TRỌNG SINH THÀNH EM KẾ CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Sau khi rời đi, Ngôn Dục cảm thấy cô rõ ràng có chút mất tập trung đưa tay vỗ vỗ đầu cô, Tô Bắc Khương xoay người nhìn anh.

"Tại sao lại thích bọn họ?" Ngôn Dục hỏi

"Hai người đi hỏi thăm chuyện Tam ca Tứ ca, em ngồi ở trên xe nhìn những người trên quảng trường họ là gia đình ấm áp nhất mà em thấy trong những gia đình ở đây."

"Hơn nữa còn rất lịch sự, ban đầu căn bản cũng không nguyện ý nhận thức ăn còn nói bảo em tự mình chú ý một chút nên đem lương thực cất giấu đi, em nghĩ họ là những người tốt." Tô Bắc Khương hồi tưởng lại biểu tình trên mặt bọn họ.

"Mặc dù bây giờ cuộc sống rất xấu nhưng người cha đó đã cố gắng hết sức để bảo vệ hai mẹ con họ, họ chắc chắn rất hạnh phúc ai không ghen tị với hạnh phúc này!"

"Nghe em, lần sau nếu gặp lại liền mang bọn họ đi được không?" Ngôn Dục nhìn cô hỏi

"Nhị ca, anh đồng ý?" Tô Bắc Khương quá rõ ràng Ngôn Dục là người rất riêng tư, anh vẫn không tin tưởng người ngoài.

"Hai đứa không thể bảo ta vẫn nấu cơm cho ăn đó chứ, theo lời em nói như vậy mẹ của đứa bé kia khẳng định biết nấu cơm mới có thể chăm sóc đứa bé rất tốt." Oh ~~~ vâng Ngôn Dục không phải rất thích nấu ăn.

"Được rồi! Nhị ca là tốt nhất rồi." Tô Bắc Khương giơ hai tay hoan hô.

"Kiều Kiều, đừng lật nóc xe!" Ngôn Trạch Vũ trêu chọc cô.

"Hừ" Tô Bắc Khương lớn tiếng hừ vào lỗ tai Ngôn Trạch Vũ một chút.

"Ai nha, em là hùng hài tử, tai của ta..." Ngôn Trạch Vũ xoa xoa lỗ tai mình.

Ngôn Dục nhìn bộ dáng bọn họ đấu võ mồm lẫn nhau cười lắc đầu! Trời chậm rãi tối đen, dưới tình huống như vậy đã không thích hợp để đi đường đêm nên họ quyết định tìm một khách sạn để nghỉ qua đêm. Tìm một nơi không có người thu xe vào không gian đi đại khái qua hai con đường thì nhìn thấy một khách sạn coi như không tệ. Ngôn Dục gật đầu "Ngay tại đây đi, hiện tại cũng không yên ổn không ai biết chỗ nào sạch chỗ nào không sạch"

"Không sao đâu Nhị ca, em mang theo nệm chúng ta ngủ trên giường của riêng mình" Tô Bắc Khương tự hào nói.

"Được" Ngôn Dục sờ sờ đầu Tô Bắc Khương.

Chuyện gì xảy ra? mấy ngày nay Ngôn Dục uống nhầm thuốc gì hay sao luôn thích sờ đầu cô Ngôn Dục và Ngôn Trạch Vũ đặt Tô Bắc Khương ở giữa cảnh giác tới gần khách sạn vừa mới đẩy cửa ra, một đạo tiếng gió truyền đến một thanh đao lóe hàn quang hướng bọn họ vung tới. Ngôn Dục giơ tay đẩy Tô Bắc Khương và Ngôn Trạch Vũ ra né tránh thanh đao này một cước đá lên. Một tiếng kêu đau đớn vang lên có cái gì nện xuống sàn nhà Ngôn Dục lấy đao ra đi về phía trước lên tiếng. "Chờ đã, chờ đã " là con người?

"Huynh đệ, hiểu lầm hiểu lầm" có đèn sáng lên, là người trước đó ở khách sạn bật đèn ở đại sảnh. Đối diện nam nữ đại khái có hơn mười người, thấy người đàn ông này ngã xuống đất thì một người phụ nữ vặn vẹo thắt lưng đi ra, sau khi nhìn thấy Ngôn Dục thì đôi mắt đều hận không thể mọc lên mặt anh cô lắc eo từ từ nâng người đàn ông trên mặt đất lên

"Vương ca ngài cẩn thận một chút, đám người này nhìn không dễ chọc chú nào"

Tô Bắc Khương ở trong lòng vụиɠ ŧяộʍ cười một tiếng Ngôn Dục giơ đao hướng về phía bọn họ

"Chúng tôi không muốn gây chuyện chỉ ở lại đây một đêm không quấy rầy lẫn nhau, nếu không đừng trách tôi thủ hạ không lưu tình." Người đàn ông đối diện vừa nhìn thấy bộ dáng Ngôn Dục liền biết khẳng định không phải là người tốt liên tục gật đầu

"Thực xin lỗi, chúng tôi cho rằng các anh là tang thi mới động thủ, yên tâm yên tâm" Cái người gọi là Vương ca xua tay

"Chúng tôi khẳng định không quấy rầy không quấy rầy. " Ngôn Dục nghe anh nói xong nhìn người bên cạnh một cái "Chúng tôi ở lầu ba, tốt nhất các người tốt nhất không nên đi lên." nhìn con dao trong tay hắn bọn họ đều yên lặng gật đầu. Tô Bắc Khương nhìn thấy đám người này rõ ràng có thể đi hợp lại, những người lính vẫn đang chờ xem có ai đi qua hay không nhưng đám người này lại không muốn đi. Mấy người phụ nữ mặc váy trên người xanh một khối tím một khối Tô Bắc Khương chưa từng ăn thịt lợn chẳng lẽ còn chưa từng thấy heo chạy sao?

