TRỌNG SINH CHI ĐẾ SƯ

Trong cung điện vắng lặng, thiếu niên vẫn như cũ ngồi đoan chính nhìn đống thư tịch ngay trước mặt, ngón tay lật qua từng trang sách, chỉ về một chữ mà mình không thể nào hiểu được......

Thiếu niên xoay xoay đầu, nghĩ, nếu mình có được một lão sư thì quá tốt rồi.

—— chỉ có như vậy, nếu như mình không biết chữ này là gì còn có thể hỏi, không hiểu câu nào cũng có thể thỉnh giáo một câu, nhưng mà, không có phụ hoàng cho phép, cậu ngay cả tòa cung điện này đều không thể đi ra ngoài......

Nhắc tới bút ký, thiếu niên cẩn thận ở trên trang sách dùng bút ký đánh dấu, có như vậy chờ cậu xem xong rồi nếu như chữ đó vẫn chưa hiểu rõ có thể tìm lại từ những trang sau......

Cậu tin tưởng, chỉ cần chính mình thôi, cũng đủ dùng rồi.

Thiếu niên nho nhỏ nét mặt thần sắc nghiêm túc, nhìn thư tịch, tập trung tinh thần.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, thẳng đến tận buổi trưa, Tầm ma ma lại đây gọi thiếu niên dùng cơm trưa. Thiếu niên dọn dẹp sách vở đặt trên bàn, đi ra thư phòng.

Đi đến đại sảnh, Tầm ma ma đã dọn xong đồ ăn, đều là những món ăn rất đơn giản, đối với những hoàng tử khác sẽ không dậy nổi hứng thú ăn, nhưng với thiếu niên lại luôn rất thỏa mãn......

"Tầm ma ma, ngươi cũng ngồi xuống bồi ta cùng nhau ăn đi." Trên bàn có bốn món mặn một món canh, tuy rằng so với các hoàng tử khác mà nói, số lượng này là tương đối ít, nhưng đối với một thiếu niên chỉ mới mười tuổi mà nói, vẫn là quá nhiều.

Thiếu niên ở trong cung điện này, trừ bỏ cậu ra chỉ có một Tầm ma ma.

Chỉ xem như ở đây có hai người, nên thiếu niên mới dám mở miệng như vậy.

Từ nhỏ trưởng ấu tôn ti có lễ tự, Tầm ma ma tất nhiên sẽ không cùng chủ nhân ngồi cùng bàn ăn, vì thế chỉ từ ái nhìn thiếu niên trước mắt, mỉm cười, "Không thể, Lục hoàng tử trước cứ dùng đi. Ngài dùng xong rồi, mới đến lão nô dùng."

Thiếu niên nghe vậy, mím môi lại, trong ánh mắt hiện lên tia thất lạc cùng tịch mịch, nhưng rất nhanh chóng liền biến mất không thấy, khôi phục lại ánh mắt đen láy, cậu hơi hơi gật đầu. Sau đó chính mình bắt đầu dùng bữa trên bàn ăn ——

......

Bên kia cung điện nội, Vũ Văn Thác Cát dùng xong bữa trưa, bỗng nhiên nhớ tới tiểu nhi tử của mình, vì thế bảo thái giám tùy thân, "Phúc Toàn, đi Thượng Dương Cung gọi Lục hoàng tử lại đây."

"Dạ."

Sau khi Phúc Toàn đi, khóe miệng Vũ Văn Thác Cát gợi lên mạt cười lạnh, "Hoàng Hậu a Hoàng Hậu, nếu ngươi muốn trẫm một lần nữa gặp lại đứa con trai bị xa cách, trẫm sao có thể không thỏa mãn tâm nguyện ngươi đây?"

......

Trong cung điện to lớn như vậy, tỳ nữ đứng trước cửa cúi đầu đứng thẳng, tựa hồ đối với những lời nói vừa rồi như không nghe được.

—— trong hoàng cung, không thiếu nhất, đó là người thông tuệ minh bạch, bọn họ hiểu được, những điều đó chính mình phải biết đến, những cái đó vĩnh viễn không thể hỏi thăm......

......

