TRỌNG SINH CHI NHÂN ÁI

Tin vừa được đăng, lập tức gây xôn xao dư luận.

Tiếp theo, cùng ngày một số tòa soạn chủ lực cũng nhận được một túi văn kiện, bên trong tiếp tục là nội dung bị rò rỉ.

Vốn là chuyện lớn như vậy, nếu muốn đăng báo, phải được cấp trên phê duyệt mới được đưa tin.

Nhưng vì đã tạo thành chấn động, một số tòa soạn lớn đành phải tiếp tục đăng, hơn nữa để cướp lượt xem, hôm sau cũng đăng tin ở một nơi dễ thấy nhất.

Không còn cách nào, báo chí cũng có yêu cầu lượng tiêu thụ.

Người nặc danh cung cấp tin tức, cũng trực tiếp cho biết danh tính và hình ảnh người đứng đằng sau thao túng.

Nhưng vì người nọ dính dáng đến cấp trên, có một số tòa soạn không dám công khai danh tính.

Mặc dù không công khai danh tính, nhưng trong bài báo miêu tả tường tận, rất dễ để cho người ta đoán ra là ai.

Cuối cùng, tòa soạn còn đăng thêm một bình luận ngắn, đại ý là muốn chỉnh Đường thị sụp đổ, có thể quang minh chính đại, không cần lợi dụng công nhân lương thiện để đạt được mưu đồ hiểm ác.

Tần Mậu xem lại bài báo, khóe môi khẽ cong lên.

Cách viết mập mờ, không dám tiết lộ là ai, nhưng ít ra cũng có hiệu quả, có lẽ bộ mặt thật của người nên biết cũng đã biết.

Hơn nữa bây giờ internet phát triển, quần chúng càng thu được nhiều tin tức từ trên mạng hơn, muốn hoàn toàn lật đổ Đường thị, không thể thiếu sự giúp đỡ của internet.

Tần Mậu mở vài trang báo, trang nhất của một số trang báo xã hội đều là về Đường thị.

Bên dưới bài báo có bình luận liên tiếp, là một số tin đồn, còn có người chỉ rõ, người đứng sau xúi giục công nhân là Khương tiểu thiếu gia.

Lúc nhìn thấy tên Khương Thiển, Tần Mậu khẽ gõ lên mặt bàn, thần sắc bình thường.

Hồ Niệm Cảnh gọi điện đến, hỏi cậu xem bài báo chưa.

Tần Mậu cảm kích nói: “Niệm Cảnh, cảm ơn cậu.”

Hồ Niệm Cảnh hơi thở dài: “Tôi cũng chỉ có thể giúp cậu làm chuyện này.”

Tần Mậu cười nói: “Như vậy là đủ rồi.”

Hồ Niệm Cảnh “Ừ” một tiếng, hỏi cậu: “A Mậu, cậu đã tính làm gì tiếp chưa?”

Tần Mậu bình tĩnh, nói: “Phải xem tình hình trước rồi mới quyết.”

Hồ Niệm Cảnh lại có chút lo lắng: “Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ nghi ngờ cậu.”

Tần Mậu bật cười: “Tôi không sợ.”

Hồ Niệm Cảnh nói: “Nhưng cậu và Khương Ngôn Mặc…”

Tần Mậu nói: “Tôi không quan tâm.”

Hồ Niệm Cảnh im lặng, một lúc lâu sau cũng không nói chuyện.

Tần Mậu lại an ủi cậu ta: “Bây giờ tôi rất vui vì có thể giúp chị hai.”

Hồ Niệm Cảnh không nhịn được buột miệng: “A Mậu, cậu có nghĩ đến hay không, Đường nhị tỷ chị ấy…”

“Đừng nói nữa.” Tần Mậu ngắt lời cậu ta: “Niệm Cảnh, tôi biết mình đang làm gì.”

Hai người họ lại im lặng.

Một lúc lâu sau, Hồ Niệm Cảnh khẽ thở dài: “A Mậu, xin lỗi.”

Tần Mậu nhẹ giọng nói: “Không, Niệm Cảnh, là tôi không tốt, tôi biết cậu đang lo cho tôi.”

Hồ Niệm Cảnh cười cười: “Cậu có chừng mực là tốt rồi.”

Giữa bọn họ, thật ra không cần nói gì thêm cũng hiểu lẫn nhau.

Khi tắt máy, Hồ Niệm Cảnh dặn dò cậu: “Có chuyện gì thì phải gọi cho tôi.”

Hồ Niệm Cảnh lo lắng cũng không phải không có lý do.

Hiện giờ toàn bộ Giang thị đều biết, công trường của Đường gia xảy ra chuyện, là có người đứng đằng sau xúi giục, mà tất cả mũi dùi đều chỉ về phía Khương tiểu thiếu gia, Khương Thiển.

