TRỌNG SINH CHI ĐẾ SƯ

Rất nhanh, Lục hoàng tử được Vũ Văn đế yêu thích truyền khắp cả hoàng cung, nhưng cũng may những người có địa vị cao vẫn dường như không có việc gì, tất cả mọi người đều đang so đấu, ai trước mất đi kiên nhẫn, sẽ là người đầu tiên xui xẻo nhất.

Đối với kết quả như vậy Ôn Như Ngọc thấy cũng vui mừng, chỉ cần những người đó tạm thời không tìm đến bọn họ, như vậy có thể tranh thủ một ít thời gian hảo hảo tìm đến kế hoạch.

X

Thoáng cái, thời gian im lặng trôi đi. Một mùa hè nữa đã đến, những năm gần đây Ôn Như Ngọc dưỡng thành một thói quen —— chính là thích ở trong sân đặt một cái ghế nằm một cái bàn tròn sau đó liền dành cả một buổi chiều ngồi ở ngay cạnh cây đại thụ.

Hiện tại Cảnh Nhân Cung không chỉ có Vũ Văn Bùi Tầm ma ma còn có Ôn Như Ngọc ba người lúc trước ở Thượng Dương Cung, nơi này hoặc nhiều hoặc ít tính đến đây ít nhất cũng có mười mấy cung nữ thái giám, Ôn Như Ngọc biết bên trong nhất định có những người mang các loại ý đồ tâm tư tới nội ứng, cho dù có giám thị cũng không có tác dụng bao nhiêu.

Đối với chuyện như vậy, Ôn Như Ngọc cùng Vũ Văn Bùi đều lựa chọn làm lơ, làm bộ không biết. Thường thường còn cho bọn họ một ít tin tức khiến cho bọn họ có thể truyền lại một chút…… Dù sao, tin tức bọn họ có được cũng không có gì đáng giá, ngược lại mấy tin tức này cho dù có truyền ra bên ngoài, còn đối với bọn họ có lợi hơn.

Nếu bọn họ cấp cho những người đó có tâm trạng không hề phòng bị, dần dà, sẽ chân chính không để ý tới bọn họ, chỉ coi như Vũ Văn đế đối với Vũ Văn Bùi năm năm bỏ bê mà bồi thường thôi, một khi bọn họ thả lỏng quan sát đối với họ, đây mới là thời cơ họ bắt đầu chuẩn bị thật tốt.

Cái gọi là nằm tân tàng gan cùng giấu tài, người bình thường nhất định phải có được sự kiên nhẫn.

—— ẩn nhẫn, mới chính là yêu cầu mà bọn họ muốn làm.

……

Hôm nay, thời tiết khá oi bức, Ôn Như Ngọc một thân bạch y nằm ở phía dưới bóng cây hóng mát, bỗng nhiên, một thân ảnh màu đen xâm nhập vào mi mắt y, thời điểm y còn chưa kịp phản ứng đã bị một thanh đao kề vào cổ.

“!!” Đây là tình huống gì thế này, ban ngày ban mặt có thích khách?

“Muốn giữ mạng sống thì đừng manh động.”

Nghe được thanh âm của người trẻ tuổi, Ôn Như Ngọc khứu giác cực kỳ nhanh nhạy, y lập tức đã ngửi được người đứng ở phía sau truyền đến mùi máu tươi dày đặc.

“Ngươi bị thương.” Ngữ khí khẳng định, Ôn Như Ngọc cau mày, y không thích cái mùi tanh nồng này, y không để ý cục cựa người, cũng không để bụng thanh đao sắc bén kề trên cổ, muốn quay đầu xem người phía sau một chút.

“Đừng nhúc nhích, cho dù ta bị thương muốn giết một thư sinh tay trói gà không chặt như ngươi vẫn là điều rất đơn giản.” Nam nhân thanh âm lạnh băng đông cứng, cả người tản ra hơi thở sát khí.

