TRỜI SINH LẠNH BẠC

“Tống đại phu!” Trương Đông vừa vọt vào cửa vừa hô to. Liếc mắt nhìn thấy Kỳ An, nhãn tình hắn sáng lên, liền chạy vụt tới.

Đáng tiếc là còn chưa kịp động tới chéo áo nàng đã cảm thấy trên cổ lạnh toát, hắn vội vàng đứng khựng lại, cúi đầu xuống, nhìn dọc theo lưỡi kiếm, người cầm kiếm là một nam nhân, mặt mày như họa, đáng tiếc là sát khí trên mặt đã phá hủy mất mỹ cảm này. Nhìn theo ánh mắt lạnh toát kia, hắn thấy hai tay mình đang vươn gần đến tay Tống đại phu, liền ngượng ngùng thu tay lại, cười giảng hòa, “Ta tìm Tống đại phu một chút!” Ánh mắt kia chớp một cái, nhìn chằm chằm vào hắn, mũi kiếm vẫn không hề di động mảy may, Trương Đông vội vàng nói thêm, “Vợ ta hình như sắp sinh rồi, bị đau bụng!”

Nhất thời, sát khí liễm đi, lưỡi kiếm cũng biến mất. Trương Đông sờ sờ cổ, lại liếc nhìn nam nhân kia một cái, thanh trường kiếm vừa vô thanh vô tức xuất hiện, không hiểu sao vù một cái cũng không thấy tăm hơi đâu nữa. Nhìn nhìn tiếp đến thân hình thon dài kia, cũng không biết là dấu ở chỗ nào!

Đang lúc hắn còn nghĩ ngợi lung tung, Kỳ An đã quay sang cười hỏi chuyện hắn. Trương Đông xoa hai tay vào nhau, nhưng không dám đưa ra túm Kỳ An nữa, “Tống đại phu, nàng kêu đau bụng.”

Kỳ An cả kinh, quay đầu kêu lên, “Trường Lan!”

Trường Lan lên tiếng, nhưng lúc bước tới thì hai tay trống trơn, vẻ mặt bất đắc dĩ. Còn theo sau nàng chính là Hiên Viên Sam, trên vai khoác một hòm thuốc, vẻ mặt bình tĩnh, phảng phất như làm việc này đã quen lắm rồi.

Kỳ An gọi Trương Đông ra ngoài, “Đã gọi bà đỡ chưa?”

Trương Đông lau mồ hôi trên trán, “Đã đi gọi, nhưng Thảo Trà nói phải có Tống đại phu bên người, nàng mới không sợ hãi.”

Kỳ An gật đầu ra ý hiểu. Nàng kết giao với đôi vợ chồng này trong một lần đi hái thuốc. Thảo Trà thẹn thùng nhát gan, đây lại là lần đầu mang thai, nhất định là rất lo lắng.

Đến nơi, Kỳ An và Trường Lan đi vào phòng; Hiên Viên Sam đứng ngoài nhìn Trương Đông không ngừng bước tới bước lui.

Tình huống nguy kịch hơn Kỳ An tưởng. Thảo Trà quá yếu, hơn nữa lại quá lo lắng, nước ối đã vỡ rồi mà hài tử vẫn chưa ra. Tiếng kêu của Thảo Trà ngày càng yếu.

“Thảo Trà, ngươi cần dũng cảm một chút, hài tử sẽ ra ngay bây giờ!”

“Thảo Trà, đây là cục cưng của ngươi và tướng công ngươi, ngươi hãy nghĩ đến nó.”

Kỳ An vừa châm kim vừa kêu lên.

Thảo Trà nắm chặt tay nàng, lại bắt đầu lớn tiếng kêu lên, “Tướng công, tướng công, ngươi ở đâu? Đau quá, a!”