Mặc dù là tin đồn, nhưng bằng chứng lại vô cùng xác thực.

Từ lần đầu Khương Thiển sai người đe dọa công nhân, đến công nhân nhận tiền, đều có hình ảnh làm chứng.

Hơn nữa trong tay người tung tin còn có ghi âm cuộc trò chuyện giữa Khương Thiển với người nọ, hoàn toàn có thể chứng minh hành vi phạm tội hèn hạ của Khương Thiển.

Mà tất cả chuyện này, đương nhiên đều là Tần Mậu thầm mời người tung tin.

Cậu từng bởi vì sự dịu dàng của Khương Ngôn Mặc, vì hành động Khương Ngôn Mặc bảo vệ cậu, mà có chút dao động.

Nhưng Tần Mậu có chút tin tưởng Khương Ngôn Mặc, đang chờ hắn thực hiện lời hứa “Tất cả đã có tôi”, cậu nhìn thấy Khương Ngôn Mặc và Khương Thiển lưu luyến ở chung một chỗ.

Tần Mậu không quá bất ngờ, mặc dù lòng đau, nhưng lại có loại cảm giác nhẹ nhõm thư thái.

Thật ra cậu vẫn không nghi ngờ động cơ Khương Ngôn Mặc tiếp cận cậu, ngay cả giữa chừng có hơi dao động, nhưng trong nội tâm vẫn không quên được Khương Ngôn Mặc đã từng tuyệt tình ở kiếp trước.

Hôm đó chứng minh được suy đoán trong lòng, cậu lại thở phào nhẹ nhõm.

Cậu cũng không cần quá lo lắng nếu có một ngày làm quá tuyệt tình, sẽ không kéo xa mối quan hệ giữa hai người họ.

Vấn đề duy nhất là, bây giờ đã có người vạch màn, có lẽ rất nhanh Khương gia sẽ tra ra là ai đang giúp Đường gia, là ai đang nhằm vào bọn họ.

Vì thế Hồ Niệm Cảnh lo cho cậu, sợ Khương Thiển tìm đến cậu làm phiền.

Tần Mậu cũng không phải sợ, cậu lên kế hoạch lâu như vậy, cũng chỉ vì muốn giữ được Đường gia.

Sự kiện Đường thị ngược đãi công nhân, đảo ngược trong một đêm, tất cả mũi dùi chỉ về hướng người đứng sau, mà Đường gia biến thành người bị hại.

Lần này Đường gia phản ứng rất nhanh, ngày thứ ba đã mở cuộc họp báo, lấy thân phận người bị hại suy diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Quần chúng là một đám người có tinh thần trọng nghĩa nhất, bọn họ đồng cảm với kẻ yếu, phân biệt được phải trái, lại xem náo nhiệt, cán cân trong lòng lại bất giác hướng về người bị hại.

Đường gia vì vậy mà được lòng dân, có tiếng nói cao.

Đây cũng không phải là kết quả Tần Mậu mong muốn, cậu tận tâm tận lực thậm chí không ngại nguy hiểm để đạt được, cuối cùng cũng có giá trị.

Nhưng chuyện thường vượt khỏi tầm kiểm soát.

Sau khi Khương Thiển bị vạch trần, không thể tránh khỏi vạ lây đến Khương gia.

Ở trong mắt người ngoài, Khương gia là danh môn vọng tộc, càng có quyền lực.

Một khi liên quan đến quyền thế, sẽ luôn có người nghĩ đến cấp bậc, hắc đạo, dùng quyền ép người…

Vì thế trên mạng bắt đầu có người suy đoán, có lẽ là Đường thị đắc tội với Khương gia, không kịp lấy lòng, mới chọc phải phiền toái.

Dân chúng lại càng công khai lên án Khương gia.

Lời đồn đại từ đó, ngày càng liên lụy đến nhiều người.

Nhưng tất cả đây, còn lâu mới kết thúc.

Không đến mấy ngày, lại có người đào ra, Khương Thiển thật ra lại là đứa con đã chết của Đường gia, được Khương gia nhận nuôi khi còn nhỏ, cho đến khi trưởng thành.

Nói bóng gió, Khương gia và Đường gia thực tế là một.

Thậm chí có người đoán, có lẽ là Khương Thiển hận Đường gia vì khi xưa đã vứt bỏ cậu ta, mới nhất thời xúc động, gây ra hỗn loạn để trả thù Đường gia.

Cho dù là Đường gia, hay Khương gia, hay Khương Thiển, hành vi của bọn họ đều đạt được một lời giải thích tốt.

Bọn họ đều đáng được tha thứ.

Muốn trách thì chỉ có thể định mệnh.

