TRỌNG SINH CHI TRA THỤ

Bạch Bân nói rõ nguyên nhân không thể có được đứa nhỏ, trong lúc đó vẫn nắm chặt tay Đinh Hạo. Vị kia giống như phạm lỗi sai cúi thấp đầu không lên tiếng, Bạch Bân nói xong một câu liền gật đầu một cái, chứng minh mình là đồng phạm.

Bạch bí thư vừa biết được tin tức từ ông Bạch xong nên nghe Bạch Bân nói không ngạc nhiên lắm, nhưng mắt Trương Quyên thì trừng lớn, nhìn nhìn Bạch Bân rồi lại liếc sang Đinh Hạo, cuối cùng dừng ở bàn tay đang nắm của hai người: “Con, các con đây là…?”

Bạch Bân nắm thật chặt tay Đinh Hạo, chính thức giới thiệu cậu cho mẹ mình: “Chúng con là thật lòng. Mẹ, con hy vọng về sau mẹ có thể đối xử với Đinh Hạo như con của mình, em ấy tốt lắm, con thật sự thích em ấy.”

Trương Quyên không thể tiêu hóa nổi tin tức chấn động này, nửa ngày mới há miệng ‘a’ một tiếng, lại nhìn Đinh Hạo, vô cùng nghi hoặc. Nhịn không được lại trộm đánh giá Đinh Hạo một chút, cô cảm thấy đứa nhỏ này giống đám con trai mười tám mười chín tuổi bên ngoài, sáng lạn tràn đầy sức sống, tính cách cũng sáng sủa, diện mạo không ẻo lả như con gái… Ánh mắt dừng tại dấu vết nhỏ trên cổ Đinh Hạo, mặt Trương Quyên hơi đỏ lên, nơi đó vừa nhìn đã biết là bị người ta gặm cắn để lại vệt đỏ, hôm qua Đinh Hạo và Bạch Bân ở cùng một phòng, chuyện này chắc chắn không thoát khỏi liên quan với đứa con lớn nhất của mình.

Trương Quyên không tiện mở miệng chuyện Bạch Bân, nghĩ Bạch Bân quan hệ nhiều hơn với Bạch bí thư, liền vươn tay túm vạt áo Bạch bí thư, ý bảo anh nói vài câu.

Bạch bí thư ‘khụ’ một tiếng: “Bạch Bân, tuổi các con còn nhỏ, có một số việc cần phải suy nghĩ kỹ rồi mới nên làm, con đường này người thường rất khó chấp nhận, không dễ đi. Hơn nữa…” Bạch bí thư ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đinh Hạo, ý vị thâm tường tiếp tục mở miệng trước khi Bạch Bân nói lại: “Hơn nữa con cần phải nghĩ đến cảm thụ của người khác, không phải mỗi người đều nguyện ý đi theo con đường giống con, con biết không? Đôi khi cũng cần nghe ý kiến của người khác, nếu Đinh Hạo cảm thấy con không tốt, không muốn thì sao?”

Bạch Bân tuổi trẻ, rất phản cảm với loại lời nói hàm súc mang ý xúi giục này. Anh không thích người khác bình luận tình cảm của anh và Đinh Hạo như vậy, cho dù đó là ba anh cũng thế, chỉ cảm thấy bọn họ hoàn toàn không biết rõ sự tình, dựa vào cái gì bây giờ lại khoa tay múa chân? Bạch Bân nhíu mày, đang muốn mở miệng liền phát hiện ra Đinh Hạo đang nhẹ nhàng nhéo vào lòng bàn tay mình, nghi hoặc quay sang nhìn Đinh Hạo.

Đinh Hạo nghe thấy Bạch Bân nói rõ chuyện hai người ra xong cũng không khẩn trương nữa. Cậu thấy sắc mặt Bạch Bân không tốt, biết hai ba con này đều là loại người mạnh mẽ cứng rắn, lúc này để Bạch Bân mở miệng chỉ có thể làm hỏng chuyện, quyết định nói chuyện thay Bạch Bân: “Bạch… Chú, con có thể gọi chú như vậy không?” Nhìn thấy Bạch bí thư gật đầu, lúc này mới nói tiếp: “Chuyện của con và Bạch Bân đã từ rất lâu nhưng vẫn chưa thể nói cho chú biết, thật sự vô cùng xin lỗi.”

Bạch bí thư nhíu mày, nghe đứa nhỏ đối diện tiếp tục nói.

“Lúc trước con cũng giống chú, cảm thấy loại chuyện con trai thích con trai này rất… ừm, thế đó. Nhưng việc này không phải dùng lý trí và đầu óc là có thể ngăn cản được, giống như con và Bạch Bân, nếu chúng con không gặp gỡ, đánh chết cũng không tin mình sẽ có một ngày thích con trai. Con cũng thích con gái, nhưng thưa chú Bạch, con ngồi đây cam đoan với chú, con tuyệt đối sẽ không thích cô gái nào được nhiều như thích Bạch Bân, cho dù tìm một người sống qua cả đời cũng phải tìm người mình thích nhất đúng không ạ? Chúng con từ nhỏcùng nhau lớn lên, mỗi ngày đều cùng một chỗ, nhưng cho đến bây giờ vẫn không hề cảm thấy phiền. Con muốn ở cùng với Bạch Bân, anh ấy sống đến tám mươi, con sẽ ở cạnh anh ấy đến tám mươi, sống đến một trăm, con liền ở cạnh đến một trăm…”

Tất cả người ở trong phòng đều chuyển hướng từ Bạch Bân sang nhìn chăm chú Đinh Hạo. Ánh mắt Bạch bí thư từ lúc cậu bắt đầu nói liền không hề chuyển hướng.

Đinh Hạo lật ngược cầm lấy tay Bạch Bân, bị mọi người nhìn có chút khẩn trương, lắp bắp tiếp tục: “Chúng con có khả năng tự nuôi sống mình, thật sự, chú Bạch, chuyện ấy chú không cần thay tụi con quan tâm, hơn nữa, nam nữ còn có ly hôn, độc thân… Nếu thật sự không được chú cứ coi như Bạch Bân ly hôn sống một mình được không?”

Trương Quyên nghe Đinh Hạo nói xong liền liếc sang Bạch bí thư. Sắc mặt Bạch bí thư đã hơi hòa hoãn, nhìn Đinh Hạo hỏi: “Con thật sự muốn cùng Bạch Bân đi vào con đường sai trái này? Ba mẹ con mà biết sẽ nghĩ như thế nào? Người nhà con liệu có đồng ý không?”

Đinh Hạo trả lời vô cùng cẩn thận: “Ba giống nội con đều rất thương con, bọn họ không phản đối…đâu?” Nghi vấn cuối cùng nay khiến Bạch bí thư nhíu mày càng chặt, Đinh Hạo có chút không đoán chắc có phải Bạch bí thư không thích nghe câu này hay không, quả nhiên Bạch bí thư mở miệng, nhưng giọng nói không giống như Đinh Hạo suy đoán, còn có chút ý tứ vui đùa: “Nếu chú không đáp ứng, chính là không thương Bạch Bân sao?”

Đinh Hạo ban đầu lắc đầu, sau lại nghe ông Bạch ho khan, lại thử thăm dò dè dặt gật gật đầu.

Bạch bí thư bị cậu chọc cười: “Khó trách ngay cả ông nội cũng biện hộ cho con, Hạo Hạo vẫn thú vị giống hệt trước kia.” Lại quay đầu nhìn sang ông Bạch: “Ba, chuyện ba nói với con lúc trước để con trở về cẩn thận suy nghĩ, qua một thời gian ngắn sẽ cho ba câu trả lời thuyết phục, chúng ta cứ lo chuyện Bạch Kiệt trước đã.”

Ông Bạch nghe nhắc đến chuyện Bạch Kiệt, liền biết bước đầu đã được thông qua, biểu tình vui vẻ, vuốt râu gật gật đầu: “Không cần vội, con suy nghĩ cẩn thận rồi nói cho ba biết, hai đứa nhỏ này chờ thêm vài năm nữa rồi tính tiếp cũng được.” Ông đúng lúc bắc cho Bạch bí thư một bậc thang, chuyện của Bạch Bân và Đinh Hạo ông cũng muốn tiếp tục nhìn thêm vài năm nữa, nhưng Bạch Bân đã xác định chắc chắn vậy hẳn là sẽ không đổi người.

Bạch bí thư và Trương Quyên miễn cưỡng xem như gật đầu cho phép. Ông Bạch cũng không muốn giữ bọn họ ở lại thêm nữa, để hai người chuẩn bị chút rồi về thành phố G trước, bên kia dù sao vẫn còn công tác bận rộn. Trương Quyên không về cùng Bạch bí thư, cô muốn ở lại chăm sóc Lisa thêm vài ngày, bình thường ở nhà gặp phải Đinh Hạo cũng sẽ gật đầu hỏi thăm, Đinh Hạo gọi cô là ‘dì’ Trương Quyên cũng nhanh chóng chấp nhận, chỉ là nhìn Bạch Bân và cậu cùng ra cùng vào vẫn có chút mất tự nhiên.

Lo xong chuyện nhà họ Bạch rồi, Đinh Hạo rốt cục cũng bớt được thời gian về thăm nhà mình. Vốn định dành cho Đinh Viễn Biên một kinh hỉ, chờ đến khi về nhà mới phát hiện cửa lớn khóa chặt, Đinh Viễn Biên và mẹ Đinh đều không ở nhà. Đinh Hạo nhìn cánh cửa chống trộm mới được lắp bắt đầu lo lắng, cậu không có chìa khóa của cửa mới mà.

Rút điện thoại ra gọi cho mẹ Đinh, người nhận ở đầu dây bên kia lại là Đinh Viễn Biên, ngữ khí không được tốt lắm: “Alô?”

Đinh Hạo nhìn lại dãy số, đúng là của mẹ Đinh mà, cẩn thận dò hỏi: “Ba, ba và mẹ đi đâu vậy? Sao trong nhà không có ai.”

Đinh Viễn Biên vừa rồi không nhìn xem ai gọi đến, lúc này mới nhận ra Đinh Hạo, thái độ tốt hơn rất nhiều: “Con về nhà rồi? Chúng ta đều đang ở nhà nội…”

Đinh Hạo ‘dạ’ một tiếng, vội vàng lên xe chỉ đường cho Bạch Bân, bảo anh chở về nhà bà Đinh: “Chúng con cũng định về thăm nhà nội, đúng lúc đi luôn.”

Đinh Viễn Biên cao giọng trong điện thoại: “Đừng đến nhà nội con vội, tới đường ngoại thành phía đông đã.”

Đinh Hoặc nghi hoặc: “Đến đó làm gì?”

“Mang xe đến!” Đinh Viễn Biên ‘hừ’ một tiếng, giọng điệu không thoải mái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Mẹ con tập lái xe, đạp chân ga quá mạnh, bị rơi xuống rãnh!”

Đinh Hạo bị lời nói của Đinh Viễn Biên dọa sợ, mặt trắng bệch. Từ sau khi cậu gặp tai nạn xe cộ, chỉ cần nghe nhắc đến liền đặc biệt sợ hãi, Bạch Bân không đợi cậu thúc giục liền tăng ga, một đường chạy vội tới ngoại thành phía đông. Bên kia có một đường rẽ, giao giữa đường cao tốc và đường vào trấn, bình thường xe qua lại khá ít. Hai người Đinh Hạo vừa tới liền thấy ngay Đinh Viễn Biên đang buồn bã hút thuốc lá ven đường, bên cạnh còn có một người đang mặc đồ thể thao, chính là mẹ Đinh!

Đinh Hạo mở cửa xe chạy qua, cẩn thận nhìn mẹ mình một lượt, xác nhận mẹ Đinh hoàn hảo không bị thương rồi mới có tâm tư xem xét hiện trường. Lúc này đến gần mới phát hiện rãnh ở đâu, chính là một bồn hoa cũ và mấy cái cây khô xung quanh tạo thành. Mẹ Đinh ngắm thật chuẩn, một phát tiến thẳng vào chỗ rãnh sâu nhất, rơi xuống hơn nửa bánh xe, đúng lúc trời vừa đổ mưa, càng động xe càng lún sâu vào.