Trương Đông đang ở bên ngoài, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, rốt cuộc không nhịn được, lao vào trong. Tuy nhiên, vừa vào đến cửa đã bị bà đỡ và các trưởng bối ở đó ngăn lại, bà đỡ vừa liên tay vừa nói, “Đừng cho nam nhân xông vào, tránh gặp xui!”

Thảo Trà nước mắt như mưa, nàng chẳng qua kêu lên trong vô thức.

Kỳ An nghe vậy thì nổi giận, đùng đùng đi ra cửa, gạt phăng các trưởng bối ra, “Cái gì mà xui, sinh hài tử cho hắn chính là phúc khí của hắn!” Rồi nàng kéo Trương Đông vào trong, “Ngươi nhìn đi, nhìn xem vợ ngươi phải chịu khổ thế nào. Ngươi phải nhìn cho rõ, về sau nếu dám đối xử không tốt với nàng thì hãy đem đầu ngươi xuống đá xuống sông đi.”

Hiên Viên Sam một tay ngăn trở các trưởng bối, một bên mở to mắt nhìn và nghe những lời ngoa ngoắt mà Kỳ An nói, khóe miệng tự nhiên cong lên. Hóa ra bộ dáng tức giận của nàng cũng đáng yêu như vậy!

Nhét tay Thảo Trà vào tay Trương Đông, Kỳ An lại xuất ra một cây châm, một bên quay đầu nói, “Trương Đông, mau nói chuyện với nàng, phải làm cho nàng tỉnh táo dùng sức.”

Nhìn máu dưới hạ thân Thảo Trà, Trương Đông đã sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu. Không đợi Kỳ An giục thêm lời nào, hắn liền kề sát miệng bên tai Thảo Trà, “Thảo Trà, đừng sợ, có ta ở đây. Ta và ngươi, cùng với hài tử cùng nhau cố gắng nhé. Ngươi mở to mắt nhìn ta này…”

Nhãn tình Thảo Trà tựa nhắm tựa không, bụng dưới lại bắt đầu co lại.

Kỳ An mừng rỡ, biết Thảo Trà lại bắt đầu dùng sức, liền cầm ngân châm đâm xuống.

Đám bà đỡ vừa nãy bị Kỳ An làm cho choáng váng, vừa thấy có động tĩnh lại nhất tề chạy tới hỗ trợ.

Máu loãng được bưng ra hết chậu này tới chậu khác, cho dù Hiên Viên Sam vốn đã quen nhìn cảnh máu chảy cũng cảm thấy có chút hoảng hốt. Hắn không biết nữ nhân sinh hài tử lại thống khổ như vậy. Sắc mặt hắn chợt trắng bệch, lúc nàng sinh Lãng nhi, có phải cũng chảy nhiều máu như vậy? Thế nên nàng mới thường thường khí sắc không tốt? Có phải là do khi đó bị mất quá nhiều máu không?

Nhân lúc hắn đang nghĩ ngợi lung tung, liền có mấy người dợm bước vào phòng trong. Hắn sực tỉnh, tóm lấy định ném ra ngoài, lại phát hiện người đó đầu đã điểm bạc, hơi dừng lại một chút, liền điểm huyệt hắn.

Sau đó hắn lạnh lùng nhìn những người còn lại. Thật đáng giận, dám thừa dịp hắn mải suy nghĩ định lẻn vào trong.

Những nơi mắt hắn lướt qua, nhất thời lặng ngắt như tờ.

Vì thế, phòng trong thì tiếng kêu thảm thiết, tiếng an ủi, tiếng gọi vang vang không dứt; phòng ngoài lại an tĩnh chưa từng thấy, vài người đang đứng, vài người nằm im dưới đất. Hiên Viên Sam đứng phiêu diêu, vẫy vẫy ống tay áo, gió thổi qua khẽ lay vạt áo hắn.

“Oa! Oa!” Thanh âm hài tử vang lên.

Bà đỡ ôm hài tử, cười hớn hở, “Chúc mừng chúc mừng, là một tiểu tử rất mập mạp.”

