TRỌNG SINH CHI NHÂN ÁI

Vì ngại sức khỏe của Tần Mậu, Khương Ngôn Mặc không dám làm loạn quá phận, chỉ nếm qua một chút, cũng không dám manh động.

Tần Mậu bị hôn đến không thở được, chờ hắn buông ra cậu lập tức thở dốc, mặt cũng ửng hồng.

Khương Ngôn Mặc chưa thỏa mãn, hôn nhẹ khóe môi cậu: “Đi tắm?”

Tần Mậu cảnh giác nhìn vào mắt hắn.

Khương Ngôn Mặc cười khổ: “Tôi hứa không làm gì.”

Tần Mậu chần chừ như đang suy nghĩ lời của hắn.

Khương Ngôn Mặc cười nhẹ một tiếng, không chờ cậu trả lời đã bế cậu lên đi vào phòng tắm.

Chờ bồn tắm đầy nước, trong phòng tắm cũng ấm lên, Khương Ngôn Mặc mới để Tần Mậu cởi quần áo.

Tần Mậu cảm giác rất không được tự nhiên, do do dự dự không chịu cởi, nói: “Anh ra ngoài trước…”

Khương Ngôn Mặc vừa bực mình vừa buồn cười: “Tôi nói rồi sẽ không làm gì, em phải học cách tin tôi.”

Ngay lúc Tần Mậu còn đang do dự trong màn sương nhìn hắn, Khương Ngôn Mặc đã bắt đầu giúp cậu cởi cúc áo, đẩy cậu vào bồn tắm.

Sau đó, toàn bộ quá trình tắm rửa gần như đều do Khương Ngôn Mặc làm, gội đầu cọ lưng, xoa bóp thả lỏng.

Mà Khương Ngôn Mặc cũng thật sự quy củ, đến khi tắm xong cũng không quấy rối cậu, nhiều lắm chỉ hôn trộm một chút.

Quay về phòng, cả người Tần Mậu mềm nhũn, chủ yếu là do ngâm nước lâu.

Nhưng kĩ thuật của Khương Ngôn Mặc rất tốt, mát xa rất thoải mái, Tần Mậu cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Khương Ngôn Mặc quen thuộc vào phòng bếp hâm nóng sữa, mang ra cho Tần Mậu uống.

Rõ ràng lần đầu tiên hắn đến đây, cũng không biết tại sao hắn lại quen thuộc như đang ở nhà mình.

Tần Mậu ngồi trong ổ chăn, nhận cốc sữa uống xong rồi trả lại cho Khương Ngôn Mặc: “… Cảm ơn.”

Khương Ngôn Mặc hôn khóe môi cậu, mùi sữa thơm ngát xông vào mũi, hắn nở nụ cười: “Tần tiên sinh, xin nhớ giờ tôi là bạn trai em, vì thế bất cứ chuyện gì cũng không cần khách sáo với tôi.”

Khi bọn họ quyết định ở bên nhau, lấy danh nghĩa là người yêu, hai người theo đuổi tâm tư của mình, nhưng ngoài mặt vẫn làm đủ trình tự.

Khương Ngôn Mặc đứng dậy đi cất cốc, Tần Mậu rúc vào trong chăn.

Chờ người quay lại, Tần Mậu buồn bực nói: “Phòng khách có chăn.”

Khương Ngôn Mặc buồn cười nhìn cậu cuộn tròn, không chút do dự vén chăn lên, ôm cậu từ sau lưng: “Phòng khách là dùng cho khách đến nhà, bây giờ thì ngủ đi.”

Tần Mậu lập tức cứng người, cuối cùng nhắm mắt lại, nỗ lực kiềm chế bản thân, không để ý đến người phía sau.

Có lẽ là do lúc trước đau đầu, cũng có thể là khi tắm Khương Ngôn Mặc xoa bóp cho cậu, cũng không lâu sau Tần Mậu đã ngủ say.

Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cậu, trong lòng Khương Ngôn Mặc bất giác tràn đầy ôn nhu, mềm mại không tưởng.

Sau đó, Khương Ngôn Mặc buông người trong lòng ra, lặng lẽ rời giường, sau khi đắp chăn cho đối phương mới nhẹ nhàng đi ra ban công.

Khi Tần Mậu mua căn nhà này, điều kiện ở đây hết sức thanh tịch, hơn nữa cảnh ban đêm ở Giang thị rất đẹp, khi đó cậu hạ quyết định không chút do dự.

