TRỌNG SINH CHI ĐẾ SƯ

Từ xưa hành quân đánh giặc, quan trọng nhất chính là lương thảo cùng trang bị vũ khí cho binh lính, vì thế đối với tác dụng của quân lương cũng phi thường hà khắc.

Mà phía trước Từ Thành cùng Chung Lí hướng Vũ Văn Bùi phản ánh nghi vấn trong quân đội có người cắt xén quân lương, Diệp Quân đã tìm được chứng cứ rồi, hơn nữa chứng cứ đều nhất trí hướng về phía một người.

Bên trong trung trướng, Diệp Quân đem tất cả chứng cứ tư liệu thu thập được toàn bộ đưa cho Vũ Văn Bùi, Vũ Văn Bùi tiếp nhận đơn giản nhìn lướt qua, liền không hề nhìn nữa. Từng nét bút rõ ràng trướng mục minh tế, đã thuyết minh vấn đề, không cần có hoài nghi người có gan làm việc này, trừ bỏ người nọ trong quân doanh này không tìm ra người thứ hai.

Vũ Văn Bùi bình đạm liếc nhìn Diệp Quân, mở miệng, “Diệp tướng quân, vất vả rồi.” Kỳ thật cậu biết cái chuyện thu thập chứng cứ này, đối với Diệp Quân mà nói chỉ như ăn một bữa sáng, căn bản không khó khăn gì.

Có thể nói là nhiệm vụ rất đơn giản.

“Không Vương gia, đối với mạt tướng mà nói đây là một việc rất đơn giản, ngài không phải cũng biết sao?”

Vũ Văn Bùi nghe xong nở nụ cười, cậu từ vị trí trên cao đứng lên đi tới trước mặt Diệp Quân, bỗng nhiên nói: “Diệp tướng quân, chúng ta đã có đoạn thời gian không có huấn luyện đi.”

“Đã một thời gian trôi qua, không biết Vương gia có tiến bộ hay không.”

Đối với học trò Vũ Văn Bùi này, Diệp Quân thực vừa lòng, mấy năm nay hắn dạy dỗ rất nhiều hoàng tử hoàng tôn, nhưng không có mấy ai được nghị lực cùng quyết tâm như Vũ Văn Bùi, dù khổ dù mệt đều phải kiên trì nỗ lực.

Cho nên hắn luôn đối với Vũ Văn Bùi có kỳ vọng rất cao.

Mà hiện tại Vũ Văn Bùi gần như đã đuổi kịp hắn, bọn họ đã có thể giao thủ không dưới trăm chiêu, hơn nữa sau khi đánh xong hơi thở cũng không thay đổi quá nhiều.

Ở trong mắt hắn xem ra, Vũ Văn Bùi là trời sinh võ tướng, chinh chiến sa trường ra trận giết địch.

“Chúng ta tới so một hồi, như thế nào?” Vũ Văn Bùi mở miệng.

Diệp Quân nhìn vẻ mặt Vũ Văn Bùi nóng lòng muốn thử liền gật gật đầu, hắn cũng muốn nhìn một chút học trò hắn đắc ý nhất này, trong vòng một tháng ngắn ngủi rốt cuộc đã tiến bộ bao nhiêu.

Cho nên, sau khi Vũ Văn Bùi mở miệng, hắn cơ hồ ngay lập tức liền đáp lại, “Được.”

……

Trên tràng thao luyện, đông đảo binh lính tướng lãnh đều vây xem, Vũ Văn Bùi cùng Diệp Quân đánh ngươi tới ta đi, hai bên thế lực ngang nhau, so chiêu không dưới hai ba trăm, các binh lính đồng thời hò hét trợ uy, mà những tướng lĩnh còn lại mỗi người xem đến trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ lúc này mới phát hiện, hóa ra Vũ Văn Bùi thoạt nhìn gầy yếu lại lợi hại đến thế.

Trong đám người bọn họ, chỉ sợ trừ bỏ Diệp Quân, bọn họ không ai có thể đánh bại Vũ Văn Bùi.