Trương Đông kích động, đôi môi run run. Hắn cẩn thận chạm vào tiểu tử, một bên mơ mơ màng màng hỏi Thảo Trà, “Là nhi tử của chúng ta đây sao?”

Thảo Trà dù đã kiệt sức, vẫn nhìn hắn mỉm cười, gật đầu.

Trương Đông nghe xong, đột nhiên ngã ùm xuống đất.

Trong phòng lại một trận hoảng loạn.

Cừa vừa mở ra, ánh sáng bên ngoài làm Kỳ An hoa mắt, nàng đưa tay ra định vịn vào cửa thì chạm ngay vào một bàn tay to lớn, ấm áp hữu lực.

Nàng mở to mắt, gương mặt Hiên Viên Sam gần trong gang tấc, “Đã sinh?” Hắn nhếch môi.

Kỳ An gật đầu, mắt lộ vẻ vui sướng, “Là con trai, rất mập mạp, đáng yêu!”

Hiên Viên Sam liếc mắt vào trong nhìn một cái. Bên trong đùm tã đỏ là một “lão nhân” đầy nếp nhăn, đáng yêu chỗ nào chứ? Nhưng hắn thu hồi ánh mắt rất nhanh, gật gật đầu, “Đáng yêu!”

Chỉ cần nàng nói là đáng yêu, vậy thì không thành vấn đề, hắn đồng ý.

Trương Đông tỉnh lại rất nhanh, hưng phấn ôm cục cưng ra cho mọi người nhìn.

Đây đã là lần thứ tư hắn chạy đến trước mặt Kỳ An, “Tống Kỳ An, ngươi nhìn xem, đây là con ta, có đáng yêu không?”

Kỳ An cười, gật đầu, “Có, thực là đáng yêu.”

Trương Đông lập tức cười tươi như hoa, cao hứng gật đầu, “Ngay cả Tống đại phu cũng nói như vậy thì không thể sai được. Ai, nhị thúc, mau đến xem con ta nè!”

Hiên Viên Sam nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy trong vẻ tươi cười của Kỳ An như có như không hàm chứa nét chua chát, tâm hắn lập tức thắt lại.

“Thật đúng là hạnh phúc, không phải sao?” Kỳ An nhẹ nhàng nói.

Trường Lan lặng lẽ nắm tay nàng, tròng mắt cũng hơi nóng lên. Lúc tiểu thư sinh thiếu gia không có vui mừng náo nhiệt như vậy, thậm chí ngay cả một giọt nước mắt cũng không có. Nàng đứng ở bên giường, nhìn tiểu thư cắn chặt góc chăn, móng tay bấu sâu vào thịt.

Thời khắc đó, dù có dùng cả vạn mũi dao xuyên tâm cũng không đủ để hình dung nỗi đau trong lòng nàng.

Mãi tới khi tiểu thiếu gia sinh ra, được đặt bên giường, tiểu thư mới khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng cúi sát đầu lại, sau đó nhắm mắt.

Nàng đi ra cửa, chạy đi thật xa mới dám lên tiếng khóc lớn.

Tiểu thư không chịu khóc thì nàng khóc giúp tiểu thư. Tiểu thư không chịu lau nước mắt, nàng đến giúp tiểu thư lau.

Nhưng, tiểu thư đau, tiểu thư thương, ai tới giúp tiểu thư được đây?

Tiểu thư nàng vốn phải là một tiểu thư được hưởng hàng ngàn hàng vạn sủng ái! Những người đó, nàng vĩnh viễn không thể tha thứ, vĩnh viễn không. Nàng vung tay lên, đám trúc ven đường nhất tề gãy nát. Trường Khanh an tĩnh đứng phía sau, chờ nàng thôi khóc.

——— ———–

“Nương, hôm nay nương xem sinh tiểu bảo bảo phải không?” Lãng nhi khi trở về nghe được chuyện này, rất là thắc mắc, liền nhảy vào lòng nàng, bắt nàng kể cho hắn.

“Ân! Trường Lan di không phải đã kể cho ngươi nghe hay sao?” Kỳ An nhéo má hắn.

“Cái đó không giống, Trường Lan di là Trường Lan di, còn nương vẫn chưa kể mà!” tiểu tử kia bất mãn kêu lên.

“Tiểu bảo bảo kia rất mập mạp, rất đáng yêu.”

“Không đúng!” Lãng nhi lập tức kêu lên, “Trường Lan di nói tiểu bảo bảo rất bẩn, lại nhiều nếp nhăn, tuyệt đối không đẹp mắt.”

“Sẽ không. Tắm rửa xong, sau hai ngày sẽ trở nên vô cùng đáng yêu.”

Lãng nhi cúi đầu buồn rầu trong chốc lát, hỏi nàng, “Vậy có đáng yêu hơn Lãng nhi không?”

Kỳ An bật cười, hóa ra hỏi han từ nãy đến giờ chính là ở chỗ này. “Sẽ không, trên thế giới không thể có hài tử nào đáng yêu được bằng Lãng nhi.”

Lãng nhi lập tức sung sướng nở nụ cười. Một lát sau, lại hỏi, “Nương, vậy lúc Lãng nhi sinh ra cũng rất bẩn sao?”

“Mặc kệ thế nào, cũng là Lãng nhi của nương.”

“Nương, lúc Lãng nhi sinh ra cũng có người cao hứng đến té xỉu sao?”

Kỳ An trầm mặc không nói, chỉ ôm chặt hắn. Lãng nhi cũng không hỏi thêm, nhu thuận tựa vào ngực nàng.

“Có, ta té xỉu!” Người nói chính là Trường Khanh nãy giờ vẫn ôm kiếm đứng ngoài cửa.

Kỳ An và Lãng nhi nhìn nhau, nửa ngày, không hẹn mà cùng cười phá lên.

Chút đau xót trong lòng có lẽ không thành vấn đề. Kỳ An nhẹ hôn lên mặt Lãng nhi. Có hài tử này thật sự là phải cảm tạ trời xanh.

“Thúc thúc, lúc cục cưng ngươi sinh ra, ngươi cũng té xỉu chứ?” Sau khi cười xong, Lãng nhi đột nhiên hỏi Hiên Viên Sam lúc đó đang đứng bên cạnh.

Hiên Viên Sam nhìn Kỳ An, lắc đầu, “Ta vẫn chưa cưới vợ.”

Lãng nhi lập tức phiên dịch cho Trường Lan, người đang vểnh tai lên nghe, “Di, hắn nói hắn còn chưa cưới vợ.”

Trường Lan thoáng vừa lòng gật đầu. Lãng nhi với bộ dạng vừa hoàn thành nhiệm vụ, liền chui vào lòng Kỳ An. Kỳ An liếc mắt cảnh cáo nhìn Trường Lan.

Trường Lan làm bộ không phát hiện, đợi nửa ngày vẫn không nghe thấy tiểu thiếu gia hỏi gì tiếp. Ngẩng đầu lên mới phát hiện tiểu thiếu gia đang mải mê ăn điêm tâm, trái một miếng, phải một miếng, vui đến quên trời đất.

“Ừm, ừm!” Nàng hắng giọng vài cái.

Kỳ An ngẩng đầu lên, “Trường Lan, họng khó chịu thì ăn một chút lê đi!”

Im lặng một hồi, Trường Lan ngẩng đầu lên hỏi Hiên Viên Sam, “Vậy ngươi thú thiếp chưa?”

Hiên Viên Sam lắc đầu.

“Có hôn ước không?”

Lắc đầu.

“Vậy…” Còn muốn hỏi thêm nhưng Kỳ An đã chặt đứt lời nàng, “Trường Lan!”

