TRỌNG SINH CHI NHÂN ÁI

Tần Mậu cảm giác cậu sắp ngất đi, cậu lại bị nam nhân giữ eo, bị bắt ngồi trên người nam nhân, thừa nhận sự va chạm của nam nhân.

Cậu cắn môi, cố gắng kiềm chế không để mình rên rỉ thành tiếng.

Nhưng nam nhân từng chút một va chạm, giống như đụng đến đáy lòng cậu.

Cậu không nhịn được thấp giọng khóc nức nở: “Khương… Khương… Chậm một chút.”

Động tác dưới thân Khương Ngôn Mặc lại vẫn mạnh mẽ như cũ, vừa dịu dàng dỗ dành cậu: “Gọi tên tôi.”

“Ngôn Mặc… Ngôn Mặc… Chậm một chút…” Tần Mậu xụi lơ, thì thào khóc.

Khương Ngôn Mặc giữ chặt eo cậu, làm cậu chậm rãi đong đưa thắt lưng, đuổi theo tốc độ của hắn.

Kịch liệt như vậy, Tần Mậu không nhịn được khẽ kêu một tiếng, cuối cùng ngã vào lòng Khương Ngôn Mặc.

Cậu nằm trên người Khương Ngôn Mặc, há miệng thở dốc, hai tay ôm cổ Khương Ngôn Mặc, mặt dán lên sườn mặt nam nhân, im lặng cầu xin tha thứ.

Khương Ngôn Mặc hôn lên khóe mắt vương lệ của cậu, ngậm môi cậu: “Bảo bối, gọi ông xã.”

Tần Mậu vùi đầu ở cổ hắn, buồn bực không lên tiếng, chỉ thỉnh thoảng không chịu nổi, mới khẽ gọi.

Khương Ngôn Mặc thả chậm tốc độ, nhẹ nhàng xoa nắn mông cậu.

Tần Mậu cuối cùng cũng thở phào, lại không ngờ như vậy càng làm hắn khó nại.

Dưới thân người nọ chậm rãi nghiền nát, ngậm hai điểm trên ngực cậu, cắn liếm, còn nắm tay cậu chạm lên chỗ hai người giao hợp.

Tần Mậu đã xấu hổ đến hai tai đỏ bừng, nhiệt độ trong phòng tắm lại cao, toàn thân cậu cũng phiếm hồng.

Nhưng Khương Ngôn Mặc vẫn không buông tha cho cậu, cắn ngực cậu đủ rồi, lại ngậm môi cậu, hôn đến cậu gần như hô hấp không thông.

Ở trong làn sương lờ mờ, nam nhân lại càng nhanh hơn, dùng giọng nói khàn khàn trầm thấp dỗ dành cậu: “Bảo bối, gọi ông xã.”

Tần Mậu bị hắn đâm chọc đến khóc không thành tiếng, ngay cả ý thức cũng giống như bị mất, khóc nức nở gọi hắn: “Ông xã… Ông xã…”

Khương Ngôn Mặc cảm thấy hài lòng, lại đưa đẩy một hồi, một tay xoa bóp tiểu Tần Mậu, để cậu bắn.

Tần Mậu ngồi phịch ở trên người hắn, há miệng thở hổn hển.

Hậu huyệt vì cao trào mà co rút một trận, Khương Ngôn Mặc cảm thụ nơi đó siết chặt, nhanh chóng đưa đẩy, cũng bắn theo.

“Ưm…” Tần Mậu bị nóng đến run rẩy, mặt dính chặt vào lồng ngực nam nhân, vô thức mà cọ.

Khương Ngôn Mặc mặt mày đều cong lên, dịu dàng hôn lên đỉnh đầu đối phương, hai tay vỗ nhẹ lên mông cậu, thở dài: “Bảo bối của tôi…”

Cả người Tần Mậu đều rơi vào mơ màng, nghe hắn gọi, theo bản năng “Ưm” một tiếng: “Ngôn Mặc…”

Khương Ngôn Mặc lập tức động lòng, cả trái tim cũng nhanh chóng hóa thành một vũng nước, hung hăng ngậm lấy môi đối phương, hôn sâu.

Cuối cùng Tần Mậu bị Khương Ngôn Mặc ôm về giường.

Ý thức còn sót lại, chính là hai chân như nhũn ra, hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho nam nhân muốn làm gì thì làm.

Khương Ngôn Mặc ôm người vào trong lòng, cảm thụ sự ỷ lại và tin tưởng của đối phương.

Cho đến bây giờ, hắn mới cảm thấy thể xác và tinh thần đều đầy đủ.