Vì thế, họ rất kính nể Vũ Văn Bùi, bọn họ đều là những anh chàng lỗ mãng, tôn sùng vũ lực, đối với người có võ công cao cường sẽ sinh ra một loại muốn truy cầu, cho nên đối với bọn họ mà nói, cái gì ‘lấy đức thu phục lòng người’ đều là phóng thí, chỉ có thật sự cùng bọn họ đánh nhau một trận, đánh thắng bọn họ, bọn họ mới chân chính bội phục từ tận đáy lòng.

Thời điểm ban đầu, Ôn Như Ngọc đã từng nói qua với Vũ Văn Bùi, trong quân doanh muốn mua chuộc nhân tâm, phương pháp tốt nhất chính là đánh nhau một trận, nguyên nhân cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Thanh âm hưng phấn từ tràng thao luyện hấp dẫn Ôn Như Ngọc đang nói chuyện phiếm cùng đám tạp dịch ở bên ngoài ăn không ngồi rồi, y đứng thẳng eo nhìn phương hướng phía tràng thao luyện, lòng hiếu kỳ hấp dẫn y hướng tới phương hướng đó mà đi.

Thời điểm Ôn Như Ngọc tới, vừa lúc Vũ Văn Bùi cùng Diệp Quân đã đánh một hiệp, đang trong thời gian nghỉ ngơi.

Y đánh giá cảnh tượng trước mắt, không thể nhìn vào được khung cảnh bên trong.

Vũ Văn Bùi vừa nhấc đầu liền thấy được tiên sinh nhà mình vẻ mặt mê mang đứng ở trước cửa tràng thao luyện, ánh mắt có chút dại ra, dáng vẻ mơ mơ màng màng làm cậu giống như ôm lấy y hôn một cái thật sâu.

Đẩy ra đám người, Vũ Văn Bùi hướng tới phương hướng Ôn Như Ngọc, gương mặt cậu hơi đỏ lên, đó là bởi vì hậu quả do vận động kịch liệt mà ra. Chỉ trong chốc lát, cậu đã chạy tới trước mặt Ôn Như Ngọc, kéo cánh tay Ôn Như Ngọc nắm vào trong tay mình, cảm giác được tay tiên sinh nhà mình lạnh cóng cậu lại nhíu mày.

“Tiên sinh, ngươi lại không chịu ôm lò sưởi, tay đã lạnh đến thế này rồi.”

Ôn Như Ngọc thấy bộ dáng Vũ Văn Bùi thế này, từ trong tay cậu rút tay mình về, mỉm cười, “Không có gì, bởi vì thời tiết lạnh, cho nên tay luôn lạnh hơn một chút.”

Vũ Văn Bùi không hài lòng Ôn Như Ngọc rút tay về, vừa định vươn tay tiếp tục cầm liền bị Diệp Quân đánh gãy.

“Vương gia, mạt tướng còn có chuyện liền rời đi trước, kỳ huấn luyện sau chúng ta lại tiếp tục đi.” Hắn hướng về phía Vũ Văn Bùi ôm quyền, nói xong lời này, lại đối với Ôn Như Ngọc đứng một bên gật gật đầu.

“Nếu Diệp tướng quân có việc, như vậy lần này liền cứ như thế đi.”

Nghe xong lời đáp này, Diệp Quân lại cung kính hành lễ, lúc này mới xoay người rời đi, đi nhanh hướng tới quân doanh mà đi.

Mà Vũ Văn Bùi, cũng bởi vì không bỏ được Ôn Như Ngọc ngốc tại chỗ này tiếp nhận từng cơn gió lạnh, không màng phản đối từ đối phương kéo tay hướng đến phương hướng doanh trướng mà đi.

X

Biên tái khổ hàn, lạnh băng thê lương.

Trong nháy mắt, biên cảnh trôi qua ba tháng, trong ba tháng này, bọn họ một đường đại bại đại quân Đột Quyết, thành công đem đại quân Đột Quyết đuổi ra địa giới Kiến Nguyên.

Rốt cuộc trong một lần thắng chiến dịch, Đột Quyết phái sứ thần tiến đến nghị hòa. Bọn họ đã tổn thất quá nhiều binh mã, không còn tinh lực có thể tiếp tục tiêu hao nữa. Đột Quyết Khả Hãn chỉ có thể bất đắc dĩ hạ xuống lệnh ngưng chiến, hơn nữa phái sứ thần đi Kiến Nguyên giao thiệp.

