TRỌNG SINH CHI ĐẾ SƯ

Khi Ôn Như Ngọc tỉnh lại chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô lại còn cả người đau nhức ——

Không phải y chỉ ngủ một giấc thôi sao? Chẳng lẽ do bị bóng đè, mơ mơ màng màng mở to hai mắt, lọt vào trong tầm mắt chính là điêu khắc chạm trổ cực kỳ công phu, gỗ tử đàn phát ra mùi hương nhàn nhạt, Ôn Như Ngọc ngây ra một lúc, sau đó lại nhắm đôi mắt lại.

Lại một lần nữa, phát hiện vẫn là cảnh sắc giống nhau, vì thế liền trầm mặc.

Y nhấp miệng, ngốc ngốc nhìn đồ án trên đỉnh đầu, như muốn nhìn thấy một lỗ thủng trên đó ——

Bên tai bỗng nhiên có một giọng nói, âm thanh này giòn giã vang lên: "Thiếu gia, thiếu gia, rời giường, phu nhân đang tới đây đấy."

Ôn Như Ngọc còn đang ngẩn người, y đưa tay lên đặt trước mặt nhìn ——

Cánh tay tinh tế trắng nõn cùng các ngón tay tròn tròn beo béo, ngón trỏ tay phải cùng ngón giữa không có vết chai —— đây không phải là bàn tay đã trải qua hai mươi mấy năm viết lách, hơn nữa tựa hồ vẫn là một đôi tay thiếu niên.

Mở miệng, Ôn Như Ngọc nghe được chính mình dùng thanh âm khàn khàn nói: "Gương —— tôi muốn tấm gương ——"

Nói xong lời này, bên cạnh Ôn Như Ngọc tấm mành trướng được kéo lên, lộ ra một...... Cái đầu tròn vo.

"Thiếu gia thiếu gia, cậu làm sao vậy? Sao thanh âm lại khàn như thế này?" Thanh âm giòn tan vẫn còn tiếp tục, nhưng Ôn Như Ngọc bất đắc dĩ miệng khô lưỡi khô, y muốn uống nước, còn muốn cả gương ——

"Nước...... Còn có gương." Mỗi lần nói được một câu, yết hầu liền khó chịu một lần, Ôn Như Ngọc nhíu mày, y nhìn người trước mặt, nhìn thẳng rất chăm chú.

Thẳng đến khi cái đầu kia bừng tỉnh đại ngộ sau đó chạy nhanh rời đi, một lúc sau, chủ nhân đầu tròn vo đem chén nước tới trước mặt y, đợi cho y uống nước xong lúc sau lại cầm gương đưa đến cho y ——

Gương là gương đồng, cho dù có được mài giũa phi thường bóng loáng, nhưng vẫn không thể nào thấy rõ ràng được diện mạo, mơ hồ chỉ có thể thấy được chút hình dáng ngũ quan.

Ôn Như Ngọc đại khái đã biết, y xuyên qua ——

Hơn nữa xuyên qua trở về cổ đại, tuy rằng chuyện như vậy khó có thể tưởng tượng nổi, nhưng y bỗng nhiên nhớ tới, tối hôm qua cô bé Mễ Nhã đã từng nói: Về sau dù có xảy ra chuyện gì khiến anh không thể nào lý giải được, đó chính là mệnh trung chú định.

—— mệnh trung chú định sao?

Ôn Như Ngọc mờ mịt cúi đầu nhìn chính tay mình, mím môi.

Rồi sau đó, thanh âm giòn tan kia lại vang lên lần nữa: "Phu nhân, thiếu gia vẫn chưa đứng dậy......" Thanh âm này gọi thần trí Ôn Như Ngọc trở về, y ngẩng đầu lên, nhìn thấy một vị phụ nhân mặc y phục thủ công tinh tế, đầu cài thoa tím, mặt mày như họa, bà nhìn thấy Ôn Như Ngọc chăm chú nhìn mình.

Sau đó, lộ ra nụ cười từ ái, "Ngọc Nhi, đã là canh mấy rồi sao còn chưa dậy?" Mỹ nhân như hồng, phiên liên tiểu bước, bà hướng về phía Ôn Như Ngọc bước đến.