Tần Mậu nằm trên người hắn, ngoan ngoãn thừa nhận nụ hôn của hắn, thậm chí còn vươn đầu lưỡi, cho hắn đáp lại.

Khương Ngôn Mặc vui sướng một hồi, thấy dáng vẻ mềm nhũn của cậu, không nhịn được lại bắt nạt cậu.

Cứ như vậy, hai người đều động tình không dứt.

Khương Ngôn Mặc hôn đỉnh đầu cậu, ngón tay tìm được hậu huyệt, nhẹ nhàng xoa xoa cửa huyệt còn ướt át, ngay khi đối phương thất thần, lập tức động thân tiến vào, lại muốn đối phương lần nữa.

Cuối cùng Tần Mậu vẫn bị làm đến ngất xỉu.

Hôm sau tỉnh lại, ngoài thắt lưng đau nhức ra, dưới thân cũng không có quá nhiều cảm giác khó chịu, hiển nhiên tối hôm qua nam nhân đã tắm rửa lại cho cậu.

Tần Mậu kinh ngạc phát hiện, nam nhân dường như vẫn đang ngủ say.

Nhưng cậu bị nam nhân ôm chặt trong lòng, không thể ngồi dậy.

Tần Mậu hơi di chuyển tay để đỡ đầu, tinh tế nhìn kĩ người đàn ông dưới thân.

Ngũ quan nam nhân sâu sắc anh tuấn, khóe môi mang theo ý cười, giống như đang mơ giấc mơ đẹp.

Tần Mậu không khỏi nhớ tới chuyện đêm qua, cả mặt lập tức nóng rực.

Hôm qua là lễ đính hôn của cậu và Khương Ngôn Mặc, đương nhiên là cậu vui vẻ.

Nhưng sau khi gặp Đường nhị tỷ, tâm tình cậu lại có chút nặng nề.

Sau đó Khương Ngôn Mặc xuống đại sảnh tiếp khách, cậu ở trong phòng, bất giác lại ngẫn người.

Đến khi Khương Ngôn Mặc về phòng, cậu mới phát hiện đã gần tối.

Cậu vốn muốn nói chút chuyện của Đường nhị tỷ với Khương Ngôn Mặc, nhưng vừa về phòng, hắn đã ôm cậu vào phòng tắm.

Tiếp đó là một trận triền miên quyến luyến.

Cậu bị Khương Ngôn Mặc ăn sạch, cuối cùng còn ngất đi, cũng quên muốn nói gì với Khương Ngôn Mặc.

Bây giờ tỉnh lại, Tần Mậu nghĩ đến tối hôm qua nam nhân giữ chặt eo cậu, dáng vẻ động tình, mặt cậu không khỏi nóng lên.

Cậu chống tay, ánh mắt nhẹ nhàng dừng ở trên mặt nam nhân, nhìn gương mặt ngủ say của hắn, trong lòng chỉ cảm thấy mềm mại ngọt ngào.

Giống như bị mê hoặc, cậu cúi đầu chậm rãi hôn lên môi nam nhân, sau đó nhắm mắt lại, cảm thụ chút yên tĩnh tốt đẹp này.

Không ngờ giây tiếp theo, Khương Ngôn Mặc đột nhiên giữ gáy cậu, trên môi dùng sức hôn sâu.

Cho đến khi Tần Mậu hô hấp không thông, Khương Ngôn Mặc mới buông cậu ra, cười nhẹ xoa tóc cậu: “Bảo bối, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng…” Tần Mậu không quá tự nhiên mà vùi đầu vào ngực nam nhân.

Cậu vừa mới nghĩ nam nhân còn đang ngủ, cho nên mới lấy dũng khí, kìm lòng không đặng mà hôn nam nhân.

Lại không ngờ Khương Ngôn Mặc đã sớm tỉnh giấc, hơn nữa thu tất cả hành động tâm ý của cậu vào đáy mắt.

Bị phát hiện hôn trộm, Tần Mậu cảm thấy ngượng ngùng.

Khương Ngôn Mặc lại cao hứng đến chân mày khóe mắt cũng cong lên.

Hai người lại náo loạn một trận, lúc rời giường đã qua mười giờ.

Tần Mậu nhớ bọn họ vẫn đang ở đại trạch, bình thường mọi người trong Khương gia đều dậy sớm, bọn họ dậy muộn như bây giờ, rõ ràng cho thấy tối qua…

Nghĩ đến đây, tai cậu không khỏi hồng lên nhìn Khương Ngôn Mặc.

Khương Ngôn Mặc híp mắt cười hôn cậu một cái: “Hôm qua tôi uống nhiều quá, lúc lên phòng mẹ có dặn sáng nay ngủ thêm một chút.”