“Ngươi là ai? Như thế nào lại tới cấm địa hoàng cung.” Ôn Như Ngọc thanh âm không nhanh không chậm, ôn ôn hòa hòa, y đã có thể khẳng định, người phía sau sẽ không thương tổn y, bằng không đã bắt cóc y rồi thế mà vẫn chưa động thủ.

Diêu Thần Phong rất kinh ngạc, người này rõ ràng thoạt nhìn chỉ là một thư sinh yếu đuối, nhưng lại không chút nào bị chính mình dọa sợ, ngược lại còn nhàn nhã tự đắc, nếu không phải đao hắn vẫn còn đặt trên cổ đối phương, đối phương sẽ còn có khả năng cầm điểm tâm uống nước trà đôi mắt bình tĩnh cùng đối diện với hắn đi?

Nghĩ đến đây, Diêu Thần Phong buông đao kề trên cổ Ôn Như Ngọc xuống, sau đó ôm quyền với Ôn Như Ngọc, làm một lễ theo kiểu giang hồ: “Tại hạ Diêu Thần Phong, vừa rồi cũng là tình thế bắt buộc, thỉnh thông cảm.”

Ôn Như Ngọc không để ý nhiều lắm, mắt y nhìn bốn phía, lại cảm thấy nam nhân mặc một thân hắc y quá lóa mắt, “Các hạ nếu tín nhiệm lời tại hạ nói, vậy hãy đi theo ta, không nên nói chuyện ở nơi này.”

Diêu Thần Phong liếc mắt trên dưới đánh giá Ôn Như Ngọc, không phát hiện có bất luận ác ý gì, mới gật gật đầu.

Ôn Như Ngọc trực tiếp dẫn Diêu Thần Phong mang vào phòng mình, Đông Nhi trong phòng đang sửa sang lại đồ vật, ngẩng đầu vừa nhìn thấy công tử nhà mình dẫn theo một nam tử hắc y che kín mặt tiến vào phòng thiếu chút nữa đã hét lên, may mắn bị Ôn Như Ngọc che kín miệng.

“Suỵt, Đông Nhi đừng la, tự mình đi ra bên ngoài chơi một lúc đi.”

Đông Nhi nghe xong lời Ôn Như Ngọc, ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn nam tử kỳ quái xa lạ đứng ở bên cạnh, thấy ánh mắt nam tử cũng không có ác ý, một lúc sau mới yên tâm xoay người ra cửa.

Sau khi Đông Nhi ra ngoài, Ôn Như Ngọc mới tìm tới phòng đặt hòm thuốc, bởi vì chính thân thể y nên phải dự phòng chuẩn bị một cái, lỡ như có nhu cầu cấp bách, lúc này, lại phát huy công dụng.

“Đến đây đi, cởi quần áo, ta xem thương thế của ngươi.” Ôn Như Ngọc vén tay áo lên, muốn đi tới cởi quần áo Diêu Thần Phong, bị Diêu Thần Phong né tránh.

Diêu Thần Phong tuy rằng bị thương, nhưng kỳ thật vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, hắn giật giật miệng, ngữ khí tuy đông cứng, nhưng cũng có chút xấu hổ, “Ta tự mình làm là được rồi.”

Ôn Như Ngọc sửng sốt, sau đó mới phát hiện mình cùng người ta cũng chỉ là người xa lạ, tự nhiên đi cởi quần áo người ta, đây là hành vi lưu manh ——

Sờ sờ mũi, ngồi xuống ngay đối diện bàn tròn, cùng Diêu Thần Phong cách xa nhau một cái bàn.

Thế là, Diêu Thần Phong cởi ra áo ngoài, lộ ra dáng người rắn chắc, chỉ thấy ở phía trên có một vết thương rất sâu, thậm chí có thể thấy được cả xương cốt, Ôn Như Ngọc rất kinh ngạc, y nhìn Diêu Thần Phong ánh mắt có chút kính nể.

—— trời ơi, miệng vết thương sâu như vậy thế mà người ta mặt vẫn không cảm xúc giống như chỉ bị một con dao nhỏ làm xước da vậy, chẳng lẽ người này da thịt bằng sắt không cảm thấy đau ư?