Ôn Như Ngọc nhìn, nhìn thật kỹ, bỗng nhiên hô lên một tiếng: "Nương......" Y sửng sốt, ngây ngốc nhìn phụ nhân đi tới trước mặt...... Tiếng nói vừa rồi, là thân thể phản xạ có điều kiện sao?

Phụ nhân sờ lên đầu Ôn Như Ngọc, sau đó nhíu mày, "Sao lại nóng đến như vậy? Đông Nhi, đi gọi thái y trong phủ đến đây."

Thiếu niên được gọi là Đông Nhi hơi cúi người xuống, sau đó liền lui ra bên ngoài, Ôn Như Ngọc nhìn thoáng qua, phát hiện thiếu niên kia có tên gọi là Đông Nhi, có cái đầu tròn vo như quả bóng......

Phụ nhân sờ lên trán Ôn Như Ngọc, quan tâm hỏi: "Ngọc Nhi có chỗ nào không thoải mái? Nói cho nương biết nào."

Ôn Như Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu, "Nương, con không sao." Phụ nhân nghe Ôn Như Ngọc nói, liền nở nụ cười.

"Ngọc Nhi nhanh nằm xuống đi, bằng không đợi lát nữa phong hàn nhập thể, sẽ khiến bệnh tình nặng thêm."

Ôn Như Ngọc phối hợp gật đầu, sau đó liền nằm xuống, tùy ý để phụ nhân đắp chăn cho mình.

Nhìn phụ nhân mỹ lệ ngay trước mặt, Ôn Như Ngọc nhắm hai mắt lại......

Tựa hồ, cảm thấy thật an tâm. Mẹ...... ư?

×

Trong cơn mơ, Ôn Như Ngọc lâm vào trong cơn hắc ám, không có ánh sáng, không có người, bốn phía đều rất tĩnh mịch......

Bỗng nhiên, Ôn Như Ngọc nghe được có một giọng nói kêu to tên y, vì thế bước chân y không tự giác liền đi theo giọng nói đó...... Dần dần, ánh sáng bốn phía từ từ sáng hẳn lên.

Thẳng đến khi Ôn Như Ngọc thấy được thân ảnh thiếu niên, bước chân mới dừng lại.

Ôn Như Ngọc nhìn, lên tiếng hỏi: "Là cậu kêu tôi sao?"

"Đúng vậy, là tôi." Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn người đứng trước mặt mình, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, "Về sau, anh cố gắng thay tôi sống thật tốt, có được không?"

"Tôi vì sao phải thế cậu sống, tôi chỉ sống vì bản thân mình." Ôn Như Ngọc nhíu mày, ánh mắt lãnh đạm nhìn thiếu niên.

Thiếu niên dường như cũng đã sớm dự liệu Ôn Như Ngọc sẽ nói lời này, chỉ khẽ mỉm cười, sau đó nói: "Anh chính là tôi, mà tôi, cũng chính là anh. Chẳng qua, anh là kiếp sau, còn tôi là kiếp trước của anh."

Ôn Như Ngọc: "......"

Thiếu niên tiếp tục nói: "Tôi ở thời không này đã chết, nên tôi mới gọi anh đến đây."

"Vì sao gọi tôi tới đây?" Ôn Như Ngọc nghi hoặc hỏi.

Thiếu niên nhẹ nhàng cười, "Bởi vì, anh ở chỗ này, có một đời nhân duyên......"

Ôn Như Ngọc càng thêm nghi hoặc, y ngẩng đầu muốn hỏi một chút gì đó, nhưng khi y nhìn đến thì thân ảnh thiếu niên càng ngày càng mờ ảo, cuối cùng chậm rãi biến mất không còn dấu vết ——

Chỉ còn lại âm thanh linh hoạt kỳ ảo quẩn quanh: "Hãy vì tôi cố gắng sống thật tốt, mẹ tôi, cha tôi phiền anh chiếu cố......"

Một lúc sau, Ôn Như Ngọc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, thời điểm mở bừng hai mắt, lọt vào trong tầm mắt chính là chiếc giường lớn chạm trổ khắc hoa.

Y chớp chớp mắt, bỗng nhiên phát hiện, trong trí nhớ có một ít mảnh vụn ——

Đó là ký ức vốn dĩ thuộc về thân thể này.

