TRỌNG SINH CHI TRA THỤ

A.M. 6:10

Bạch Bân tỉnh dậy, bật đèn ở đầu giường, vươn tay đẩy đẩy chiếc gối bên cạnh mình: “Hạo Hạo?”. Vừa chạm đến liền sửng sốt, chỉ có mỗi gối đầu, còn chủ nhân của nó thì đã về nhà rồi. Bạch Bân ngồi trên giường ngẩn ngơ trong chốc lát, dụi dụi mắt thất lạc xuống giường đi đánh răng.

Trong lúc bụng rỗng sáng sớm, cậu có thói quen uống ngay một ly nước đầy, lúc buông cốc xuống mới phát hiện mình quen tay rót nhiều thêm một cốc, đành phải cầm lên uống nốt. Bởi vì đã uống hai cốc nước lớn nên lúc ăn bữa sáng cũng ít hơn so với bình thường. Dì Ngô thoáng buồn, đây là lần đầu tiên nàng làm chân gà vẫn còn thừa lại: “Nếu Hạo Hạo ở đây thì tốt rồi, ai”.

Trong lòng Bạch Bân cũng thầm nghĩ vậy, nhưng không nói ra, chỉ yên lặng cất chân gà vào cặp lồng đem đến trường học.

A.M. 7:10

Chú lái xe đến đón Bạch Bân, cùng nhau chào tạm biệt dì Ngô đi đến trường. Cặp lồng đặt trong cặp nhỏ hiệu quả giữ ấm cũng không tốt lắm, Bạch Bân hơi lo lắng. Cậu cân nhắc nghĩ sau giờ tan học có lẽ nên đi mua một hộp giữ ấm. Bạch Bân trong lòng yên lặng ghi nhớ chuyện đầu tiên trong ngày.

Đến phòng học, quả nhiên chỗ ngồi bên cạnh vẫn chưa có ai, Bạch Bân rút sách giáo khoa ra đọc một hồi, nhịn không được cứ liếc về phía cửa. Đến lần thứ ba đảo mắt qua cuối cùng cũng nhìn thấy được người mình đang chờ đợi: “Đinh Hạo!”. Hạo Hạo từng nói qua, ở trong trường học chỉ có thể gọi cậu là Đinh Hạo, Bạch Bân không có ý kiến gì, dù sao ở nhà gọi Hạo Hạo cũng đủ rồi.

Đinh Hạo vừa ngáp dài vừa thất tha thất thểu đi vào, quần áo cổ áo nhăn nhúm lộn xộn: “Đến sớm vậy Bạch Bân, vẫn là đi học bằng ôtô tiện nhất, hôm nay ba tôi đèo xe đạp đến trường, chậc chậc, vô cùng kích thích, tốc độ đó, phải đến 40 km/h nha…”

Bạch Bân lắng tai nghe, 40km/h… hình như là đơn vị vận tốc của ôtô, trở về sẽ hỏi chú lái xe, Hạo Hạo biết thật nhiều thứ. Bạch Bân ở trong lòng ghi nhớ chuyện thứ hai.

A.M. 9:00

Học xong là đến thời gian ăn điểm tâm, mọi người đều tự dọn dẹp bàn chờ thầy giáo phát đồ. Thức ăn hôm nay vẫn như thường lệ: một cái bánh bao, một bát canh trứng chim và một lọ sữa. Bạch Bân xé bánh bao ra ăn, chưa được bao lâu liền thấy một cái bánh khác đang lén lút bỏ vảo khay mình, bèn quay đầu lại nhìn, thấy Đinh Hạo đang hướng mình chớp chớp mắt: “Giúp tôi ăn với~”

“Tự mình ăn đi.” Bạch Bân nuốt xuống bánh bao trong miệng, chậm rãi dùng ngữ điệu dụ dỗ khuyên nhủ: “Cái kía, nếu em tự mình ăn hết thì anh sẽ cho em chân gà.” Dì Ngô nói thật đúng, Hạo Hạo gần đây tự dưng rất kén ăn, chân gà không thể cứ tùy tiện đưa cho cậu như vậy, phải làm phần thưởng mới có ích.