Khương Ngôn Mặc nhìn con sông cách đó không xa, trên mặt sông phản chiếu ánh đèn đường đầy màu sắc, mặt nước lấp lánh, giống như sao trên bầu trời phát sáng trong đêm tối.

Cứ lẳng lặng như vậy rất lâu, ban đêm vắng vẻ, vạn vật không tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng thở dài của người đàn ông ở trong không khí.

Sáng hôm sau khi Tần Mậu tỉnh lại, Khương Ngôn Mặc đã rời giường.

Cậu nhăn mũi, đứng lên đi mở cửa phòng, lập tức nhìn thấy Khương Ngôn Mặc đang loay hoay với đống bát đũa trên bàn ăn.

Nghe thấy tiếng động, Khương Ngôn Mặc quay đầu lại nhìn cậu, cười nói: “Mau đi rửa mặt, chín rưỡi bác sĩ sẽ qua đây.”

Tần Mậu cúi đầu nhìn đồng hồ, chỉ còn nửa tiếng, lập tức hoảng hốt chạy vào phòng tắm.

Khương Ngôn Mặc ở phía, bất đắc dĩ cười: “Vẫn còn thời gian, đừng vội.”

Tần Mậu không để ý đến hắn, vào phòng tắm liền phát hiện ra trên bàn chải đã có kem đánh răng, cốc súc miệng cũng được đặt trên bồn rửa mặt.

Cậu không khỏi ngạc nhiên, không thể nói rõ tư vị trong lòng là gì, cuối cùng rũ mắt, im lặng đánh răng.

Lại nói, tối qua cậu ngủ sớm, hơn nữa cả đêm cậu ngủ say giấc, kết quả lại ngủ quên, không ngờ lại ngủ thẳng đến chín giờ…

Cũng không biết là chuyện gì xảy ra.

Chẳng lẽ là vì…

Tần Mậu nhìn chằm chằm bộ dáng buồn ngủ mơ màng của mình trong gương, càng cảm thấy hoang mang.

Không thể phủ nhận, giờ phút này người đàn ông đang bận rộn trong phòng bếp, tối qua ôm lấy cậu cùng đi ngủ, quả thật làm cậu cảm thấy an tâm.

Tối qua, cậu còn nghĩ nếu cậu không sống lại, sẽ không có thù hận lẫn thất vọng với Khương Ngôn Mặc…

Cậu biết mình dao động.

Nhưng… Chẳng lẽ cũng vì vậy, cậu lại muốn… Lại muốn vứt bỏ toàn bộ tâm tư và quyết định của cậu khi sống lại sao?

Cậu phát hiện cậu không làm được.

Quay lại phòng khách, Khương Ngôn Mặc vẫy tay gọi cậu tới.

Nam nhân đã chuẩn bị xong bữa sáng, cháo hoa, rau cải, trứng luộc.

Tần Mậu khôi phục tâm tình như lúc ban đầu, lúc đi đến trước mặt Khương Ngôn Mặc, vẻ mặt cậu bình tĩnh.

Khương Ngôn Mặc cười liếc cậu một cái, đặt bát cháo hoa nóng hổi xuống: “Dậy muộn như thế, giờ mới biết vội à?”

Tần Mậu nghẹn: “Sao không gọi em dậy?”

Khương Ngôn Mặc híp mắt cười: “Tôi quên.”

“…” Tần Mậu thức thời mà câm miệng.

Khương Ngôn Mặc cũng không tha cho cậu: “Lần trước em nghi ngờ tôi không biết nấu cháo, chắc hôm nay đã thấy được tay nghề của tôi rồi?”

Thật ra rất lâu trước đây hắn cũng từng nghĩ sẽ dậy sớm vì cậu mà chuẩn bị bữa sáng, sau đó ngồi chung một chỗ, vui vẻ nói chuyện với nhau, cuối cùng sẽ cùng đi làm.

Nhưng sau này hai người nghi ngờ lẫn nhau, cuối cùng chỉ còn lại lòng đầy tiếc nuối.

Tần Mậu nghe ra chút trẻ con trong lời nói của Khương Ngôn Mặc, vội vàng khen ngợi hắn thùy mị, chọc Khương Ngôn Mặc trợn mắt nhìn.

Cậu không khỏi cười rộ lên, sau khi ăn hết một bát cháo cậu lấy lại dũng khí, thương lượng với Khương Ngôn Mặc: “Không thì đừng làm kiểm tra, em thật sự không sao…”

Khương Ngôn Mặc trừng cậu.

Tần Mậu rất không có khí thế mà ngậm miệng.