Phúc Toàn vội vàng chạy tới Thượng Dương Cung hẻo lánh quạnh quẽ, đẩy cửa đi vào, nhìn thấy sân vườn quạnh quẽ, chung quanh tuy rằng không có cây cối um tùm, nhưng bởi vì nhân khí thưa thớt, trống trải không thôi ——

Thấy được cách đó không xa Tầm ma ma bưng chén trà, Phúc Toàn hô: "Tầm ma ma, Lục hoàng tử có ở đây không?"

Tầm ma ma thấy Phúc Toàn công công bên người Hoàng Thượng, liền cung kính trả lời nói: "Ở đây, Lục hoàng tử đang ở trong thư phòng đọc sách."

"Như vậy thỉnh ma ma mời Lục hoàng tử xuất hiện đi, bệ hạ triệu kiến Lục hoàng tử."

"Vâng, lão nô liền thỉnh Lục hoàng tử tới ngay." Tầm ma ma cao hứng cực kỳ, bệ hạ rốt cuộc cũng triệu kiến Lục hoàng tử, lúc này đứa nhỏ đó sẽ có bao nhiêu cao hứng đây, cũng không uổng công nó ngày ngày hàng đêm chuyên tâm khổ cực đọc thư tịch.

Dưới chân bay nhanh đi tới phòng Lục hoàng tử, Tầm ma ma đẩy cửa ra, đối với đứa trẻ đang nghiêm túc đọc sách nói: "Lục hoàng tử, bệ hạ triệu kiến ngài."

Thiếu niên nghe vậy, con mắt sáng ngời, vội vàng đứng lên chạy chậm đến trước mặt Tầm ma ma, lại lần nữa hỏi: "Ma ma, ngươi nói thật sao? Phụ hoàng triệu kiến ta sao?" Trên mặt lộ ra tươi cười thật lớn, đôi mắt cong thành trăng non, có thể thấy được thiếu niên có bao nhiêu là vui vẻ.

Tầm ma ma nhìn thiếu niên trước mặt vô cùng hưng phấn, đau lòng sờ lên đầu thiếu niên, "Đúng vậy, Lục hoàng tử. Phúc Toàn công công đã ở ngoài điện đang chờ, ngài mau đi đi."

"Dạ dạ, ma ma, ta đi đây ——" nói xong, thiếu niên liền chạy nhanh như bay, trên mặt treo nụ cười thật tươi, lúc này, thiếu niên mới đúng là một đứa bé mười tuổi.

×

Phúc Toàn dẫn theo Vũ Văn Bùi đi tới điện Thái Hòa, bẩm báo Vũ Văn đế xong liền mời Vũ Văn Bùi tiến vào trong điện.

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng." Hướng đến Vũ Văn đế ngồi trên thượng vị chắp tay thi lễ, Vũ Văn Bùi khuôn mặt nhỏ nhắn thần sắc nghiêm túc, cúi thấp đầu, nhưng trong ánh mắt lại đối với phụ hoàng khát vọng tình thương ——

"Đứng lên đi." Vũ Văn đế âm thanh nhàn nhạt, không có bao nhiêu phập phồng.

Ông đánh giá nhi tử đứng trước mặt mình.

Đã bao nhiêu lâu rồi không gặp mặt? Chắc năm năm đi, từ khi Ngu phi qua đời đã không còn chú ý đến đứa nhỏ này...... Nhỏ nhỏ gầy gầy, so với các hoàng tử khác, xác thật là quá nhỏ bé yếu ớt.

Đánh giá xong Vũ Văn Bùi, Vũ Văn đế mở miệng: "Con, năm nay đã mười tuổi rồi đi?"

"Đúng vậy phụ hoàng." Âm lượng không lớn không nhỏ, nhưng có thể nghe được từ trong âm thanh ấy có bao nhiêu là kinh hỉ.

Vũ Văn đế nghe xong, khóe miệng gợi lên ý cười, nhìn phía dưới Vũ Văn Bùi thân thể đứng thẳng, thật lâu sau, hỏi: "Con có hay đọc sách viết chữ không?" Vũ Văn đế rõ ràng biết Vũ Văn Bùi từ lúc năm tuổi chưa bao giờ rời khỏi Thượng Dương Cung, lại vẫn hỏi như vậy, trong đó mang theo một tia thử ý.