Quả nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đinh Hạo liền nhíu lại, vươn tay chọc chọc bánh bao: “Tôi không thích ăn cái này, bên trong không có đậu, lần nào cũng nhân đậu đỏ ăn không ngon gì cả…” Ánh mắt đảo đảo, bắt đầu liếc về phía ngăn kéo của Bạch Bân: “Chân gà ở đâu vậy? Dì Ngô bảo anh mang đến à?”

“Không được.” Đẩy ra bàn tay bé xíu đang mò về phía ngăn kéo, Bạch Bân không chút nhượng bộ: “Ăn hết bánh bao mới cho em chân gà.”

“Bạch Bân anh học xấu…!”

“Anh thay đổi anh thay đổi!!”

“Này! Có thật sự là mang chân gà đến không? Đừng có nói dối nha…”

“Tôi chỉ muốn ăn phần chân gà của mình thôi mà. Cả ngày hôm qua tôi phải uống canh cải trắng rồi…”

Bạch Bân không để ý tới cậu, tiếp tục tự ăn phần của mình. Tuy rằng dì Ngô có dặn dò mang chân gà ngon lành đến cho Hạo Hạo, nhưng Bạch Bân vẫn quyết định làm khó cậu một chút.

“Cả ngày hôm qua tôi phải uống ba bữa canh cải trắng, bây giờ còn không cho tôi ăn thịt, còn bắt tôi gặm bánh đậu đỏ…” Thanh âm than thở rì rầm bên cạnh, còn không quên nói nhỏ: “Anh học xấu rồi nha…”

Bạch Bân ăn xong phần mình, lấy khăn tay lau miệng, nhìn nhìn Đinh Hạo: “Hôm qua không được ăn no sao?”

Người đối diện đang gặm bánh bao gật gật đầu.

“Thế còn sáng nay? Cũng chưa ăn no à?”

Gật đầu, gật gật đầu.

“Bánh bao ăn có ngon không?”

Dùng sức bình sinh lắc lắc đầu.

“À, như thế thì vẫn chưa đói lắm đâu.”

Nhóc nọ quả nhiên tức giận quay đầu tiếp tục há miệng gặm bánh bao. Bạch Bân nhìn cậu ăn hết toàn bộ cái bánh, bỗng nhiên cảm thấy mềm lòng, Hạo Hạo thật sự là ở nhà không được ăn no sao, bình thường cố lắm cũng chỉ ăn có nửa cái. Bạch Bân thò tay vào cặp sách, đụng đến cặp lồng chứa chân gà, hộp nhựa cứng rắn đã trở nên lạnh lẽo, do dự một chút, cuối cùng vẫn là rút tay ra.

Bạch Bân dọn dẹp bàn của mình, chuẩn bị lát nữa tiếp tục học. Người bên cạnh rốt cục cũng ăn xong phần mình, đúng lý hợp tình giơ tay ra trước mặt: “Chân gà của tôi!”

Bạch Bân bị ngữ khí của cậu chọc cho nở nụ cười, xoa xoa đầu nhỏ Đinh Hạo, thả vào trong lòng bàn tay đang vươn tới một túi bò khô: “Em ăn cái này đi.”

Người bên cạnh cằn nhằn: “Đây không phải là chân gà, đừng có hòng lấy cái này ra đánh lạc hướng tôi.” Tuy lời nói vậy, tay vẫn xé thịt nhét vào trong miệng ăn, một miệng phình lớn, lại tiếp tục vươn tay ra: “Chân gà, nhanh lên!”

“Em cứ coi như là anh không mang đi.”

“Anh, anh nói dối??” Mắt Đinh Hạo mở thật lớn, cái miệng nhỏ nhắn cũng há hốc thành hình chữ O, giống như chuyện “Bạch Bân nói dối” so với không ăn được chân gà càng làm cho cậu khiếp sợ hơn.