Đúng chín rưỡi bác sĩ đến, Khương Ngôn Mặc sờ trán Tần Mậu, đứng dậy đi mở cửa.

Tần Mậu cũng không quá để ý việc này, sức khỏe của cậu tự cậu biết.

Nhưng Khương Ngôn Mặc khăng khăng muốn vậy, giống như không làm kiểm tra thì hắn sẽ không thể yên tâm, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Sau khi nhìn thấy bác sĩ là ai, trong mắt Tần Mậu xẹt qua một chút kinh ngạc.

Khương Ngôn Mặc dẫn người vào phòng khách, hắn không giới thiệu bọn họ với nhau, để vị bác sĩ có mái tóc hoa râm này làm kiểm tra cho Tần Mậu.

Vị bác sĩ cười gật đầu với Tần Mậu coi như chào hỏi: “Vậy chúng ta bắt đầu?”

Tần Mậu lễ phép cười với ông: “Làm phiền chú.”

Vị bác sĩ quay đầu lại, có thâm ý mà nhìn Khương Ngôn Mặc một cái, sau đó nở nụ cười tán dương, giống như đang nói cậu bạn nhỏ này không tồi.

Khương Ngôn Mặc rất tôn trọng vị bác sĩ này, nhưng tâm tư của hắn đều đặt trên người Tần Mậu, không yên tâm mà cười một tiếng, nói: “Chú Từ, tối qua cháu đã nói qua tình trạng với chú, lần này dù thế nào cũng phải nhờ chú giúp mới biết rõ.”

Bác sĩ Từ bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngôn Mặc, từ khi nào cậu lại thiếu kiên nhẫn như vậy.”

Khương Ngôn Mặc sửng sốt một chút, lập tức cười khổ, không trả lời.

Từ lúc bọn họ nói chuyện đến khi kiểm tra xong, Tần Mậu cũng chỉ cúi đầu.

Cậu đang suy nghĩ một chuyện.

Bác sĩ Từ, dĩ nhiên cậu biết người này.

Bác sĩ Từ am hiểu Đông y, năm nay năm mươi tuổi, vẫn là bác sĩ riêng của cha Khương.

Ở Khương gia phục vụ hơn hai mươi năm, đến giờ bác sĩ Từ đã gần về hưu, ngoài lúc kiểm tra cho cha Khương ra, những lúc khác không thể mời nổi ông. 

Kiếp trước Tần Mậu chỉ gặp qua ông hai lần, hai lần đó đều là ông đích thân kiểm tra sức khỏe cho cha Khương theo thường lệ.

Khiến Tần Mậu kinh ngạc chính là Khương Ngôn Mặc lại mời được vị bác sĩ này qua đây.

Chẳng lẽ hắn không sợ sau khi cha Khương biết chuyện sẽ tức giận?

Tần Mậu đang khó phân biệt được tâm tình của mình, cậu mơ hồ cảm nhận được bức tường phòng thủ kiên cố cậu gây dựng lên đang dần sụp đổ, cán cân trong lòng cậu lại…

“Được rồi.” Lời nói của bác sĩ Từ ngắt dòng suy nghĩ của cậu: “Chốc nữa tôi sẽ cho cậu biết kết quả.”

Câu thứ hai là nói với Khương Ngôn Mặc.

Khương Ngôn Mặc cung kính gật đầu, tự đáy lòng nói: “Cảm ơn chú.”

Bác sĩ Từ vỗ bả vai hắn, lại cười nói với Tần Mậu: “Cậu bạn, ưu tư thành tật.”

Chỉ nói một câu như vậy, ông liền bước đi.

Tiễn bác sĩ Từ xong, Khương Ngôn Mặc quay lại phòng khách, ngồi đối diện Tần Mậu, hắn không nói gì, chỉ bình tĩnh dùng mắt như đang tìm tòi nghiên cứu trên người Tần Mậu.

Tần Mậu bị nhìn đến mất tự nhiên, định nói lại không biết nói gì mới phải.

Khương Ngôn Mặc nhìn cậu, gằn từng chữ: “Ưu tư thành tật?”

Tần Mậu suy nghĩ: “Gần đây em luôn không yên tâm về Đường gia…”

Dưới cái nhìn soi mói của Khương Ngôn Mặc, giọng cậu càng ngày càng nhỏ.

Khương Ngôn Mặc gần như không nghe thấy mà thở dài, cũng không ép cậu tiếp, hắn đi qua ôm người vào trong lòng, đanh giọng: “Tha cho em trước, chờ khi nào có kết quả của chú Từ rồi nói sau.”

