TRỌNG SINH CHI NHÂN ÁI

Đương gia Lý thị gần bốn mươi, nghe nói năm đó đã làm rất nhiều chuyện chấn động ở Giang thị, nhưng mười năm nay đã khiêm tốn không ít.

Tần Mậu đột nhiên nhớ tới, lần Đường thị tổ chức tiệc ăn mừng, đương gia Lý thị cũng từng xuất hiện, hình như cậu còn nhìn thấy đương gia Lý thị và cha Đường trò chuyện rất lâu.

Trong lúc Tần Mậu suy tư, Khương tam thiếu đã nói chuyện xong với Khương Ngôn Mặc, cuối cùng gật đầu với Tần Mậu, xoay người rời đi.

Đương gia Lý thị cũng lịch sự gật đầu, đi theo sau.

Tần Mậu nhìn thấy, Khương tam thiếu đi không bao xa thì dừng lại, Đương gia Lý thị chậm rãi đi đến bên cạnh cậu ta, sau đó nắm tay cậu ta.

Khương Ngôn Mặc nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”

Tần Mậu lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn hắn.

Khương Ngôn Mặc cười nói: “Tính cách em ba trầm ổn, em ấy làm gì, từ trước đến nay người trong nhà sẽ không phản đối, cũng không phản đối được.”

Đương gia Lý thị lớn hơn Khương tam thiếu mười tuổi, hai người ở cùng một chỗ, khó tránh khỏi bị người suy đoán.

Tần Mậu mặt không biến sắc, đi theo Khương Ngôn Mặc vào Mặc quán.

Mặc quán sáng đèn chính là thời điểm vui chơi giải trí, giới quyền quý của Giang thị đều rối rít đến đây.

Hai người đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất.

Nơi Khương Ngôn Mặc ở sạch sẽ ngăn nắp, không nhìn ra chút dấu vết của người từng ở.

Tần Mậu đứng ở ngoài ban công, nhìn xuống phía dưới, thu hết cảnh sắc sầm uất nhất của Giang thị vào đáy mắt, đèn neon lấp lánh như muốn chiếu sáng toàn bộ chân trời.

Khương Ngôn Mặc cũng không quản cậu, sau khi vào cửa thì gọi điện cho người đưa cơm lên, sau đó vào phòng tắm tắm rửa.

Khi đi ra Tần Mậu vẫn đứng đó, dáng vẻ gầy yếu, như bầu trời đêm ở ngoài cửa sổ vậy, tịch mịch im ắng.

Khương Ngôn Mặc im lặng nhìn một lúc, đi qua, nhẹ nhàng ôm eo cậu.

Tần Mậu không né tránh, vẫn duy trì tư thế trông ra xa như cũ.

Một lát sau, Khương Ngôn Mặc đột nhiên kéo cậu, mỉm cười nói: “Cho em xem cảnh tuyết ở Vancouver.”

Thật ra hàng năm cũng sẽ tuyết rơi ở Giang thị, nhưng rơi không lâu, tuyết đọng bên đường hoàn toàn không thể so sánh với Vancouver.

Khương Ngôn Mặc mở máy tính, cho Tần Mậu xem ảnh.

Tần Mậu rất nghiêm túc xem từng cái một.

Có lẽ người chụp rất chuyên nghiệp, cảnh trong hình đẹp đến mức làm người nín thở.

Khương Ngôn Mặc nhướng mày, tỉnh bơ kéo người ôm vào trong ngực, thấp giọng giải thích cho cậu mỗi bức ảnh được chụp ở đâu.

Khi Tần Mậu ngồi lùi ra thì tiếng chuông cửa vang lên.

Khương Ngôn Mặc hôn nhẹ lên trán cậu: “Cơm tối đến rồi, tôi đi mở cửa.”

Tần Mậu không ngẩng đầu, cậu nhìn chằm chằm chữ tiếng Anh trên tòa nhà trong ảnh, cũng không nhúc nhích.

Khương Ngôn Mặc dọn bát đũa xong, gọi cậu: “A Mậu, ra ăn cơm.”

Tần Mậu nâng mắt lên, chậm rãi nhìn về phía hắn.

Ánh đèn trong phòng phản chiếu làm ánh mắt cậu nhìn qua sáng ngời.

Hô hấp Khương Ngôn Mặc cứng lại, gần như cũng bị cuốn vào ánh mắt cậu, lập tức lắc đầu một cái, cười nói: “Đó là Mặc quán ở Vancouver.”

Tần Mậu nhớ đến lời phỏng đoán của người ngoài, nói Khương nhị thiếu có ý định chuyển trọng tâm công tác sang Vancouver.