Tần Mậu nghe xong, sửng sốt một chút, sau khi hiểu ra mặt cậu lại càng nóng thêm.

Đến khi xuống lầu dùng cơm, cũng không thấy người nhà họ Khương.

Người hầu nói cho Khương Ngôn Mặc, cha Khương đã đi đến tòa thị chính, còn mẹ Khương ra nhà thờ tổ.

Khương Ngôn Mặc gật đầu, mang cháo hoa lên ra vẻ muốn đút Tần Mậu ăn.

Tần Mậu vội vàng nói: “Em tự ăn được.”

Khương Ngôn Mặc cũng không nói gì, chỉ cười tủm tỉm nhìn cậu.

Tần Mậu cong mắt, ngoan ngoãn há miệng.

Khương Ngôn Mặc đút cho cậu một thìa xong, nhân cơ hội hôn cậu.

Tần Mậu có hơi ăn không tiêu.

Sau đêm qua, Khương Ngôn Mặc giống như biến thành một người khác.

Biến thành người như nào Tần Mậu nói không rõ được, nhưng dáng vẻ Khương Ngôn Mặc dính người như vậy, tuy trong lòng cậu cảm thấy ngọt ngào, nhưng rốt cuộc vì mặt mỏng, luôn bị Khương Ngôn Mặc làm cho lúng túng.

Hai người ăn xong, Khương Ngôn Mặc dẫn Tần Mậu vào thư phòng.

Hắn mở máy tính, mở ra một tập file, bên trong tất cả đều là ảnh chụp Mặc quán ở Vancouver.

Tần Mậu nghi ngờ nhìn Khương Ngôn Mặc, không hiểu dụng ý của hắn.

Khương Ngôn Mặc ôm cậu ngồi lên đùi, mỉm cười nói: “Năm trước nơi này vừa mới xây xong, rất nhiều thiết bị còn đang trong quá trình chuẩn bị, vậy nên không dẫn em đi.”

Tần Mậu “A” một tiếng, vẫn không hiểu ý hắn.

Khương Ngôn Mặc không nhịn được cười, hôn nhẹ cậu: “Bảo bối thích nơi này không?”

Tần Mậu cũng không do dự, gật đầu rất nhanh: “Có.”

Đây là lãnh thổ mới của Khương Ngôn Mặc, đương nhiên cậu thích.

Cho dù Khương Ngôn Mặc làm cái gì, cậu sẽ luôn ủng hộ.

Khương Ngôn Mặc khẽ nhếch khóe môi vi hiên: “Vậy bảo bối có thích Vancouver không?”

Tần Mậu nhìn vào mắt hắn.

Trực giác mách bảo cậu dường như nam nhân muốn nói với cậu chuyện quan trọng, không khỏi yên tĩnh lại.

Khương Ngôn Mặc bị bộ dáng sẵn sàng ra trận của cậu chọc cười, dừng một chút mới nói: “Người ngoài đoán không sai, quả thật tôi muốn dời sản nghiệp sang Vancouver, cha và anh cả cũng đều tỏ vẻ lý giải, nhưng tôi luôn không hạ được quyết tâm, là vì tôi vẫn không biết bảo bối có muốn cùng tôi qua bên đó không.”

Tần Mậu suy nghĩ một chút, chậm rãi hiểu được lời của hắn, không khỏi trợn tròn hai mắt nhìn hắn.

Khương Ngôn Mặc hôn lên mắt cậu, cười mỉm nói: “Bây giờ tôi biết bảo bối thích nơi đó, hơn nữa cũng đã đính hôn với tôi rồi, tôi cũng không sợ em chạy trốn.”

Tần Mậu nói thầm: “Ai muốn chạy trốn…”

Khương Ngôn Mặc cong khóe môi, cúi đầu ngậm môi cậu, chuyển sang hôn sâu.

Tần Mậu còn giữ lại một chút lý trí, ô ô hai tiếng, đẩy hắn lùi ra: “Sau này… Sau này chúng ta cũng định cư ở bên đó?”

Khương Ngôn Mặc im lặng thưởng thức gương mặt ửng hồng của cậu, nheo mắt: “Mùa hè qua đó, mùa đông có thể về Giang thị, vừa đúng là năm mới.”

Thì phải là một nửa thời gian ở Vancouver, một nửa thời gian đãi ở Giang thị.

Tần Mậu trầm mặc, lại không tỏ vẻ phản đối.

Khương Ngôn Mặc như có điều suy nghĩ, đột nhiên buông Tần Mậu ra, đứng dậy đi đến giá sách, lấy một tập văn kiện xuống: “Bảo bối, lại đây ký đi.”

Tần Mậu nghi ngờ nhìn hắn.