“Anh đã bảo em là không được kén ăn, tuy rằng bánh bao đậu đỏ ăn hết rồi, nhưng em ở nhà cũng không tự mình cố ăn nhiều cơm đúng không? Canh cải trắng cũng có thể uống mà.” Bạch Bân cầm khay của mình và Đinh Hạo đứng lên, đưa cho thầy giáo vừa đi qua. Quả nhiên hộp giữ ấm vẫn nên sớm mua là tốt nhất, chân gà lạnh ăn sẽ bị tiêu chảy. Không để ý thanh âm phẫn nộ bên tai, Bạch Bân yên lặng suy nghĩ.

A.M.11:30

Đây là thời gian được về nhà ăn cơm cùng ngủ trưa, chú lái xe đến đón đúng giờ. Hạo Hạo nhìn có vẻ thực mệt mỏi, nằm úp sấp trên xe ngáp liên tục, hỏi cậu thì lại nhận được một đáp án thật kỳ quái.

“Anh không thể hiểu được nỗi đau khổ của việc ngủ cùng một phòng đâu, nửa đêm tôi bị dựng dậy đến bốn năm lần bắt đi tiểu, tiểu không được thì không cho lên giường ngủ…” Bé con nằm thượt ở ghế sau xe, cọ cọ vài cái bắt đầu dời địa điểm, chậm rãi ghé sát vào người Bạch Bân, lại quyết định ngả hẳn vào lồng ngực của cậu, nheo nheo mắt: “Vẫn là ở đây thoải mái nhất!”

Thoải mái? Ở nhà? Hay ở trên người mình? Bạch Bân muốn hỏi, nhưng người trong lòng đã nhắm mắt ngủ say. Vì thế, Bạch Bân liền yên lặng suy tư hết một đường.

Một lát sau về đến nhà, Bạch Bân đánh thức người trong lòng, nghĩ bụng định hỏi vấn đề ‘thoải mái’ lúc nãy. Nhưng Đinh Hạo vừa tỉnh dậy, không đợi cậu mở miệng đã hoan hô một tiếng chạy vù vào nhà, quen thuộc xông thẳng tới phòng ăn: “Dì Ngô! Con đã về rồi ~ hôm nay có nhiều món ngon quá, tuyệt vời!”. Đinh Hạo nhiệt tình vẫy vẫy tay về phía Bạch Bân đi đằng sau: “Bạch Bân, đi nhanh lên đi! Đói chết tôi rồi!”

Bạch Bân chỉ dùng nửa giây liền quyết định, vẫn là chờ Hạo Hạo ăn xong rồi hỏi đi.

Cơm trưa rất ngon, lại có Đinh Hạo ăn cùng nên hương vị có vẻ đặc biệt ngọt ngào. Bạch Bân ăn xong hạt cơm cuối cùng trong bát bèn yên lặng đặt đũa xuống, Hạo Hạo còn đang gặm chân gà, Bạch Bân đợi cậu ăn xong rồi cùng đi ngủ trưa.

Dì Ngô nhìn đồ ăn dần dần biến mất sạch sẽ cảm thấy thật vui mừng, quả nhiên có Đinh Hạo lôi kéo thì Bạch Bân sẽ ăn nhiều hơn. Nếu nhóc con này cũng ăn bữa sáng và tối ở đây thì tốt rồi, dì Ngô thầm hy vọng.

12:00

Bạch Bân làm bài tập lúc sáng. Đinh Hạo miệng nhai đồ ăn vặt ngồi xem ti vi, cầm điều khiển từ xa lung tung ấn loạn một hồi, cuối cùng dừng lại ở một kênh kinh tế.