Tuy rằng rất muốn hỏi, nhưng Ôn Như Ngọc cũng không thật sự đi hỏi.

……

Xử lý xong miệng vết thương, Diêu Thần Phong mặc áo lên nhìn về phía Ôn Như Ngọc, lúc này Ôn Như Ngọc mới nghiêm túc đánh giá cái người mà y mới vừa cứu, nhướng mày, thật là một nam nhân anh tuấn.

Khuôn mặt như đao tước, mũi cao, hai tròng mắt thâm thúy, dáng người đĩnh bạt, phát ra loại khí thế không đại không tiêu, Ôn Như Ngọc nghĩ, người này, khẳng định không phải vật ở trong ao.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa của Vũ Văn Bùi, Diêu Thần Phong ánh mắt liếc sang Ôn Như Ngọc, muốn đứng dậy tìm một nơi để trốn, bất quá bị Ôn Như Ngọc gọi lại, “Các hạ không cần sốt ruột, đây chỉ là đệ tử của ta.” Nói xong, liền đối với bên ngoài nói: “Tiến vào.”

Đẩy cửa vào, Vũ Văn Bùi thấy được trong phòng nhiều hơn một nam tử cao lớn xa lạ liền xoay người đóng cửa phòng ngăn cách tầm mắt bên ngoài, mà Đông Nhi đứng ở ngoài cửa chú ý không cho người lạ tiến lại gần đây.

“Tiên sinh?” Vũ Văn Bùi đi đến bên người Ôn Như Ngọc ngồi xuống, sau đó nghi hoặc nhìn nam nhân xa lạ.

“Bùi Nhi, hắn a.” Nói đến một nửa Ôn Như Ngọc nở nụ cười, liền tiếp tục nói: “Là tiên sinh cứu người qua đường.”

Vũ Văn Bùi không giống Ôn Như Ngọc, cậu đối với người này thập phần cảnh giác, cho nên khi cậu nhìn Diêu Thần Phong, trong mắt đầy đại lượng cùng nhạy bén.

“Tại hạ cũng không có ác ý.” Nhìn vào trong mắt Vũ Văn Bùi cảnh giác liền hiểu ý, Diêu Thần Phong ngoài mặt cũng không chút ác ý nào.

“Vì sao ngươi lại tiến vào cấm địa hoàng cung.”

“Bị đồng môn hãm hại vô tình xâm nhập nơi này, đúng là bất đắc dĩ.”

……

“Chúng ta sao có thể tín nhiệm lời ngươi nói.” Cho dù chỉ nhíu mày dò hỏi, trên gương mặt nhỏ bé đầy nét nghiêm túc.

Nhìn Diêu Thần Phong trên mặt lộ ra xấu hổ, Ôn Như Ngọc kéo lại Vũ Văn Bùi hùng hổ dọa người, ôn thanh nói: “Bùi Nhi, không thể không lễ phép như vậy. Người này chỉ là người qua đường, tiên sinh sẽ khiến cho hắn rời đi.”

Đối với việc Ôn Như Ngọc quấy nhiễu, Vũ Văn Bùi không tán đồng nhìn y, “Tiên sinh……”

Ôn Như Ngọc không lên tiếng, chỉ sờ sờ đầu cậu, nói cho cậu biết tạm thời đừng nóng nảy.

“Diêu…… Huynh đài, nếu ngươi đã thượng dược, liền nhanh chóng rời đi thôi.”

Diêu Thần Phong sờ sờ mũi, bất đắc dĩ nói, “Kia tại hạ cáo từ, tạ nhị vị chi ân cứu giúp.” Nói xong, từ trong quần áo móc ra một miếng ngọc bội đưa cho Ôn Như Ngọc, “Miếng ngọc bội này là bảo vật của gia tộc Diêu gia, ngày nào đó nếu cần yêu cầu trợ giúp, chỉ cần mang đến cho Thần Phong, Thần Phong nhất định sẽ đem toàn lực trợ giúp cho nhị vị.”