Ngôn Dục và Ngôn Trạch Vũ cũng nhìn thấy cho nên sắc mặt phi thường không dễ coi kéo Tô Bắc Khương lên lầu. Lúc này Ngôn Trạch Vũ thể hiện đầy đủ chức năng của một người anh trai che mắt Tô Bắc Khương thấp giọng quát "Em còn nhỏ không được nhìn"

Những người ở tầng dưới nhìn họ đi lên Một người đàn ông gầy gò đi vào "Anh Vương, anh Vương đúng là cực phẩm bây giờ còn có thể gặp được như vậy không phải là dễ dàng a."

Vương ca một cước đá qua "Mày cho rằng lão tử không biết sao? nhìn hai người đàn ông đó kìa, mày có mạng để tận hưởng không?"

Người gầy rõ ràng không cam lòng Vương ca vỗ vỗ bả vai hắn "Chờ buổi tối là lúc tang thi đang hoạt động họ chỉ có hai người đàn ông "

"Hắc hắc" bọn họ đứng cùng một chỗ cười hèn mọn người phụ nữ đứng bên cạnh anh Vương nghĩ đến người đàn ông vừa nhìn thấy trong mắt hiện lên một trận nóng bỏng. Một người đàn ông như vậy nếu có thể đi theo thì đời này khẳng định có thể ăn uống không lo. Lên lầu xem một lúc bọn họ quyết định nghỉ ngơi trong một gian phòng, mấy người dưới lầu nhìn thấy liền không có hảo tâm gì phải luôn luôn chú ý. Nhà vệ sinh đã bị cắt nước chỉ có đèn vẫn còn sáng, phỏng chừng qua hai ngày điện cũng sẽ không còn. Không có biện pháp tắm rửa Tô Bắc Khương quyết định ngày mai bắt đầu gọi Ngôn Trạch Vũ lái xe. Cũng may hôm nay ra ngoài không có chạy trốn gì bằng không không tắm rửa thật sự là muốn thối chết. Vì cảnh giác với những người ở tầng dưới họ quyết định ăn một ít cơm nóng, Tô Bắc Khương muốn thử dị năng của mình liền đưa tay lấy ra một cái chậu đặt tay vào đại khái khoảng nửa chậu cũng đã có chút lực bất tòng tâm rồi xem ra vẫn phải tranh thủ thời gian nâng cấp dị năng lên a. Lúc ăn cơm cô cùng Ngôn Dục cùng Ngôn Trạch Vũ nhắc tới chuyện này, họ suy nghĩ một lúc sau khi lắng nghe.

"Vậy ngày mai bắt đầu tìm một đám tang thi gϊếŧ thử xem có tinh hạch hay không"

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên Ngôn Dục đứng lên ý bảo bọn họ đem rác ăn xong cất đi sau đó mở cửa thì ra là người phụ nữ vừa đứng bên cạnh anh Vương mũi cô di chuyển và tròng mắt của cô đảo ngược.

"Chào anh a, các người vừa rồi ở dưới lầu cũng nhìn thấy đi, mấy người phụ nữ chúng tôi không có biện pháp." cô nhìn Ngôn Dục, vươn tay chuẩn bị nắm lấy quần áo của anh Ngôn Dục lui về phía sau một bước, cô cũng không xấu hổ phất tay vén tóc mình một chút tiếp tục nói

"Tôi đi lên chính là đến nhắc nhở hai người một chút, tiểu ca ca các ngươi phải nhìn tiểu cô nương này thật tốt nha họ coi trọng cô ấy. "

"Cô nói gì?" Ngôn Trạch Vũ nghe thấy những lời này liền xắn tay áo đứng lênTô Bắc Khương kéo anh lại lắc đầu với anh.

"Ha ha" cô che miệng cười cười"Đừng hoảng sợ như vậy, nhìn ra được các người rất lợi hại nha" lại nói tiếp "Tôi thông báo tin tức cho các người, các người có phải nên cho tôi chút chỗ tốt gì không? "

"Cô muốn gì?" Ngôn Dục nhìn người phụ nữ trước mắt này nếu không phải đang nói chuyện anh chỉ đơn giản là muốn ném cô ta ra khỏi lầu ngay bây giờ.

"Đưa tôi đi cùng" người phụ nữ này không hề mơ hồ chút nào.

"Họ muốn làm gì?" Ngôn Dục không trả lời câu hỏi này

Nhưng người phụ nữ nghĩ rằng anh ta đã đồng ý nên vội vàng nói

"Buổi tối là lúc tang thi đang hoạt động mạnh, bọn họ chuẩn bị gọi các người cùng nhau gϊếŧ tang thi sau đó tìm cơ hội bắt em gái nhỏ này đi."

" Tốt, tôi biết rồi." Ngôn Dục lập tức đóng cửa lại nữ nhân ngoài cửa vừa nhìn tức nghiến răng nghiến lợi dù sao cũng đã nói phải mang theo nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc