TRỌNG SINH CHI TRA THỤ

Đinh Viễn Biên không biết có phải được ảnh hưởng bởi vận khí tốt của Đinh Hạo không mà một đường thăng chức vô cùng thuận lợi, được cấp trên điều đến thành phố công tác, mặc dù chức vụ so với trước kia thấp hơn nhưng tiền lương lại cao lên không ít. Hơn nữa mẹ Đinh Hạo sau khi học xong cũng quyết định đi dạy trong thành phố, Đinh Viễn Biên suy nghĩ nửa ngày, quyết định đầu tiên là phải tìm được nhà.

Bên này Đinh Viễn Biên còn chưa tìm xong nhà, Đinh Hạo đã bày trò quấy nhiễu. Đinh Hạo vẫn luôn tưởng tượng đến một tương lai vô cùng tốt đẹp, cậu muốn chăm chỉ cần cù học tập, mỗi ngày hướng về mục tiêu phía trước, tranh thủ thi đỗ vào trường đại học lớn nhất cả nước. Nhưng lý tưởng vĩ đại này suýt nữa đã chết non chỉ vì ba cậu muốn đưa cậu đi nhà trẻ.

Đinh Hạo nằm trên mặt đất lăn qua lộn lại: “Con không đi! Con không đi!! Con không học nhà trẻ đâu, muốn học nhảy lớp lên tiểu học cơ!! Con muốn đến trường, nhất định không đi nhà trẻ đâu!!”

Đinh Viễn Biên bị nháo đến không chống đỡ được, lau mồ hôi trán thỏa hiệp dỗ dành: “Được rồi, đi thì đi, ba mang con đến trường học!”

Đinh Hạo nghe vậy vẫn không thèm đứng dậy, ngẩng đầu lên hỏi: “Đi đường Hoa Viên chứ?” Đường Hoa Viên là tiểu học, đường Đào Viên là nhà trẻ, hai nơi cách nhau cả nửa thành phố.

“Được rồi, đường Hoa Viên”. Đinh Viễn Biên nhẫn nại dỗ con.

Đinh Hạo vươn ngón tay út thăm dò, còn muốn cùng Đinh Viễn Biên cò kè mặc cả: “Ba, cược nhé, ai nói dối thì là con chó con…”

Đinh Viễn Biên nổi giận, một phen túm lấy Đinh Hạo, lôi dậy: “Thằng nhóc quỷ, liệu hồn mà ngoan ngoãn đến nhà trẻ, mau!!”

“Ba, ba, ba ơi!! Ba cho con đến trường tiểu học đi, cho con thử một cơ hội đi mà, biết đâu con thật sự là thần đồng thì sao?”

Đinh Viễn Biên bị cậu mè nheo làm lung lạc, cuối cùng vẫn nửa đường quay lại, mang Đinh Hạo đến đường Hoa Viên. Hoa Viên nổi tiếng nhất chính là trường tiểu học thực nghiệm. Đinh Viễn Biên vào trong trường tìm một giáo viên trình bày rõ tình huống, lặp đi lặp lại cường điệu ý chỉ muốn thử xem. Giáo viên tỏ ra khá vui vẻ: “Chủ động xin đi học là chuyện rất tốt, hồi trước cũng có mấy đứa trẻ được đặc cách học tiểu học, con anh chắc cũng vì nghe vậy nên đòi tới xem đúng không?’

Đinh Viễn Biên còn chưa kịp nói gì, Đinh Hạo đã nhanh chóng gật gật đầu: “Đúng vậy đó ạ, ba của con luôn kể cho con nghe trường tiểu học thật tốt, thật tuyệt vời. Thầy ơi, con thực sự muốn đến trường, thầy cứ thử kiểm tra con xem, con chắc chắn sẽ không thua các bạn khác đâu!”

Đinh Hạo đầy tự tin vỗ vỗ lồng ngực bé nhỏ, khiến ngay cả Đinh Viễn Biên cũng cảm thấy có chút đáng tin cậy. Ít ra đứa nhỏ này còn có thể đọc chữ rất rõ ràng! Có lẽ mang Đinh Hạo đến trường tiểu học là quyết định đúng đắn, Đinh Viễn Biên đứng một bên vô cùng mong chờ biểu hiện của con mình.