Bạch Bân đã lấy dây thừng từ xe jeep ra tiến lại gần, đang móc vào xe mẹ Đinh, chuẩn bị kéo ra. Đinh Viễn Biên đi qua bắt tay anh, hai người còn tán gẫu vài câu.

Đinh Hạo cảm khái chiếc rãnh kia nửa ngày, quay đầu lại hỏi mẹ Đinh: “Mẹ làm thế nào đi vào chỗ đó được vậy? Đây chính là kỹ thuật đặc biệt, người thường không thể làm được đâu.”

Mẹ Đinh có chút ngượng ngùng, vặn vặn ngón tay giải thích: “Không phải là do nhà chúng ta mới đổi xe sao, cái này to quá, so với cái cũ kia mẹ không thuận tay, bãi đỗ xe của trường học không vào được, gara của nhà cũng bị mẹ đâm hỏng cửa… Ba con nói đưa mẹ đến đây luyện tập một chút, ừm, ba nói coi cái rãnh này như tường gara, để mẹ tập quay xe.”

Đinh Hạo lại quay sang nhìn cái rãnh kia, chợt cảm thấy ba mình vô cùng anh minh, nếu đây là gara nhà chẳng phải sẽ bị mẹ đâm hỏng nặng sao!

Bạch Bân đã lên xe, đang khởi động muốn kéo xe kia ra ngoài. Đinh Viễn Biên đứng cạnh chỉ huy, hai người coi như đồng lòng hợp sức, tay chân lanh lẹ kéo được chiếc xe kia ra. Nhưng chiếc xe ban đầu màu xám bạc hiện đại đã biến thành lấm tấm bùn, mẹ Đinh vô cùng đau lòng: “Xe này vừa rửa sạch, mẹ đã nói không nên tập ở ven đường, ba con còn không nghe!”

Đinh Hạo cười cười không dám nói tiếp, hai người này hiện giờ cậu không dám đắc tội một ai. Đinh Viễn Biên đứng kia nghe thấy được, lẩm bẩm: “Ba cũng không thể tìm một cánh cửa thật cho mẹ con thử tay nghề được!”

Mẹ Đinh không vui: “Ai bảo anh bán xe tôi đi! Tôi đang quen thuộc, anh nói bán liền bán, đổi thành cái xe vừa to vừa chán, còn bảo tôi…”

Đinh Viễn Biên chỉ giận dỗi mẹ Đinh một chút, biết mẹ Đinh đang tiếc xe, cũng không phải cố tình gây sự, nói lung tung vài câu cho qua: “Được rồi, được rồi, bọn nhỏ đều ở đây, đừng tranh cãi nữa, về chỗ mẹ trước đi, nhé.” Giúp mẹ Đinh lên xe, còn nhỏ giọng nói thầm: “Cái xe hồng kia tôi đã mua vài năm, người ta nhìn thấy đều cười, cũng nên đổi sang một màu khác tôi có thể lái được chứ?”

Đinh Hạo nhìn hai người kia anh một câu tôi một câu lên xe, bất đắc dĩ chùng vai xuống: “Bạch Bân này, về sau chúng ta có thể khúc mắc, nhưng ngàn vạn lần không được giống như hai người bọn họ đâu đấy.”

Bạch Bân kéo tay cậu lên xe jeep của anh, không nhanh không chậm lái theo sau Đinh Viễn Biên: “Ừ, thời điểm thích hợp anh đều sẽ nhường em.”

Đinh Hạo nhướng mày: “Vậy khi nào là thời điểm không thích hợp?”

Bạch Bân vẫn đang lái xe, nhìn thẳng phía trước không quay đầu sang, mặt không đổi sắc nói lời bất mãn: “Chẳng hạn như tối qua, em không nghe lời…”

Vị kia thẹn quá thành giận, vươn móng vuốt cào lên người Bạch Bân: “Nghe lời em gái anh!! Có loại đến tận bốn giờ sáng còn đè không cho người ta ngủ sao?!”

“… Anh nghĩ, chuyện của chúng ta không cần tìm Bạch Lộ nói chuyện”

“Chết tiệt!! Bạch Bân anh đừng có giả bộ hồ đồ!!”

Bình luận

Truyện đang đọc