Cái gọi là hai quân giao chiến không chém tới sử, nhưng lấy Vũ Văn Bùi cầm đầu tướng lãnh cũng không cấp cho sứ thần sắc mặt tốt nào, đối đãi với địch nhân, cho dù có như thế nào cũng chỉ có thể hòa khí tương đãi.

Nhưng lễ tiết đại quốc là không thể thiếu, cho dù có không vui, bọn họ đối với đại sứ Đột Quyết vẫn như cũ chú trọng lễ tiết, cũng không làm quá mức khiến bọn họ khó xử.

Cuối cùng, bọn họ nói chuyện với nhau đạt thành nhất trí, hai bên không xâm chiếm lẫn nhau!

Nhưng là, Đột Quyết mỗi năm phải giao nộp cống phẩm, hơn nữa không được xâm chiếm Trung Nguyên. Đương nhiên, bọn họ sẽ ký hiệp nghị ngưng chiến, hơn nữa Đột Quyết cho dù không muốn, cũng phải hạ mình, đáp ứng bọn Vũ Văn Bùi đưa ra các loại yêu cầu vô lý.

Vũ Văn Bùi còn đưa thêm một yêu cầu, yêu cầu Đột Quyết sau khi bọn họ khải hoàn hồi triều, phải dâng lên tổn thất của chiến dịch lần này.

Tuy rằng cảm thấy thực khi dễ người, nhưng Đột Quyết vẫn là không thể không đáp ứng, ai bảo bọn họ là bên bị thua đại bại.

……

Qua một tháng, đại quân hồi triều, mêng mông cuồn cuộn.

Bởi vì khẩu dụ Vũ Văn đế, Vũ Văn Bùi cùng Ôn Như Ngọc so với đại quân đi trước một bước, lúc này bọn họ đã xuất phát nửa tháng có thừa, chỉ cách một thành trấn liền đến Châu Thành.

Ban đêm, bên ngoài cửa sổ phu canh cầm canh gõ mõ thanh âm lại một lần nữa vang lên, ánh nến lúc này đã bắt đầu mờ nhạt muốn báo hiệu cho hai người đây là lúc thời gian nên nghỉ ngơi.

Ôn Như Ngọc đi đến trước mặt Vũ Văn Bùi, vươn tay xoa lên học trò nhà mình đang cau mày, “Buồn rầu cái gì chứ, nên phiền não hẳn là tiên sinh mới đúng.”

Bắt được tay vươn đến trước mặt mình, Vũ Văn Bùi nhìn Ôn Như Ngọc, bất mãn mở miệng, “Tiên sinh, phiền não hẳn phải là Bùi Nhi, bằng không ‘thê tử’ tương lai của Bùi Nhi sẽ trở thành muội phu của chính mình.”

Ôn Như Ngọc rút tay về, không tức giận liếc mắt nhìn Vũ Văn Bùi, “Nói bậy cái gì đó, cái gì mà ‘thê tử’, tiên sinh chính là một nam tử.” Xoay người đi trở về mép giường, Ôn Như Ngọc cởi áo ngoài, chỉ mặc áo trong liền nằm lên giường, quay đầu lại nhìn Vũ Văn Bùi ngồi ở bàn bên cạnh, thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: “Bùi Nhi, chuyện ngày mai hãy để ngày mai suy xét là được, hà tất phải phiền não làm chi, đêm đã khuya nghỉ ngơi đi.”

Mắt thấy tiên sinh nhà mình đã nằm lên giường, Vũ Văn Bùi nhìn trong chốc lát, lúc này mới đứng lên đi tới mép giường cởi ra quần áo xốc lên chăn đem chính mình rút vào trong.

Điều chỉnh tốt tư thế, thuận tay liền ôm lấy eo tiên sinh nhà mình hướng về mình, đối diện Ôn Như Ngọc con ngươi bất đắc dĩ lại sủng nịch, Vũ Văn Bùi rất là hưởng thụ.

Cúi đầu ở trên môi Ôn Như Ngọc hôn một cái, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà nhắm mắt lại.