Dường như Khương Ngôn Mặc nhìn ra cậu đang nghĩ gì, mỉm cười: “Ăn cơm trước, ăn xong tôi sẽ nói với em.”

Tần Mậu rũ mắt, chậm rãi đi qua.

Khương Ngôn Mặc không nhịn được bật cười, xoa tóc cậu.

Bữa cơm này hai người ăn rất nhanh, Tần Mậu lại ăn rất ít.

Vì là buổi tối, ăn nhiều sẽ bất lợi cho tiêu hóa, Khương Ngôn Mặc cũng không ép cậu ăn nhiều.

Sau khi ăn xong, Khương Ngôn Mặc không muốn làm phiền người khác, tự tay thu dọn bát đũa, giục Tần Mậu đi tắm rửa.

Tần Mậu cầm bộ đồ ngủ nhỏ nhắn phù hợp với mình, ánh mắt phức tạp.

Cuối cùng cậu vẫn vào phòng tắm.

Khi đi ra, cậu đứng ở cửa phòng tắm, vẻ mặt do dự.

Khương Ngôn Mặc nhìn thấy, không nhịn được cười rộ lên, đi qua, lấy khăn lông trong tay cậu, kéo cậu ngồi xuống sofa.

“A Mậu, từ khi từ Vancouver về, tôi luôn ở đại trạch chơi cờ với cha.” Khương Ngôn Mặc vừa lau tóc cho cậu, vừa cười nói.

Tần Mậu không lên tiếng, nhưng cậu ngồi nghiêm chỉnh chứng tỏ đang nghe đối phương nói chuyện.

Động tác của Khương Ngôn Mặc nhẹ nhàng chậm chạp, dùng lực vừa phải.

Hắn cúi đầu ngắm nhìn người nửa ngồi trong lòng mình, vẻ mặt dịu dàng: “Cha đồng ý với tôi, không động vào người nhà họ Đường, nhưng sản nghiệp của Đường gia, dù thế nào cũng không thể giữ.”

Trực tiếp nói ra quyết định của cha Khương, hơn nữa dùng giọng điệu dịu dàng như vậy, trong nháy mắt Tần Mậu có chút hoảng hốt.

Đến khi cậu kịp phản ứng, cả người không khỏi cứng đờ.

Khương Ngôn Mặc cảm nhận tâm tình của cậu, như trấn an mà xoa đầu cậu: “Còn những chuyện khác, cha nói ông sẽ không xen vào nữa.”

Bất kể là hắn chuyển trọng tâm công tác đi đâu hay là vấn đề hắn ở chung với ai.

Tần Mậu ngẫm nghĩ ý tứ trong lời nói của hắn, rất lâu cũng không lên tiếng.

Khương Ngôn Mặc dừng động tác, ngồi xuống, nhìn thẳng vào cậu: “Bảo bối, đây là giới hạn của cha, cũng ở trong phạm vi tôi có thể chấp nhận, em…” Hắn dừng một chút, nói: “Có ý kiến gì không?”

Tần Mậu chậm rãi nhìn vào mắt hắn.

Khương Ngôn Mặc để cậu dò xét, kiên nhẫn chờ cậu trả lời.

Nhưng Tần Mậu lại rũ mắt xuống.

Thật ra cậu không biết nên nói gì, từ lúc buổi chiều nhìn thấy Khương Ngôn Mặc, cậu còn có một cảm giác khó hiểu.

Loại cảm giác vừa khiến cậu cảm thấy sợ hãi, lại giống như có chút chờ mong…

Khương Ngôn Mặc trốn tránh cậu rất lâu, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, hơn nữa ngôn ngữ cử chỉ cũng có chút kì lạ.

Giống như… Giống như Khương Ngôn Mặc cuối cùng cũng đã quyết định, mà cậu… Cũng ở giữa quyết định này, hơn nữa Khương Ngôn Mặc hạ quyết tâm kéo cậu xuống nước.

Tần Mậu có thể lờ mờ đoán được quyết định này là gì.

Nhưng… Cậu thật sự phải chấp nhận sao?

Cha Khương nói không động vào người nhà họ Đường, nhưng vẫn muốn chiếm đoạt sản nghiệp của Đường thị, điều này có khác gì kiếp trước?

Nhưng hình như… Lại có khác biệt, ít nhất Khương gia sẽ không giống như kiếp trước, ép người nhà họ Đường đến bước đường cùng…

Tần Mậu không khỏi âm thầm nhíu mày, chuyện lớn như vậy, muốn cậu cho thái độ ngay, nhưng cậu chỉ cảm thấy nội tâm hò hét loạn lên, hoàn toàn không nghĩ ra gì.

“Bảo bối, tôi nói chút chuyện giữa Khương gia và Đường gia đi cho em nghe.” Khương Ngôn Mặc thấy cậu vẫn luôn im lặng, không nợ ép cậu, nhẹ nhàng chuyển đề tài.

Quả nhiên Tần Mậu ngẩng đầu, sáng quắc nhìn hắn.

Khương Ngôn Mặc không khỏi bật cười, hôn nhẹ lên trán cậu, lại lau tóc cho cậu.

Thật ra chuyện giữa Khương gia và Đường gia cũng không coi là huyền bí, chẳng qua lúc đó liên lụy rất nhiều, lại bị Khương gia áp chế, vì vậy mới không có nhiều người biết.

Hơn hai mươi năm trước, cha Đường vẫn chỉ là một tên côn đồ, là thủ hạ dưới tay của một thương nhân điền sản tên Lý Thanh Tuyền.

Lý Thanh Tuyền có chút quan hệ với Lý thị, lại nói đương gia Lý thị còn phải gọi ông ta một tiếng chú.

Nhưng vì Lý Thanh Tuyền là chi thứ của Lý thị nên cũng không chịu quản lý.

Những công trình quy mô nhỏ của ông ta, so với sản nghiệp khổng lồ của Lý thị, giống như chơi đồ hàng vậy.

Nhưng người này dã tâm khá lớn, luôn tìm cơ hội nói chuyện với cha Khương.

Năm đó cha Khương bộc lộ tài năng về chính trí từ rất sớm, những người gấp gáp đến nịnh bợ ông đếm không xuể.

Nhưng tâm tư của ông không thể nói là thâm trầm.

Người như Lý Thanh Tuyền, sao ông lại không thể nhìn thấu?

Vì vậy cha Khương vẫn luôn cách xa Lý Thanh Tuyền, thậm chí sau ba lần Lý Thanh Tuyền chặn ông lại, ông dần dấy lên cảnh giác.

Nhưng Lý Thanh Tuyền vẫn tìm được cơ hội ra tay.

Trong lúc ông ta đến tham dự một bữa tiệc của cha Khương đã để thủ hạ trà trộn vào khách sạn, đổi cốc rượu của cha Khương.

Càng quá đáng hơn, ông ta để em gái mình và cha Khương ý thức hỗn loạn phát sinh quan hệ, quay phim lại để uy hiếp cha Khương.

Cuối cùng em gái Lý Thanh Tuyền sinh được một cậu con trai, mặc dù ông rất hận Lý Thanh Tuyền, nhưng đối với cốt nhục ruột thịt của mình ông cũng không thể nhẫn tâm được.

May mà sau khi mẹ Khương biết chuyện cũng không có tranh cãi.

Bà là một người phụ nữ thông minh, sau khi biết rõ ngọn nguồn, bà đề nghị cha Khương sớm xử lý xong Lý Thanh Tuyền, sẽ mang đứa bé về Khương gia, do bà nuôi nấng.

Nhà mẹ đẻ của mẹ Khương cũng là thế gia vọng tộc ở Giang thị, thế lực của hai nhà cũng đủ có thể làm Lý Thanh Tuyền biến mất ở Giang thị.

Nhưng bọn ông chậm một bước.

Lý Thanh Tuyền đột nhiên gặp tai nạn bỏ mình, toàn bộ người nhà ông ta mất tích.

Kể cả em gái ông ta và đứa bé.

Sản nghiệp của Lý Thanh Tuyền bị một tên côn đồ dưới tay thế chân.

Tên côn đồ chính là cha Đường.

Mà toàn bộ quá trình cha Khương bị hãm hại, cũng là cha Đường thực hiện.

Cha Đường tâm cơ thâm sâu, chuyện ông làm với Lý Thanh Tuyền cũng không phải bí mật, trước sau gì cũng sẽ bị phát hiện.

Cho nên ông ra tay trước, trực tiếp tìm đến cha Khương.

Chuyện đầu tiên là trả đứa bé lại cho cha Khương.

Sau này đứa bé kia do một tay mẹ Khương nuôi nấng, chính là Khương tứ thiếu trong mắt người ngoài.

Tất cả mọi người cho rằng bốn anh em Khương gia là cùng một mẹ, thậm chí là Khương Ngôn Mặc, nếu như không phải lần này cha Khương nói cho hắn, hắn cũng không biết khúc mắc trong đó.