Cái gọi là tạo hóa trêu người, không gì hơn cái này.

Tất cả mọi chuyện được phơi bày ra ánh sáng, dẫn đến không ít người thổn thức.

Lời đồn dạo qua một vòng, đến điểm cuối, lại như trở về điểm xuất phát.

Mỗi ngày Tần Mậu đều để ý đến tin tức, sắc mặt vẫn bình tĩnh trầm ổn.

Cho đến khi nhìn thấy Khương Ngôn Mặc ở dưới lầu.

Tần Mậu đã không gặp Khương Ngôn Mặc rất nhiều ngày, cậu đang bận, có lẽ đối phương cũng không nhàn nhã.

Nhưng cậu lại không có cảm giác thích thú vì được trả thù như trong dự đoán.

Cho lẽ cậu cũng chưa từng nghĩ chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này là trả thù.

Vẻ mặt Khương Ngôn Mặc vẫn ôn nhu như trước, chuyên chú nhìn cậu, chờ đợi cậu đi đến.

Tần Mậu chần chừ trong chốt lát, cuối cùng vẫn đi đến trước mặt hắn.

Khương Ngôn Mặc lập tức nở nụ cười, nắm bả vai cậu, cúi đầu, im lặng đưa mắt nhìn cậu.

Tần Mậu ngập ngừng, lại không lên tiếng.

Cậu không rõ Khương Ngôn Mặc đã biết những việc cậu đã làm hay chưa.

Đối diện trước ánh mắt ấm áp nhu hòa của Khương Ngôn Mặc, nhất thời cậu không biết nên nói gì.

Cứ nhìn nhau nhau như vậy, giọng Khương Ngôn Mặc khàn khàn nói: “Bảo bối, chúng ta nói chuyện.”

Mặc dù giọng nói ôn nhu, nhưng giọng điệu không cho phép từ chối.

Khương Thiển gật đầu: “Vâng.”

Lễ độ mà xa cách.

Khương Ngôn Mặc cười khổ, lại không nói nữa, nắm tay cậu, hai người về nhà Tần Mậu.

Tần Mậu mặc hắn nắm tay, cũng không có biểu hiện gì.

Thỉnh thoảng cậu nghiêng đầu nhìn sườn mặt đối phương, chỉ nhìn thấy đối phương đang nhếch khóe miệng.

Sau khi vào cửa, Khương Ngôn Mặc cũng không lập tức nói chuyện, mà lại vén tay áo lên đi nấu cơm.

Có một thời gian ngắn Khương Ngôn Mặc thường xuyên nấu cơm cho Tần Mậu ăn, vì vậy Tần Mậu cũng không cảm thấy kì lạ, nhìn nam nhân vào phòng bếp.

Nếu nam nhân muốn biểu hiện, vậy thì cho hắn cơ hội.

Nội tâm Tần Mậu hết sức bình tĩnh.

Hơn nữa, sau khi cậu sống lại, mỗi lần đối mặt với Khương Ngôn Mặc, tâm tình đều rất phức tạp.

Thù hận, đau khổ, tiếc nuối… Sau này Khương Ngôn Mặc từng bước tiếp cận cậu, dường như cậu lại nhớ đến kiếp trước, bị Khương Ngôn Mặc mê hoặc, nên xuất hiện đấu tranh, phiền muộn…

Chỉ có hôm nay, giờ phút này, Tần Mậu nhìn bóng dáng người bận rộn trong phòng bếp, đột nhiên lại bình tĩnh.

Giữa bọn họ, vốn chính là một nút thắt.

Nhưng nam nhân lại ôm hi vọng, đương nhiên là hắn bị quỷ ám.

Tần Mậu nằm trên sofa, im lặng xem TV mà không biết đang chiếu gì.

Ăn cơm xong, Khương Ngôn Mặc rửa bát, lau khô tay, đứng ở trong phòng khách, sắc mặt do dự.

Tần Mậu nhìn ra hắn do dự, cười cười, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Lại đây ngồi đi.”

Ánh mắt Khương Ngôn Mặc lóe lên một chút kinh ngạc.

Tần Mậu ung dung, nhu hòa như vậy, giống như tất cả đều nằm trong tay cậu.

Tâm trạng Khương Ngôn Mặc trở nên phức tạp, không khỏi cười khổ, xem ra chuyện khó giải quyết hơn so với hắn tưởng tượng.

Tần Mậu cũng không để ý tâm tư của hắn, chờ người ngồi xuống, lại nghiêng đầu mỉm cười: “Anh cũng biết.”

Đi thẳng vào vấn đề, lại dùng giọng trần thuật, chứng minh cậu không muốn lưu lại đường sống cho người ta.

Khương Ngôn Mặc đương nhiên hiểu cậu đang nói gì, lần này hắn không do dự, gật đầu: “Hôm qua mới biết.”

