TRỌNG SINH CHI TRA THỤ

Mẹ Bạch Bân nói là trở về làm ở công ty, kỳ thật vẫn khá xa, cả ngày không thấy bóng dáng. Người chiếu cố hai anh em nhà họ Bạch cuối cùng vẫn là dì Ngô, đương nhiên, còn có cả Đinh Hạo.

Lúc này dì Ngô đang sắc thuốc Đông y cho Bạch Kiệt. Chén thuốc nhỏ sánh màu nâu được đặt sang một bên, chờ Bạch Kiệt ăn xong để uống. Đinh Hạo nhìn mà líu cả lưỡi, từ đêm qua đến giờ cậu đã được kiến thức toàn bộ quy trình uống thuốc của Bạch Kiệt, thực công phu, trên cơ bản đa phần là Đông y, còn có một vài loại thuốc viên dinh dưỡng, lớn tầm đốt ngón tay. Bạch Kiệt một hơi nuốt một viên, lông mi cũng không động một cái, uống thuốc Đông y cũng vậy, tự ôm bát uống ừng ực, còn bình tĩnh cầm chén thuận tiện vào phòng tắm súc miệng.

Vừa nhìn thấy đã biết đây là kỹ thuật do trường kỳ uống thuốc luyện thành, nhóc có thói quen mẹ vội vàng công tác, không bao giờ khóc nháo với Trương Quyên. Bạch Kiệt từ chối hảo ý của dì Ngô muốn giúp đỡ, chuyện mình tự mình làm là truyền thống cổ xưa tốt đẹp, nay đã hoàn toàn ứng trên người Bạch Kiệt.

Bạch Kiệt cất xong chén thuốc của mình, lại cùng Bạch Bân đi dọn phòng. Mẹ nói từ nay về sau sẽ ở lại nhà mình, Bạch Kiệt rất thích như vậy. Từ trước đến nay đa phần nhóc phải theo Trương Quyên sống tại khách sạn, không cố định, cuối cùng giờ cũng có một không gian của riêng mình.

Bạch Bân biết rõ Đinh Hạo biết rất nhiều thứ linh tinh thượng vàng hạ cám, nhưng không ngờ Bạch Kiệt cũng như vậy. Có thể Bạch Kiệt bình thường toàn phải ở văn phòng, nhàm chán chỉ có thể nghe Trương Quyên nói về tài vụ báo cáo gì đó, phương thức giải trí cũng là theo Trương Quyên đi họp, nghe các tinh anh thương giới nghiên cứu thị trường vạch ra chiến lược. Vậy nên về phương diện nào đó mà nói, Bạch Kiệt biết không thể ít hơn so với Đinh Hạo.

Bạch Bân muốn hàn huyên cùng Bạch Kiệt trong chốc lát, kỳ thật cũng chỉ muốn hỏi một chút xem Bạch Kiệt ở một mình có sợ không, vừa vào liền thấy trên giá cùng đầu giường toàn là sách, còn có cả bộ sách nổi tiếng tổng quan về kinh tế học hồi trước Bạch bí thư từng đưa cho Bạch Bân. Bạch Bân hỏi han Bạch Kiệt một hồi, phát hiện Bạch Kiệt xem số liệu cùng đồ thị ở bên trong. Nhưng Bạch bí thư đã từng hướng dẫn qua với Bạch Bân, bình thường trong sách đều sẽ có một đoạn giải thích đồ thị, đọc sách trước rồi mới xem đồ thị, đồ thị hiểu rồi thì nội dung trong sách tự nhiên sẽ theo vào đầu.

Bạch Bân khá hài lòng với đứa em trai nhỏ này, nhóc cảm thấy được Bạch Kiệt rất có thiên phú về phương diện số học, làm tròn vai trò anh trai nói vài câu cổ vũ một chút, rồi góp ý thảo luận, cũng mất đến vài giờ. Bạch Kiệt bình thường chỉ hay đi theo mẹ, với ba cùng anh trai vẫn có chút xa lạ. Nhưng Bạch Bân cùng nhóc dù sao vẫn là quan hệ huyết thống, máu mủ tình thâm, chưa đến một hồi liền vui mừng gọi ‘anh’, biến thành sùng bái Bạch Bân, hình tượng anh trai trong lòng đã cao lớn lên không ít, ánh mắt trở nên không khác biệt lắm khi Bạch Lộ nhìn Bạch Bân.

Nếu dùng câu tổng kết của Đinh Hạo, thì là đã lên đến cực hạn, đem Bạch Bân thần thánh hóa rồi.

Bởi vậy Đinh Hạo không ít lần trêu đùa Bạch Bân. Đinh Tiểu Hạo buổi tối nằm trên giường, chọc chọc Bạch Bân, trong mắt toàn ý cười xấu xa: “Bạch Bân, nhà anh có phải di truyền chứng luyến huynh không? À, cái này có khi là tổ truyền cũng nên? Trình độ mê luyến của Bạch Lộ kia cũng không kém đâu!”