Sau một lúc qua đi, Ôn Như Ngọc lại nở nụ cười, đôi mắt cong thành vầng trăng non, tâm tình cũng không tệ lắm ——

A, nếu vậy, thì cứ để thế đi.

Ôn Như Ngọc kỳ thật là một người lãnh đạm, y bài xích người khác tiến vào thế giới của mình, chỉ có Tiêu Viêm bạn thân y cùng lắm là còn có thể tiếp xúc, chính là cả hai từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cũng chưa chắc để hắn tiến vào trong lòng ——

Nhưng mà người như vậy, một khi có người nào đó tiến vào trong lòng y, y sẽ cực kỳ quý trọng. Toàn tâm toàn ý, móc phổi đào tim đối xử rất tốt với người đó......

Hơn nữa là, người như vậy sẽ cực kỳ bênh vực người mình trân trọng —— một khi có người đụng chạm đến người trong lòng y, như vậy y sẽ bất chấp tất cả, trừng phạt đối phương cho tiêu mối hận mới thôi.

Bên tai, truyền đến âm thanh phụ nhân ôn nhu, "Ngọc Nhi, đến giờ uống thuốc rồi." Nghe vậy, Ôn Như Ngọc thấy phụ nhân cầm trên tay một chén sứ.

Ôn Như Ngọc ngồi dậy, tiếp nhận chén trong tay phụ nhân, nhíu nhíu mày...... Nhìn qua, có vẻ đắng đây.

"Ngọc Nhi, thuốc đắng dã tật có lợi cho bệnh của con, mau uống thuốc, nương sẽ cho con ăn một khối bánh hoa quế con có chịu không?" Phụ nhân dường như biết Ôn Như Ngọc không thích uống dược, vì thế cẩn thận khuyên giải an ủi nói ——

"Cảm ơn nương." Hướng tới phụ nhân lộ ra tia mỉm cười, sau đó Ôn Như Ngọc bưng chén thuốc lên uống một ngụm sạch sẽ...... Ôi, quả nhiên quá đắng rồi.

Sau đó, Ôn Như Ngọc nhìn thấy bánh hoa quế đặt tới trước mặt mình, Ôn Như Ngọc chỉ nhìn thoáng qua, liền mở miệng cắn xuống ——

A, ngọt quá. Cảm giác này thật là tốt.

Bởi vì, Ôn Như Ngọc thích nhất là loại bánh hoa quế ngọt ngào này.

Phụ nhân thấy Ôn Như Ngọc uống dược xong, liền đứng dậy nói với Ôn Như Ngọc, "Ngọc Nhi tiếp tục nghỉ ngơi đi, nương phải nhanh chân đến xem đại ca con có trở về hay không......" Thấy Ôn Như Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, phụ nhân xoay người đối với thiếu niên đứng ở một bên nói: "Đông Nhi, chiếu cố thật tốt đến thiếu gia, có chuyện gì phải hướng về ta bẩm báo."

"Dạ, phu nhân." Đông Nhi đáp ứng lời nói, phụ nhân liền rời đi ngay lập tức.

Rồi sau đó, Ôn Như Ngọc lại nằm trên giường, trợn tròn mắt nhìn phía trên khắc hoa tinh tế ——

Chậm rãi sửa sang lại ký ức trong đầu.

Đúng như những gì thiếu niên đã nói, thân thể cùng tên, cũng là Ôn Như Ngọc. Phụ thân là nhất phẩm thừa tướng đương triều, mẫu thân là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.

Ôn thừa tướng khó có được tình lang, đến nay chỉ có một vị phu nhân. Bọn họ có ba người con, con trai đầu làm quan ở Hộ Bộ, con gái thứ hai gả cho một trượng phu thật tốt, chỉ có duy nhất con trai út, bệnh tật ốm yếu. Nhưng hai vị lại hết sức yêu thương......

Hiện nay là Kiến Nguyên năm 210, mà đương kim Hoàng Thượng là vị đế vương thứ năm, được xưng là Kiến Khang đế, tại vị hai mươi năm, những năm ông dẫn dắt, Kiến Nguyên tiến vào thời thịnh thế xưa nay chưa từng có.

......

Sau khi sửa sang lại ký ức, Ôn Như Ngọc ở trong lòng cảm khái một tiếng, liền không muốn suy nghĩ nữa.

Hết chương 2

Bình luận

Truyện đang đọc