Ôn Như Ngọc cười gật gật đầu, rồi sau đó, không đến nửa khắc, Diêu Thần Phong liền rời đi.

Một khúc nhạc đệm trôi qua, Ôn Như Ngọc kéo tay Vũ Văn Bùi ngồi xuống, quan tâm hỏi: “Bùi Nhi, gần đây có tốt không?”

Vũ Văn Bùi gật đầu, “Tiên sinh, Bùi Nhi rất tốt.”

“Bùi Nhi, ngươi phải nhớ kỹ, tìm một thời gian nào đó thật tốt đi gặp Hoàng Thượng, tốt nhất là dáng vẻ ủ rũ cụp đuôi trạng thái không vui, phải cho thấy thân thể mình quá yếu đuối muốn rèn luyện thân thể, học võ thuật, khẩn cầu Hoàng Thượng vì ngươi tìm một võ sư dạy ngươi võ công.”

“Vì sao?” Âm thanh nghi hoặc hỏi, Vũ Văn Bùi cảm thấy tri thức học tập còn không đủ thời gian, như thế nào có thể dành thời gian tới học võ công đây.

“Bùi Nhi, ngươi muốn bước lên phía trên cao, quyền thế chi tranh là tất yếu, mà nói công lao, lúc này lấy quân công làm quan trọng, mà kiếp sống quân lữ, tốt nhất là mua chuộc nhân tâm có được quyền lợi là phương pháp tốt nhất.” Thấy đôi mắt Vũ Văn Bùi bắt đầu tỏa sáng, Ôn Như Ngọc lại nói: “Bùi Nhi, ngươi cũng biết đương kim thiên hạ, một phần ba binh quyền nằm trong tay Khương gia, quyền lợi này, ngay cả phụ hoàng ngươi cũng phải kính sợ một phần. Hoàng Thượng đã sớm có ý nghĩ của chính mình, võng đã giăng xuống, đến một ngày nào đó sẽ thu về.”

“Tiên sinh, ý tứ của ngươi Bùi Nhi không hiểu lắm? Tiên sinh là muốn Bùi Nhi tương lai sẽ đi đến biên cương pháo đài sao? Chính là hiện tại thái bình thịnh thế, cũng không có khai chiến a.”

“Bùi Nhi, trận chiến này nhất định sẽ đánh, trước đây là do, thiên hạ hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp, nhiều nhất không đến năm năm, nhất định sẽ có người ngoại tộc bắt đầu xâm lấn. Mà ngươi học võ thuật, tất có tác dụng. Tiên sinh muốn ngươi học võ công, là bởi vì có thể bảo hộ chính mình, cũng là vì, ở trong quân doanh, nếu không có cách nào cùng binh lính hòa mình, ngươi nhất định sẽ bị bài trừ, mà phương thức hòa bình tốt nhất, đó là cùng bọn họ, đánh một trận.”

Nghe đến đó, Vũ Văn Bùi đã gần hiểu rồi.

Cậu nhìn Ôn Như Ngọc, ánh mắt kiên định nói: “Bùi Nhi minh bạch.”

Ôn Như Ngọc gật gật đầu, vui mừng nở nụ cười, tiếp đó, y đem ngọc bội Diêu Thần Phong đưa cho Vũ Văn Bùi, “Bùi Nhi nhận lấy cái này đi, về sau đối với ngươi, sẽ có tác dụng lớn. Người giang hồ, nặng nhất nghĩa khí.”

Y có dự cảm, người này về sau có thể đem lại cho y trợ giúp cực lớn.

Huống chi, cho dù không có, y cũng sẽ không để ý cứu nhiều thêm một người, chỉ cần người này không phải dạng người đại gian đại ác, y liền không thèm để ý.

“Bùi Nhi, ngươi trở về đọc sách đi. Tiên sinh muốn nghỉ ngơi trong chốc lát.” Nhìn bên ngoài bầu trời sáng sủa không mây, Ôn Như Ngọc ôn hòa nói.

“Tiên sinh, vậy Bùi Nhi rời đi đây.”

……

Hết chương 15

Bình luận

Truyện đang đọc