Tần Mậu tính lại, từ khi có tin đến giờ, ít nhất cũng đã nửa tháng, hôm qua Khương gia mới tra ra là cậu làm, xem ra cũng không lợi hại như trong truyền thuyết.

Khương Ngôn Mặc bắt được ánh mắt, cười khổ nói: “Bảo bối, em có trách tôi  không ở bên em trong khoảng thời gian này không?”

Tần Mậu không chút do dự mà lắc đầu.

Khương Ngôn Mặc siết chặt ngón tay cậu: “Tôi theo anh cả sang Canada một chuyến, anh ấy làm ăn ở bên đó, tôi qua hỗ trợ, đi gấp quá không kịp nói rõ với em, chắc em rất giận tôi.”

Cho dù đi gấp, hơn mười mấy ngày, dù sao vẫn có cách nhắn tin cho cậu.

Tần Mậu cười lắc đầu: “Không.”

Khương Ngôn Mặc nhìn cậu không chớp mắt: “Bên đó có chuyện khẩn cấp, tôi hết cách, đến khi hoàn tất xong, mới thấy tin tức trên mạng.”

Tần Mậu mỉm cười: “Ừm.”

Khương Ngôn Mặc vẫn không nhúc nhích nhìn cậu, sâu xa nói: “Em không tin tôi.”

Tần Mậu thầm nghĩ, quyết định thẳng thắn với hắn: “Không lâu trước đây, em bắt gặp anh trong một quán trà nhỏ.”

Khương Ngôn Mặc khẽ biến sắc, tăng thêm lực dưới tay, gần như làm Tần Mậu đau: “Sau hôm đó mới đi Canada, đi vội quá không kịp nói với em.”

Tần Mậu gật đầu, lý do đầy đủ, có thể được tha thứ.

Nhưng… Chuyện này có liên quan gì đến cậu?

Khương Ngôn Mặc đột nhiên kéo cậu vào trong lòng, áp đầu cậu vào ngực hắn: “Bảo bối, tôi nói thật, lần đầu Đường gia xảy ra chuyện, tôi đã đoán là do A Thiển.”

Tần Mậu thầm nghĩ, đến rồi.

Cậu im lặng chờ Khương Ngôn Mặc tiếp tục.

“Em nghe xong có lẽ sẽ trách tôi biết mà không nói.” Khương Ngôn Mặc khàn giọng nói: “Nhưng bảo bối, tôi sợ sau khi em biết, vì cái đó mà càng sợ hãi chán ghét Khương gia hơn, hơn nữa… Hơn nữa đúng là có ý định muốn bảo vệ  A Thiển.”

Khóe môi Tần Mậu kéo ra một nụ cười, nhưng cậu đang dựa vào trong ngực Khương Ngôn Mặc, tất cả biểu tình đều bị che lấp.

Khương Ngôn Mặc rất lâu không nghe thấy cậu trả lời, cuối cùng cũng không che giấu được nỗi sợ hãi trong lòng, gắt gao ôm người trong lòng, không ngừng hôn trán cậu: “Bảo bối, em biết không, tôi luôn nằm mơ, mơ thấy em bị ngã từ trên cầu thang xuống… Tôi còn mơ, đó không phải là ngoài ý muốn, em bị A Thiển đẩy xuống … Em biết không, tôi ở trong mơ có bao nhiêu hận A Thiển…”

Hắn lẩm bẩm nói, người phát run, một lúc lâu sau mới lấy lại được giọng nói: “Sau khi tỉnh lại, tôi sợ A Thiển sẽ trở nên xấu xa như trong mơ, tôi càng sợ em ấy hại em…”

Tần Mậu cười cười, nam nhân mơ cũng rất chân thực, ngoài đoạn hận Khương Thiển.

Khương Ngôn Mặc vỗ lên lưng cậu, chậm rãi nói: “Tôi nhìn A Thiển lớn lên, em ấy… Em ấy cũng rất đáng thương, vì vậy lại dung túng…”

Nếu được sống lại một lần, trước khi Khương Thiển làm hại người hắn yêu nhất, hắn nhất định sẽ dập tắt toàn bộ manh mối.

Mà thật ra hắn cũng đã làm như vậy.

Còn mỗi lần mềm lòng với Khương Thiển, có lẽ là vì, hắn hiểu sự thù hận và tức giận của Khương Thiển.

Cho nên chỉ cần không làm hại đến người đang ở trong lòng hắn đây, hắn vẫn bằng lòng khoan dung.

Về phần trước kia đủ loại, hắn càng muốn tin, định mệnh cho hắn cơ hội, là để hắn cứu vãn và thay đổi.

Bình luận

Truyện đang đọc