Bạch Bân nhìn nhìn Đinh Hạo cười, chợt lao qua đè chặt lên: “Còn nói nữa không!”. Cách này là học từ Đinh Hạo, hai ngày liền đứa nhỏ này đều đè lên bụng Bạch Bân ngủ ngon lành, Bạch Bân thì gặp phải ác mộng

Đứa nhóc bên dưới cười sằng sặc: “Thẹn quá hóa giận rồi à? Thẹn quá hóa giận… Ôi, tôi nói anh nhẹ nhẹ chút đi, cánh tay của tôi đều bị nắm chặt… Anh như vậy, đáng lẽ buổi tối nên gọi Bạch Lộ cùng Bạch Kiệt đến xem…” Nhỏ giọng than thở lầm bầm gì đó, nghe không rõ tiếng.

Bạch Bân trở mình buông tha Đinh Hạo, rồi vòng tay ôm lấy cậu, cọ cọ: “Ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm rồi. Bạch Lộ còn bảo muốn dẫn Bạch Kiệt đến phòng học cho quen thuộc hoàn cảnh nữa.”

Đinh Hạo cảm giác mình đang đóng vai trò như một gối ôm hình người, nhưng được người bên cạnh ôm cũng thật thoải mái, liền ậm ừ một tiếng, thành thành thật thật nhắm mắt lại.

Sáng hôm sau Đinh Hạo vô cùng cao hứng, bởi vì cuối cùng trong nhà cũng có người dậy muộn hơn cả cậu. Bạn nhỏ Bạch Kiệt ngày đầu tiên ngủ ở nhà không quen chuông báo thức, ngồi mơ hồ nửa ngày trên giường mới đứng lên. Tuy vậy, Bạch Kiệt khi tỉnh táo lại cũng rất nhanh chóng, trong vòng năm phút đồng hồ đã thu thập chỉnh tề, ngồi trên bàn ăn cơm cùng Bạch Bân và Đinh Hạo, có thể là ngủ chưa đủ, vẫn còn hơi ngơ ngác.

Dì Ngô đã sắc xong thuốc Đông y nóng hổi cho Bạch Kiệt, lại rót một ly nước ấm để sẵn sàng bên cạnh. Bạch Kiệt từng có thể uống thuốc Đông y và ăn cơm cùng một lúc, kỳ thật là do bác sĩ đề nghị. Trương Quyên thấy trẻ con buổi sáng phải ăn vậy rất khổ sở, bèn chuyển thành uống sau khi ăn. Tất cả phương diện chăm sóc Bạch Kiệt được nàng ghi rõ ràng trên một cuốn sổ đưa cho dì Ngô, khi nào thì cần ăn cái gì, ăn nhiều hay ít, thuốc chia làm mấy bữa mỗi bữa uống mấy viên và vân vân. Dì Ngô lúc đó xem xong quyển sổ liền cảm khái, làm cha mẹ thật không dễ dàng.

Bạch Kiệt đã ăn xong phần bữa sáng của mình, tự giác chạy tới phòng bếp bưng chén thuốc ừng ực uống, lại dùng ly nước ấm bên cạnh súc miệng rồi mới đi theo Bạch Bân ra cửa. Bạch Kiệt quay đầu lại hướng dì Ngô đang tiễn bọn họ ra ngoài, lễ phép nói lời từ biệt: “Con chào dì Ngô ạ!”

Vừa nói xong đã bị dì Ngô nhét vào miệng một viên kẹo. Nàng nhìn đứa nhỏ này mà đau lòng. Bạch Kiệt thấy miệng có vị ngọt, sửng sốt trong chốc lát, có chút ngượng ngùng: “Con cám ơn.” Bạch Bân bên kia đã cùng Đinh Hạo tự giác cầm sẵn cặp nhỏ của Bạch Kiệt, chờ đưa đứa nhóc này đến trường.

Ra khỏi nhà vẫn là lái xe đến đón, ngồi sau xe là ba đứa nhỏ. Đinh Hạo ngồi bên cạnh ngó ngó Bạch Kiệt, cảm thấy đứa nhỏ hơi ngơ ngác trước mắt này chính là người về sau lớn lên oai phong một cõi thương giới, chợt trong lòng có chút lỗi giác không thực tế.

Đinh Hạo nhịn không được lại nhìn Bạch Kiệt từ đầu đến chân một lượt. Đứa nhỏ có tướng mạo đoan chính, làn da hơi nhợt nhạt không khỏe mạnh, nhưng thật ra lại khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm trắng, lông mi dài giống Bạch bân, cười rộ lên… À, vẫn chưa thấy nhóc này cười cùng người khác ngoài mẹ mình, cái tính này rất giống Bạch Bân, từ nhỏ đã mặt than.