Thầy giáo hứng thú nhìn Đinh Hạo: “Vậy à, vậy chúng ta thử xem nhé. Nào, đọc cho thầy nghe “Tam Tự Kinh” đi!”

Đinh Hạo hít một ngụm khí lạnh, này… cái này mẹ nó ai còn nhớ được?!!

Thầy giáo kia vẫn thật kiên nhẫn, nghĩ rằng có thể người lớn trong nhà không dạy những thứ ấy, bồi dưỡng con nhỏ cái khác như thơ ca chăng? Do dự một hồi, lại hỏi: “Vậy, đọc “Bách gia tính” cũng được?”

“…” Đinh Hạo mặt méo xệch.

Thầy giáo không vui, đứa trẻ như vậy cũng đến xin học sớm sao? Liền vung tay muốn mời hai người Đinh Hạo ra ngoài: “Anh xem, cháu nhỏ này không cần gấp gáp đến trường vội như vậy đâu, hay anh đưa nó qua bên Đào Viên xem thử?”

Đinh Viễn Biên xấu hổ đỏ bừng mặt, một bên dắt Đinh Hạo, một bên vội vàng xin lỗi thầy giáo: “Thật xin lỗi, làm chậm trễ việc giảng dạy của thầy…”

“Con có thể đọc bảng cửu chương được không?” Đinh Hạo xoay xoay đầu nhỏ, vẫn chưa từ bỏ ý định. Thầy giáo kia cũng thật tốt bụng, đem đến một cái ghế xinh xinh cho Đinh Hạo đứng lên nhìn mình, không còn cách nào khác, Đinh Hạo quá nhỏ, thầy cúi đầu nhìn hoài cũng thấy mỏi cổ.

Bạn nhỏ Đinh Hạo đọc làu làu một lượt bảng cửu chương rồi tiếp tục thành thạo gần chục phép tính cộng trừ nhân chia, cuối cùng còn hát bài “A B C D E F G”, khiến tất cả giáo viên xung quanh nhất loạt vỗ tay rầm rộ. Đinh Viễn Biên cũng cao hứng vỗ tay: “Thầy, thầy xem con tôi có thể đi học tiểu học rồi đúng không?” nói chuyện mang vài phần tự tin hơn hẳn.

Thầy giáo khó xử, ấp úng chưa muốn quyết định. Đinh Viễn Biên bèn mất hứng: “Không phải vừa rồi thầy nói rất nhiều sao, thầy nói có đứa nhỏ học nhảy lớp được mà? Tại sao đến Đinh Hạo nhà tôi thì lại không được. Đứa nhỏ này chính thầy vừa bảo nếu kiểm tra được sẽ cho vào học, thầy không thể lừa gạt mầm non Tổ quốc như thế được!!”

Thầy giáo vội xua tay: “Chúng tôi không lừa trẻ con, nhưng thật sự là lúc anh mới đến không nói rõ ràng cho tôi biết tuổi em nhỏ này.” Lại giải thích tỉ mỉ với Đinh Viễn Biên: “Trường tiểu học thực nghiệm gồm toàn bộ các lớp tiểu học, trẻ con học nhảy lớp kỳ thật không quá xa so với tuổi, chỉ cách một năm đến năm rưỡi. Cháu nhà anh nhỏ như vậy, đến trường học rất khó quản lý, lỡ thầy cô nói gì mà cháu không nghe rồi khóc quấy thì biết làm sao, anh đem cháu nhỏ như vậy đi học, cách tận hai năm thì làm khó chúng tôi quá rồi…”

Đinh Viễn Biên đang vui vẻ, vừa mới lo tìm được nhà cách xa nhà trẻ không có cách đưa đón Đinh Hạo, nếu bây giờ có thể ở nội trú trong tiểu học thì không cần lo lắng nữa rồi!! Không đợi thầy giáo nói hết liền vội bảo: “Thầy giáo yên tâm, Hạo Hạo đứa nhỏ nhà tôi cái khác không nói, chứ nó tuyệt đối sẽ không khóc, thật sự, tôi ở nhà đánh nó nó cũng không thèm khóc…”