"Có, phụ hoàng, nhi thần mỗi ngày đều xem sách. Chính là......" Vũ Văn Bùi nghe Vũ Văn đế nói đến vấn đề này liền rất vui vẻ, vì thế vội vàng muốn làm cho phụ hoàng biết chính mình rất dụng công. Ngay sau đó lại nhíu mày, "Nhi thần thật ngốc, luôn có rất nhiều chữ xem không hiểu nên cũng không hiểu rõ ý tứ trong câu nói đó."

Hài tử nhỏ bé trên mặt lại cố tình biểu thị nghiêm túc, mày nhăn thật chặt, quá mức mãnh liệt......

"Ân, không tồi." Vũ Văn đế rất vừa lòng Vũ Văn Bùi đã dụng công, sau đó còn nói thêm: "Phụ hoàng vì con tìm một lão sư tốt, có được không?"

"Có thể chứ?" Vũ Văn Bùi ánh mắt sáng lên, ngẩng đầu nhìn thẳng Vũ Văn đế.

"Đương nhiên có thể. Có điều con phải trả lời phụ hoàng một vấn đề được không?" Vũ Văn đế trên mặt tươi cười, nhưng trong ánh mắt chỉ có lạnh lẽo. Ông nhìn hài tử nhà mình, thấy được trên mặt đối phương không có chút nào che dấu nghi hoặc, cười như không cười hỏi: "Vì sao con muốn học tập?"

"Con muốn phụ hoàng nhìn đến con." Vũ Văn Bùi thanh âm giòn tan, tiếng vang trong cung điện vang vọng đến tứ phía.

Vũ Văn Bùi trả lời khiến Vũ Văn đế hứng thú, ông nở nụ cười, nói: "Nga ~, vì sao muốn trẫm đi xem con, không phải giờ con đã thấy trẫm rồi sao?"

"Bởi vì phụ hoàng từng nói qua; nhi thần chưa được sự cho phép, không được tự mình bước ra khỏi Thượng Dương Cung." Ngữ khí có chút mất mát, đôi mắt to tròn cũng dần u ám xuống.

Vũ Văn đế suy tư trong chốc lát, rồi sau đó đối với Vũ Văn Bùi nói: "Như vậy, từ ngày hôm nay trở đi trẫm cho phép con có thể tự do xuất nhập Thượng Dương Cung. Trẫm cũng vì con tìm một vị lão sư thật tốt, y sẽ lập tức tiến vào cung, về sau con đi theo y học tập đi."

"Tạ ơn phụ hoàng."

Vũ Văn Bùi cực kỳ cao hứng, phụ thân cậu không còn giam cầm tự do, hơn nữa cậu sẽ có được một lão sư tới dạy học tập.

Cậu sẽ không còn gặp được chữ không hiểu cũng không thể ra sức giải, thật sự là quá tốt ——

Vũ Văn đế nhìn hài tử phía dưới trên mặt ý cười thỏa mãn, trong ánh mắt hiện lên tia thần sắc, rất nhanh liền giấu đi, ông đối Vũ Văn Bùi nói: "Con trở về đi."

"Dạ, nhi thần cáo lui."

Dọc theo đường đi trở về, Vũ Văn Bùi rất là vui vẻ, cậu nghĩ, phụ hoàng tìm cho mình một lão sư sẽ là một lão nhân nghiêm túc có phong độ tri thức hình tượng thư sinh nồng hậu đi?

Cậu thật chờ mong ——

Chính mình chỉ còn một người quá mức cô đơn, luôn muốn tìm một người làm bạn. Huống chi Vũ Văn Bùi mới vừa mười tuổi, chỉ là một đứa bé mà thôi......

Năm năm không người hỏi thăm sinh hoạt tịch liêu cô độc, đối với một đứa bé mà nói, là tàn nhẫn cỡ nào?

Dọc theo đường đi treo lên nụ cười sáng lạn. Vũ Văn Bùi muốn nhanh trở về cùng Tầm ma ma chia sẻ vui sướng này.

Hết chương 4

Bình luận

Truyện đang đọc