Khương Ngôn Mặc lật đến trang cuối, sau đó đặt trước mặt cậu, cười nói: “Tôi sợ bảo bối hối hận vì đi theo tôi, để bảo bối giữ bằng chứng, không cho em có cơ hội đổi ý.”

Tần Mậu cũng không tin nam nhân, thẳng tắp nhìn hắn.

Khương Ngôn Mặc sờ sờ mũi, cắn vành tai cậu một cái, uy hiếp nói: “Có ký hay không, bảo bối, có ký hay không…”

Đây không phải là uy hiếp, càng giống như chơi xấu hơn.

Tần Mậu bị quấn đến bất lực, cậu biết Khương Ngôn Mặc nhất định sẽ không hại cậu, hơi suy tư một chút, cậu né tránh Khương Ngôn Mặc quấy rầy, lẩm bẩm: “… Em ký.”

Khương Ngôn Mặc cười tít mắt nhìn cậu ký tên, rút văn kiện liếc một cái rồi đóng lại: “Bảo bối ký khế ước bán thân, cả đời đều là của tôi.”

Tần Mậu lắc đầu, cũng không khỏi cười lên, ngẩng đầu lơ đãng liếc mắt, lại nhìn thấy hai chữ “Mặc quán” trên văn kiện.

Sắc mặt cậu bỗng đổi, bắt lấy cánh tay Khương Ngôn Mặc: “Ngôn Mặc… Đây là hợp đồng gì?”

Khương Ngôn Mặc sửng sốt, còn muốn gạt cậu, lại thấy sắc mặt cậu sầm xuống, biết giấu không được, khẽ thở dài, một lần nữa kéo người vào trong lòng: “Em đã là bạn đời của tôi, tôi chuyển Mặc quán sang tên em, cũng là danh chính ngôn thuận.”

Mặc quán là một tay Khương Ngôn Mặc gây dựng lên, ngoài tài sản tương lai của cha Khương để lại, đây gần như là toàn bộ sản nghiệp của hắn.

Nhưng hắn lại chuyển sang tên Tần Mậu.

Mà vừa nãy Tần Mậu chưa hiểu chuyện đã ký tên!

Tần Mậu nhất thời ngây người, cả người cũng run sợ, chỉ có thể ngây ngốc mà nhìn Khương Ngôn Mặc.

Khương Ngôn Mặc dùng trán nhẹ nhàng cọ mặt cậu, giọng nói dịu dàng: “Bảo Bối, tôi biết đây không phải là mơ.”

Tần Mậu không ngờ hắn đột nhiên đổi đề tài, lại càng ngây người.

Khương Ngôn Mặc lại nói tiếp: “Em nói luôn mơ thấy bị Khương Thiển đẩy ngã, tôi biết, đây không phải là mơ.”

Tần Mậu kinh ngạc há miệng.

Khương Ngôn Mặc nắm đầu ngón tay cậu, ôn nhu nói: “Tôi biết, đó là thật là vì tôi cũng đã trải qua.”

Tim Tần Mậu gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm Khương Ngôn Mặc, muốn mở miệng hỏi, nhưng lại nhất thời không tìm được trọng điểm.

Đúng lúc này, điện thoại của Khương Ngôn Mặc vang lên.

Hắn nghe máy, sau khi tắt máy, vội vàng hôn Tần Mậu một cái: “Bảo bối, anh cả xảy ra chút chuyện, tôi phải ra ngoài một chuyến.”

Để lại Tần Mậu ở trong thư phòng đờ đẫn suy nghĩ.

Không đợi Tần Mậu nghĩ ra nguyên nhân, cậu cũng nhận được một cuộc điện thoại.

Là cha Đường gọi tới.

Tần Mậu và cha Đường từ nhỏ cũng không thân thiết, nhưng ông cũng chưa từng ngăn cản Đường nhị tỷ đối tốt với cậu, vì vậy trong lòng Tần Mậu vẫn cảm kích cha Đường.

Đây là lần đầu tiên cha Đường chủ động tìm cậu, Tần Mậu cũng không nghĩ nhiều, lập tức đồng ý ra ngoài gặp mặt.

Nhưng đến nơi lại không thấy bóng dáng cha Đường.

Cậu lấy điện thoại ra, vừa định bấm số lại đột nhiên bị người đánh trộm, đầu cậu bị đập một cái, lập tức mất ý thức.

Chờ đến khi tỉnh lại, cậu phát hiện cả người bị trói, mắt cũng bị bịt kín.

Cậu chỉ nghe thấy có người đang nói chuyện ở bên ngoài, cậu cẩn thận lắng nghe, trong đó có giọng của một người rất giống Khương Thiển.

Bình luận

Truyện đang đọc