Thầy giáo nhất thời bị nghẹn đến không nói nên lời, lại phải vội vàng giải thích: “Không phải là ý đấy, chúng tôi tuyệt đối sẽ không dùng cách trừng phạt về thể xác với trẻ con, thật sự chỉ lo lắng về tuổi tác thôi, nếu con anh đến học nội trú ở trường tôi tức là có thể sẽ phải ở đây cả thứ bảy chủ nhật ngày lễ ngày nghỉ và vân vân, con nếu lâu lắm mới gặp anh thì cũng…”

Đinh Viễn Biên nghe đến hai mắt lóe sáng, càng không muốn buông tha cho cơ hội này. Đinh Hạo cũng mở to mắt trông mong nhìn thầy giáo, một ‘con vô cùng khát vọng muốn đến trường’.

Các thầy cô thảo luận một hồi lâu, cuối cùng không thể đưa ra được quyết định, đành phải mang Đinh Viễn Biên và Đinh Hạo đến tìm thầy hiệu trưởng. Tới nơi, vừa mở cửa ra liền gặp được người quen.

“Ai u, mới có hai ngày không gặp đã đến tìm Bạch Bân rồi sao?” Chú lái xe nhìn thấy Đinh Hạo liền vui vẻ, anh đưa Bạch bí thư đến mang quần áo cho Bạch Bân, đang đứng ở cửa chờ Bạch bí thư. Ông Bạch nghe tin dự báo thời tiết nói nhiệt độ ngày hôm nay giảm mạnh, muốn đem quần áo cho Bạch Bân, vừa lúc Bạch bí thư ghé qua nhà, cũng đã lâu ngày không gặp con, liền tự mình đến.

Bạch Bân cầm trong tay áo khoác nhỏ, thấy Đinh Hạo bèn đi qua, xoa xoa đầu Đinh Hạo, cười nói: “Hình như lại cao lên, Hạo Hạo ở nhà khẳng định là không nhớ đến anh đúng không, béo hơn rồi.”

Đinh Hạo bị xoa đầu, cảm thấy chiều cao của cái thân thằng nhóc đầu củ cải này thật bất tiện, tốt xấu gì đời trước cậu cũng cao xấp xỉ Bạch Bân mà, tại sao bây giờ lại thấp đến như vậy!!!

Bạch bí thư gặp Đinh Hạo cũng cảm thấy thực thân thiết, dù thế nào thì đứa nhỏ này cũng đã ở nhà mình gần một tháng, xem xét một lượt, quả đúng như lời Bạch Bân nói, mới về nhà vài ngày đã lớn hơn một chút, liền bước qua ôm lấy Đinh Hạo hỏi: “Sao nào, nhớ anh Bạch Bân à? Ha ha, nhất định là nhõng nhẽo đòi ba đem đến đây đúng không?”

Đinh Hạo nằm trong lồng ngực Bạch bí thư, giả ngu cười hớn hở. Bạch Bân đứng cạnh lại thật sự mỉm cười. Anh đã thật lâu không cười vui vẻ trước mặt người ngoài như vậy. Bạch bí thư nhìn thấy cũng cao hứng. Bạch Bân đứa nhỏ này không bao giờ khiến người lớn trong nhà bớt lo, đôi lúc cảm giác khiến cho nó cười nhiều hơn cũng thật khó. Lại quay sang nhìn Đinh Hạo thêm vài phần trìu mến, quả trứng nhỏ làm vui lòng người này, thật sự rất đáng yêu.

Đinh Viễn Biên không ngờ tới có thể gặp Bạch bí thư ở đây, nghe câu hỏi liền vội vàng kể lại một lượt sự tình, nhưng lược bỏ đoạn Đinh Hạo khóc quấy ở nhà, tập trung vào nguyện vọng muốn đến trường cùng biểu hiện vượt trội đọc thuộc lòng bảng cửu chương. Bạch bí thư nghe xong vô cùng ngạc nhiên, nhìn lại đứa nhỏ đang bám dưới chân mình: “Còn biết nhiều thứ như thế sao? Không ngờ đấy, ta cứ nghĩ Hạo Hạo chỉ biết gặm chân gà thôi chứ nhỉ?”