Trong quá trình đợi kết quả, Tần Mậu kết thúc kì nghỉ bệnh, đi làm trở lại.

Chuyện đầu tiên chào đón cậu lại là bị cử đi thu thập tin tức về đám công nhân tụ tập gây rối.

Chuyện xảy ra vào buổi chiều cậu đi làm trở lại, có người gọi điện đến nói rằng có công nhân gây rối ở gần tòa thị chính, dường như còn có xung đột với thương gia.

Tần Mậu nghe được một nửa, cầm lấy máy ảnh liền chạy ra ngoài.

Trong khoảng thời gian này, truyền thông không hề đưa tin tiêu cực, sức chú ý của quần chúng cũng dần thay đổi, sóng gió của Đường thị gần như đã qua đi, vì vậy công nhân vốn dừng làm việc ở Đường thị lại bắt đầu làm việc trở lại.

Tần Mậu nghe thấy mấy từ ‘tòa thị chính’ với ‘công trường’, bất giác nghĩ đến Đường thị.

Cậu biết chắc chắn là Đường thị xảy ra chuyện.

Nhưng cậu nghĩ thế nào cũng không thông, chuyện vừa mới yên ổn, công trường lại xảy ra chuyện?

Mấu chốt trong chuyện này cậu không tin người nhà họ Đường còn dám để xảy ra sự cố, còn không biết phong tỏa, không biết kín đáo.

Nhưng vừa nãy… Xác thực có người gọi điện phản ánh, Đường thị lại xảy ra chuyện!

Tần Mậu nghĩ chắc chắn trong chuyện này có âm mưu gì đó, nhất định là có người đứng sau giật dây.

Lòng cậu nóng như lửa đốt, chạy đến nơi chỉ chụp được cảnh công nhân phẫn nộ tố cáo hành vi bất lương của chủ đầu tư, bao gồm khất nợ tiền lương, động tay đánh người…

Rõ ràng ánh nắng mùa thu dịu dàng ấm áp, nhưng Tần Mậu đứng ở dưới đó, chỉ cảm thấy thật chói mắt, gần như làm cậu không mở mắt được.

Sao lại như vậy, sao có thể như vậy…

Cậu nhìn qua toàn bộ tình cảnh hỗn loạn, nhân viên cấp cao của Đường thị đã đến hiện trường, đang giải thích với phóng viên có mặt ở đó.

Nhưng bây giờ còn có ích gì, vừa mới yên ổn lại đã dậy sóng, cậu không biết Đường thị còn có bao nhiêu may mắn, còn có bao nhiêu lòng tin để vượt qua nguy hiểm lần này.

Có lẽ ở Giang thị đưa tin rất nhanh, hiện giờ cũng đã biết công trường của Đường thị lại xảy ra chuyện.

Sau khi Tần Mậu bối rối xong, lại nghĩ chuyện này cậu phải viết như nào đây.

Chẳng lẽ thật sự muốn cậu tự tay viết?

Trong lúc cậu rơi vào hỗn loạn, không có chút đầu mối, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Là Khương Ngôn Mặc, hắn hỏi cậu đang ở đâu.

Lần này Khương Ngôn Mặc biết tin rất nhanh, tốc độ gọi điện cho cậu nhanh hơn.

Tần Mậu thành thật nói cho hắn biết: “Đang phỏng vấn.”

Giọng Khương Ngôn Mặc trầm xuống: “Phỏng vấn ai?”

Thấy Tần Mậu không trả lời, hắn cất cao giọng: “Nói.”

Tần Mậu do dự nói: “Ở bên tòa thị chính.”

Vừa mới nói xong, Khương Ngôn Mặc đã tắt máy.

Tần Mậu nhìn chằm chằm điện thoại, một lúc lâu sau cậu thở dài, nhìn tình cảnh tranh chấp không ngừng nghỉ kia, ánh mắt hơi xuất thần, cũng không biết đang nghĩ gì.

Lại nhận được cuộc gọi của Khương Ngôn Mặc, Tần Mậu đang định đi về.

Khương Ngôn Mặc nói: “Em xoay người đi về phía trước, hết hai mươi mét thì rẽ phải.”

Tần Mậu đi theo, lúc rẽ thì nhìn thấy chiếc xe màu đen có rèm, hãng xe bình dân, kiểu dáng không hề đặc sắc.

Khương Ngôn Mặc nói: “Lên xe.”

Lần đầu tiên thấy Khương nhị thiếu khiêm tốn như vậy, không biết có phải có chuyện lớn xảy ra thật hay không.

Bình luận

Truyện đang đọc