Môi Trường Lan khẽ nhúc nhích, nhưng trước cái nhìn chăm chú của Kỳ An lại nuốt trở vào.

“Trường Lan di, thiếp là gì?” Lãng nhi sau khi cân nhắc một hồi thì phát hiện hắn chưa từng nghe qua từ này.

Trường Lan nghiến răng nghiến lợi, “Chính là kẻ tâm ngoan thủ lạt, không có lương tâm, ngay cả thân sinh cốt nhục của mình cũng không tiếc bỏ để cướp tướng công của người khác.”

“Còn có bề ngoài thoạt nhìn rất là nhu mì, yếu đuối, lại cả ngày mặt ủ mày chau như quả mướp đắng, rất giống nữ nhân bị người vay tiền không trả.” Trường Khanh chú thích thêm vào.

Lãng nhi nhìn về Kỳ An cầu cứu, “Nương?”

Kỳ An day day trán, lời nói của bọn họ thật là càng ngày càng lung tung. Nàng nhìn đôi con ngươi trong suốt của Lãng nhi, thở dài, “Nam nữ mà có cưới hỏi đàng hoàng, gọi là phu thê. Nếu nam nhân, ngoài thê tử kết tóc xe tơ lại thú thêm một nữ nhân khác, người này sẽ không thể có thân phận ngang bằng với thê tử, được gọi là thiếp. Đó chỉ là cách xưng hô cho danh phận của nữ nhân, không phải là tiêu chuẩn để đánh giá một con người. Muốn xem một người là người như thế nào, Lãng nhi phải nhìn bằng chính đôi mắt và trí óc của mình, không phải chỉ nhìn vào thân phận địa vị, cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài của họ, càng không thể chỉ nghe người khác nói, hiểu chưa?”

Lãng nhi cái hiểu cái không, gật đầu, lại hỏi, “Nhưng mà, nương, nam nhân cưới nữ nhân bên ngoài thì gọi là thiếp, vậy nếu nữ nhân cũng gả cho nam nhân khác ngoài trượng phu thì gọi là gì?”

Mọi người đều thất kinh, chỉ có Kỳ An cười cười, “Vậy kêu là tình nhân.”

“Tình nhân?” Lãng nhi mở to mắt nghi hoặc.

Kỳ An sờ sờ đầu hắn, “Cho nên Lãng nhi phải nhớ kỹ, muốn nhận được chân tâm, phải cho đi chân tình. Ngươi muốn đối phương coi ngươi là duy nhất, thì phải đối đãi với người ta như vậy. Ta hy vọng Lãng nhi của ta có thể trở thành một nam nhi tình thâm ý trọng đỉnh thiên lập địa.”

Lãng nhi cúi đầu suy nghĩ một hồi, đột nhiên ngẩng đầu lên ôm chặt lấy nàng, “Nương, Lãng nhi cũng muốn gặp được người một lòng một dạ, tới già không phân ly.”

Kỳ An kinh ngạc nhìn hắn, “Lãng nhi, ngươi học những lời này từ đâu?” Không muốn cướp đoạt thời thơ ấu của Lãng nhi, cho nên nàng không dạy thi thư sớm cho hắn, chỉ dạy ít chữ cho hắn.

Lãng nhi đắc ý chỉ vào Hiên Viên Sam, “Lãng nhi nhìn thấy lúc thúc thúc viết, thúc thúc liền giảng giải cho Lãng nhi.”

Đôi mắt Hiên Viên Sam sáng bừng lên, “Ta không thê, không thiếp, không có hôn ước, không tới thanh lâu, không ôm một nữ nhân nào, Tống Kỳ An, ngươi đã bỏ lại quá khứ, tương lai của ngươi, ta muốn tham dự vào.”

Không cần hỏi ý kiến nàng, hắn đã ra quyết định.

_________________

Bình luận

Truyện đang đọc