Chuyện thứ hai cha Đường làm, là mang bản gốc cuộn phim của cha Khương với em gái Lý Thanh Tuyền đến, tiêu hủy ngay trước mặt cha Khương.

Cuối cùng ông vẫn lo từng đó chuyện không đủ để thể hiện trung thành, cho nên ông lại làm chuyện thứ ba.

Ông mang đứa con riêng mới được 6 tháng tuổi của mình đưa đến Khương gia.

Vì vậy người ngoài đều biết, Khương tứ thiếu chỉ lớn hơn Khương Thiển nửa tuổi.

Năm đó là thời điểm quan trọng để cha Khương chuyển sang chính trị, tâm sức đều đặt hết lên giới chính trị.

Cha Đường làm nhiều như vậy, cũng chỉ mong cha Khương có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho ông một lần.

Cuối cùng cha Khương không truy cứu nữa.

Đáng tiếc một nhà Lý Thanh Tuyền chết thảm trong tay cha Đường.

Có lẽ Lý Thanh Tuyền làm quá nhiều chuyện xấu, gặp báo ứng, tất cả mọi người cũng không nghi ngờ sự thật về tai nạn.

Mà Lý thị cũng không có động tĩnh.

Vì vậy cha Đường còn có thể sống sót.

Nhưng ai có thể nghĩ đến dã tâm của cha Đường còn lớn hơn Lý Thanh Tuyền, tâm cơ càng sâu hơn Lý Thanh Tuyền.

Sau này cha Khương mới biết được, cuộn phim cũng không bị tiêu hủy.

Cha Đường cố ý thả tin tức, dùng tin này uy hiếp cha Khương đừng manh động.

Mà Khương Thiển cũng là một quân cờ mà cha Đường đặt vào trong Khương gia.

Hơn hai mươi năm qua, sản nghiệp của Đường gia ngày càng mở rộng, trở thành trùm bất động sản của Giang thị.

Cũng không phải là cha Khương không có cơ hội ra tay, nhưng con đường làm quan của ông đang như mặt trời ban ngày, không muốn xuất hiện nhiều chuyện ồn ào.

Cha Đường nhắm ngay điểm này, vì vậy mà càng không kiêng nể gì.

Cho đến cuối cùng, cha Khương không thể nhịn được nữa, bắt đầu thanh toán.

Mà cục diện kiếp trước bắt nguồn từ tất cả ngọn nguồn này.

Khương Ngôn Mặc nói tất cả xong, tóc Tần Mậu đã khô.

Hắn thả khăn lông xuống, ngồi cạnh Tần Mậu,xoay người cậu lại.

Hai người đối mặt với nhau, hắn im lặng nhìn vào mắt Tần Mậu.

Tần Mậu hơi cúi đầu, còn đang sững sờ.

Những chuyện này, kiếp trước Tần Mậu chưa từng nghe qua.

Cậu cũng không biết ân oán giữa hai nhà lại sâu như vậy.

Càng không ngờ… Tâm cơ của cha Đường sâu như thế.

Bây giờ cậu có thể hiểu được ý nghĩa trong câu nói “Chúng ta đều đáng thương” của Khương Thiển.

Bị chính cha ruột đưa đi làm con tin, quân cờ, nằm vùng, là ai cũng đã điên rồi.

Khương Thiển hận người nhà họ Đường, không phải là không có lý do.

Tần Mậu đột nhiên nghĩ đến, có phải Đường nhị tỷ cũng biết bộ mặt thật của cha cô hay không?

Nhưng lập tức lòng cậu co rút mộ trận.

Sao có thể không biết?

Nếu không Đường nhị tỷ cũng sẽ không đồng ý cho cậu gặp gỡ Khương Ngôn Mặc.

Mặc dù Vương Tập Ngật và Khương Thiển đều từng ám chỉ, nhưng Tần Mậu vẫn không muốn suy nghĩ.

Nhưng trong lòng cậu… Vẫn luôn hiểu rõ.

Cũng giống như kiếp trước…

Câu chuyện của Khương Ngôn Mặc cho cậu biết nhiều bí mật của Đường gia hơn.

Mà bây giờ cha Khương muốn ra tay xử lý Đường gia…

Quả thật cha Đường cũng làm nhiều chuyện tàn nhẫn, thù oán một nhà Lý Thanh Tuyền, tự tiện giải quyết Khương tứ thiếu.

Nhưng chính cậu bị kẹp ở giữa nên làm gì bây giờ?

Nghe xong chuyện năm đó, có phải cậu còn muốn mù quáng mà đi giúp người cậu cho là cần giúp không?

Bình luận

Truyện đang đọc