Cảm nhận được trên môi mình truyền đến xúc cảm, sau đó liền thấy học trò nhà mình như tên trộm thực hiện được mưu đồ lộ ra nụ cười thỏa mãn, Ôn Như Ngọc câu môi nhẹ nhàng cười.

Nhìn trên mặt Vũ Văn Bùi treo lên ý cười thỏa mãn, y hơi hơi mở miệng, nhẹ giọng nỉ non: “Thật đúng là đứa nhỏ ngốc……” Nói xong, Ôn Như Ngọc ở trong lồng ngực Vũ Văn Bùi tìm được vị trí thoải mái, theo thói quen cọ cọ vài cái, lúc này mới nhắm hai mắt lại.

Ánh nến hơi ám, đêm khuya một mảnh nhu tình.

X

Thời điểm tới Châu Thành, đã là buổi trưa.

Về tới vương phủ, Vũ Văn Bùi lập tức phân phó đầu bếp đi chuẩn bị một ít thức ăn, trên thực tế dọc theo đường đi này, cậu cùng Ôn Như Ngọc hai người đều cảm thấy rất đói……

Đông Nhi cùng Tiểu Thần Tử đã sớm trước tiên chạy ra nghênh đón chủ tử bọn họ. Đông Nhi đã nửa năm nay không nhìn thấy Ôn Như Ngọc, vì thế đôi mắt trừng lên thật lớn, đánh giá các loại, thẳng đến khi xác định không có mập lên cũng không có ốm đi, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, chạy chậm đến bên người Ôn Như Ngọc nhỏ giọng oán giận, “Công tử, cậu ra cửa không dẫn theo Đông Nhi, khiến Đông Nhi không thể chiếu cố cậu.”

Ôn Như Ngọc vỗ lên đầu Đông Nhi, buồn cười nói, “Rồi, lần sau đi ra cửa, nhất định sẽ dẫn Đông Nhi theo.”

Nghe vậy, Đông Nhi đôi mắt sáng lên lấp lánh.

Vũ Văn Bùi ánh mắt lạnh lẽo liếc mắt nhìn Đông Nhi, Đông Nhi sợ tới mức sắc mặt có chút trắng bệch, cậu ở trong lòng yên lặng phỉ nhổ chính mình, như thế nào đã quên mất, bên cạnh công tử nhà mình còn có Lục hoàng tử hai mặt chứ.

Tiểu Thần Tử tròng mắt chuyển đi chuyển lại, sau đó kéo Đông Nhi ngoan ngoãn hướng đến đằng xa.

Đông Nhi đôi mắt nho nhỏ nhìn công tử nhà mình, phát hiện công tử nhà mình không vì chính mình tính toán xuất đầu, bả vai suy sụp xuống dưới……

Công tử nhà cậu, quả nhiên không hề yêu cậu……

Ôn Như Ngọc nhẹ nhàng chạm cánh tay Vũ Văn Bùi, buồn cười nói, “Như thế nào lại đối xử với Đông Nhi như vậy?”

Quay đầu lại, Vũ Văn Bùi không tiếp tục đề tài này, mà là mở miệng nói lên đợi lát nữa cậu tiến cung diện thánh.

“Tiên sinh, sau khi ăn cơm trưa, tiên sinh muốn cùng Bùi Nhi cùng nhau tiến cung không?”

Bỗng nhiên nhắc tới việc này, làm Ôn Như Ngọc nghĩ tới Vũ Văn đế kia có ý tưởng loạn điểm hôn nhân, tức khắc gật gật đầu, “Tiên sinh cùng Bùi Nhi đi.”

“Ừ, được.” Vũ Văn Bùi vừa lòng, đơn giản kéo tay tiên sinh nhà mình, lại phân phó hạ nhân đợi lát nữa đem đồ ăn đến trong đình nội hoa viên, lúc này mới kéo Ôn Như Ngọc hướng tới hoa viên mà đi.

Tiểu Thần Tử lôi kéo Đông Nhi còn đang đắm chìm ‘công tử nhà mình không còn yêu mình nữa’, đi theo phía sau hai người.

Bình luận

Truyện đang đọc