Hạo Hạo thế nhưng lại xem chăm chú một kênh như vậy? Bạch Bân có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn thoáng qua TV, thấy màn hình chỉ có mấy cái đồ thị xanh đỏ liên tục thay đổi: “Sáng sớm ngày hôm nay cổ phiếu A đã tăng giá trị, đồ thị hướng lên trên… XX thay phiên nhau tăng lên tiếp theo, báo cáo tiền tệ cuối ngày lần thứ hai tăng trưởng, cuối cùng là báo cáo cập nhật mới nhất…”

“Nếu lão tử có tiền… Hừ! Sẽ mua hết sạch tất cả!” Hạo Hạo gặm bánh rắc rắc, vừa than thở vừa nói mấy câu thật kỳ quái: “Nhớ… muốn chơi cổ phiếu quá, nhớ… muốn chơi quá, nhớ…muốn quá…”

Cổ phiếu? Đấy là cái gì? Bạch Bân cầm bút máy viết xong chữ cuối cùng, Hạo Hạo thực thích cái đó, có lẽ buổi tối nên hỏi ba một chút. Bạch Bân trong lòng ghi nhớ chuyện thứ ba.

Rốt cục cũng đến thời gian ngủ trưa, vừa vào phòng Hạo Hạo liền nhào lên giường lăn một vòng: “Thật thoải mái!” Cực kỳ nhanh chóng chui vào trong chăn, ôm chặt gối chiếm hơn phân nửa cái giường.

Quả nhiên, hóa ra là ý nói ở trong nhà thực thoải mái đúng không? Bạch Bân đứng bên giường yên lặng nhớ lại vấn đề muốn hỏi lúc ở trong xe. Người đang nằm trên giường đã chuẩn bị xong xuôi, vẫy vẫy tay: “Bạch Bân, nghĩ cái gì vậy, ngủ đi!”

Bạch Bân nằm vật xuống giường, cảm thấy trong ngực có chút rầu rĩ, quay sang ôm lấy cậu nhóc bên cạnh vào lòng. Bạn nhỏ Hạo Hạo có lẽ cảm thấy vô cùng ấm áp dễ chịu, cọ cọ hai cái liền ngoan ngoãn ngủ, phát ra thanh âm mơ hồ không rõ: “Ưm, thật thoải mái!”

A? Bạch Bân trừng mắt, đây là đang nói đến lòng ngực của mình sao? Vậy ‘thoải mái’ rốt cuộc là ở nhà? Hay là trong ngực?? Bạch Bân cau mày, nhìn chằm chằm trần nhà yên lặng suy nghĩ hết cả buổi trưa.

P.M. 2:00 – 4: 30

Bạch Bân không hề buồn ngủ đúng giờ gọi Đinh Hạo rời giường, đưa cậu đến trường học. Bạch Bân đọc sách, học tập, nhớ bài, lúc ra chơi gọi điện thoại hỏi Bạch bí thư thắc mắc về cổ phiếu. Đinh Hạo đọc sách, ngủ, chép bài (lúc thầy giáo kiểm tra), ngủ, ngủ.

P.M. 5:00

Bạch Bân tạm biệt Đinh Hạo về nhà, giữa đường ghé tiệm tạp hóa mua hộp giữ ấm. Nhân lúc Bạch bí thư về nhà ăn cơm chiều, Bạch Bân được cho một bộ sách tham khảo hướng dẫn về chơi cổ phiếu, hơn nữa còn cùng Bạch bí thư nhanh chóng thảo luận về tốc độ xe 40 km/h.

P.M. 6:00

Bạch Bân làm xong bài tập, thử làm trước bài ngày mai trong sách giáo khoa, cũng không khó lắm.

P.M. 7:00 – 7:30

Bạch Bân cùng Bạch bí thư xem bản tin thời sự và dự báo thời tiết.

P.M. 7:50

Bạch bí thư kiểm tra bài tập của Bạch Bân.

P.M. 8:30

Bạch Bân tắm nước nóng, lên giường ngủ, yên lặng thầm tổng kết các sự việc trong ngày. Cậu đã mua hộp giữ ấm, ngày mai có thể đem chân gà cho Hạo Hạo, đã hiểu được sơ bộ về cổ phiếu và khái niệm km/h, nhưng…

Bạch Bân trở mình trên giường, nhìn chăm chú chiếc gối hình chuột xám, nhịn không được chọc chọc mũi nó: “Rốt cuộc, thoải mái là ở đâu?”

Bình luận

Truyện đang đọc