Đinh Hạo ngồi trên đùi Bạch bí thư cũng cười theo. Đinh Viễn Biên xấu hổ giận dữ không để đâu cho hết, hận không thể túm lấy thằng con giỏi gây chuyện dọa người nhà mình về đập cho một trận. Đinh Viễn Biên hiểu rõ Đinh Hạo từ nhỏ đã chưa bao giờ biết cái gì gọi là khách khí, đành ngậm ngùi trong lòng.

Hiệu trường ngồi sau bàn, nghe lời kể của thầy giáo theo cùng, lại hỏi Đinh Hạo vài phép tính, thấy Bạch bí thư tỏ ra thân thiết cùng nhà Đinh Hạo liền đồng ý, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ đơn giản là sợ Đinh Hạo còn quá nhỏ, nếu ở nội trú thì lo khóc nháo và vân vân.

Bạch Bân kéo tay Đinh Hạo, nói: “Hạo Hạo nếu hay nhớ nhà thì đến chỗ anh ở đi, nhà anh gần trường lắm, lại có dì Ngô có thể chăm sóc cho em”.

Đinh Viễn Biên chỉ nghĩ là Bạch Bân nói cho có lệ, lời con trẻ thoáng qua, nhưng không ngờ Bạch Bân rất có quyền cùng năng lực tự chủ trong nhà họ Bạch. Thậm chí đứa con không chịu thua kém nhà anh dọn qua nhà Bạch Bân ngay trong hôm đấy, một lần ở chính là vài năm, sau thì không thèm trở về luôn… Dù sao cũng là việc sau này, chúng ta không nhắc đến. Đinh Viễn Biên bây giờ đang rối rít cảm tạ Bạch bí thư và hiệu trưởng. Hiệu trưởng cũng vui vẻ thuận nước giong thuyền, xoa xoa đầu Đinh Hạo rồi nói với Bạch Bân: “Em đưa Đinh Hạo đến phòng học mới đi, giúp bạn nhỏ làm quen một chút.”

Bạch Bân gật gật đầu, kéo tay Đinh Hạo bước ra ngoài. Ý hiệu trưởng là cảm thấy Đinh Hạo quá nhỏ, muốn một người quen thuộc đưa nhóc đi dạo vòng quanh xem hoàn cảnh rồi dần dần thích ứng. Bạch Bân luôn chững chạc hơn so với bạn cùng tuổi, nhất định có thể làm tốt việc này. Nhưng ông không ngờ Bạch Bân sẽ phạm sai lầm, Bạch Bân ở cùng Đinh Hạo khá lâu, không hề cảm thấy Đinh Hạo nhỏ, bèn trực tiếp đưa Đinh Hạo đến thẳng lớp học của mình – Bạch Bân vừa khai giảng, mùa thu này chính thức lên lớp hai. Đinh Hạo trong lòng vui vẻ, không ý kiến gì, kiếm chỗ ghế bên cạnh Bạch Bân ngồi xuống, hoàn mỹ bắt đầu cuộc sống tiểu học trong mơ.

Đến khi thầy hiệu trưởng đi dạo khắp các lớp năm nhất không tìm được người, vừa đến cửa sổ liền thấy, ai u!! Nhóc kia chính là người trả lời được hết câu hỏi của ông kìa! Đứng hẳn lên ghế cho cao bằng những bạn nhỏ xung quanh, ngẩng đầu dõng dạc trả lời câu hỏi, bộ dáng Đinh Hạo muốn bao nhiêu oai nghiêm có bấy nhiêu!! Thầy hiệu trưởng sờ sờ râu, nhìn Bạch Bân cẩn thận giữ ghế sợ bé con ngã xuống, bỗng nhiên cảm thấy so với mời thầy giáo chăm sóc đặc biệt còn chu đáo hơn vài phần, lại xem xét Đinh Hạo đang chuyên tâm viết chữ nghe giảng một hồi, cũng cảm thấy có vài phần lanh lợi thông minh.

Thôi, cứ vậy đi…

Bình luận

Truyện đang đọc