Ba người vừa đến cửa trường học thì nhìn thấy Bạch Lộ. Bạch Lộ đã tới từ sớm, bé biết Bạch Kiệt muốn học cùng lớp với mình, cao hứng cả đêm không ngủ được: “Anh, em đến đưa Bạch Kiệt đi học nhé? Em đã nói với cô giáo rồi, Bạch Kiệt sẽ ngồi cùng bàn với em!”. Bạch Lộ nắm tay Bạch Kiệt, cười hớn hở: “Bạch Kiệt, đi nào, chị dẫn đi phòng học!”.

Bạch Kiệt quay đầu lại nhìn nhìn Bạch Bân, mẹ nhóc không ở đây, Bạch Bân chính là lãnh đạo tối cao. Bạch Bân gật đầu đồng ý rồi, lúc này mới đi theo Bạch Lộ. Đinh Hạo nhìn nhóc con bé xíu có chút lo lắng: “Bạch Bân, em của anh bây giờ đến trường liệu có được không? Tuổi thì đủ rồi, nhưng sức khỏe thì… Có thể đuổi kịp mấy đứa trẻ khác không?”

Bạch Bân nở nụ cười, xoa xoa đầu Đinh Hạo: “Bạch Kiệt biết không ít so với em đâu. Hạo Hạo phải cố gắng hơn nữa, nếu không sẽ bị đuổi kịp đấy.”

Năng lực thiên phú về phương diện số học của Bạch Kiệt quả nhiên rất mạnh. Thầy giáo lớp một buổi đầu đi dạy đã bị đứa nhóc bé xíu này làm chấn động.

Bạch Kiệt cầm mấy que gỗ thầy giáo phát cho để dạy xếp thành số 1, 2, 3 cho tụi nhỏ nhận thức, tự mình xếp xếp thành những con số biến đổi không ngừng, còn khống chế nó trong một phạm vi cân bằng. Lúc bắt đầu thầy giáo còn tưởng nhóc đang đùa nghịch, đứng đằng sau nhìn một lát, mấy số này anh đã từng nhìn thấy, là đề bài thí nghiệm tính chỉ số thông minh của một trang web nổi danh ở nước ngoài. Hồi đó lên mạng không thuận tiện, cái này là anh từng nhìn thấy trong một tạp chí chuyên ngành rồi cố tình tìm hiểu, mới vô cùng ấn tượng.

Bạch Kiệt tự chơi đùa trong chốc lát lại thay đổi, xếp thành nhiều khung vuông, ở bên trong xếp hình con số được ngăn cách, hơn nữa bảo trì tổng các số bên trong một hàng ngang dọc luôn là 19. Đây là trò chơi nhỏ lúc nhóc nhàm chán tự mình nghĩ ra, cũng giống với mấy đứa nhỏ ham ăn tự chơi đồ hàng thôi. Tuy nhiên trong con mắt của thầy giáo thì đây không phải là trò chơi nhỏ, đây là yêu cầu cao độ sự ăn khớp giữa con số và đồ hình nha. Đứa nhỏ này nếu được nhận giáo dục bồi dưỡng chuyên môn hoàn toàn có thể học đại học sớm, đây là một thiên tài! Ánh mắt thầy giáo nhìn Bạch Kiệt càng thêm nhiệt huyết.

Bạch Lộ liếc thấy thầy giáo đang nhìn chằm chằm Bạch Kiệt, tưởng là Bạch Kiệt đang nghịch ngợm bị bắt được, sợ thầy giáo phê bình, liền vội vàng kéo Bạch Kiệt làm bài tập trong lớp: “Bạch Kiệt, ở đây viết phép tính 1 + 1 = 2…”

Bạch Kiệt nghe lời, cầm lấy bút bắt đầu viết theo lời chị, nhưng chữ viết ra lại tiếp tục làm chấn động thầy giáo đằng sau một phen… Cái này, thật khó nói. Ở trên từng kể qua, Bạch Kiệt luôn được Trương Quyên đem theo, nhóc nghe nhiều, viết cũng không ít, cách viết số in này hôm qua đã thành công lấy lòng Đinh Hạo, hiện giờ lại làm cho Bạch Lộ bực mình.

Bạch Lộ bày ra tư thế chị lớn, cau mày nghiêm túc phê bình Bạch Kiệt. “Em phải viết số cẩn thận chứ. Bạch Kiệt, em phải chăm chỉ học tập, nếu không sẽ lưu ban biết chưa? Trước tiên đem bài toán này chép lại mười lần.”

Bạch Kiệt gật gật đầu, thành thành thật thật chép bài: 1 + 1 = 2, 1 + 1 = 2, 1 + 1 = 2, … Thầy giáo đứng sau xem cả người đều run rẩy.

Bình luận

Truyện đang đọc