TRỌNG SINH THÀNH EM KẾ CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Chờ người phụ nữ xuống lầu họ thương lượng đi từng bước một, chờ nhóm người đó xem họ muốn làm gì lúc nửa đêm. Đến phiên Nôn Trạch Vũ canh đêm không đợi hắn canh giữ bao lâu đã có người đến gõ cửa.

"Đại ca, đại ca các người ở trong phòng sao?" nghe thấy thanh âm Ngôn Trạch Vũ đánh thức Ngôn Dục vốn định gọi Tô Bắc Khương bảo cô nghỉ ngơi thật tốt nhưng bọn họ vẫn nghĩ đến việc để cô ở bên cạnh tương đối an toàn liền gọi cô dậy. Đợi đến khi bọn họ đứng lên thu dọn sạch sẽ Tô Bắc Khương đem chăn nệm thu vào không gian, Ngôn Trạch Vũ mới đi tới mở cửa. Ngoài cửa Ngôn Trạch Vũ thấy tên Vương ca xoa xoa tay cúi đầu nhìn mở cửa ngữ khí khiêm tốn nói

"Đại ca, tôi thấy các ngươi khẳng định không phải người bình thường bên ngoài kia có rất nhiều tang thi chúng tôi, chúng tôi đều là người bình thường có thể phiền các ngươi giúp đỡ chúng tôi hay không coi như là trợ giúp mình đi."

"Được a" vốn Vương ca cho rằng phải tốn một phen miệng lưỡi ai biết bọn họ dễ dàng như vậy liền đáp ứng ông ngạc nhiên nói "Vậy chúng ta hãy đi xuống nhanh chóng, được chứ?"

Anh nhìn vào bên trong thấy Tô Bắc Khương "cô bé này không thể chống đỡ thì cứ ở trên đó nghỉ ngơi thật tốt đi."

"Không cần, tôi sẽ đi theo anh trai tôi." Tô Bắc Khương cự tuyệt rất dứt khoát. Mập mạp chết tiệt đừng tưởng rằng ta không biết ngươi muốn làm gì.

"Ha ha, được" Vương ca không tiếp tục nói cái gì chỉ dẫn họ xuống cầu thang mọi người ở tầng dưới đều nằm cùng nhau đèn trong đại sảnh sáng lên.

"Tại sao đèn được thắp sáng? như vậy càng hấp dẫn lực chú ý của tang thi các ngươi không biết sao?" Ngôn Trạch Vũ nhìn đèn trong đại sảnh ngược lại Ngôn Dục không nói gì chỉ rút đao từ sau lưng ra đưa cho Ngôn Trạch Vũ.

"Cái này, cái này." chúng ta sợ không nhìn thấy tang thi cho nên liền bật đèn lên.

Mắt tang thi ban đêm tỏa sáng ngươi có nhìn không thấy không? Tô Bắc Khương quả thực không nói gì.

" Kiều Kiều, em đứng sau lưng anh và Trạch Vũ đừng ở quá xa." Ngôn Dục lúc nói chuyện vẫn nhìn anh Vương và đám người phía sau anh, bọn họ né tránh vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Đến đây, đến đây" một người phụ nữ chỉ vào bên ngoài, Ngôn Dục quay đầu lại liền thấy bên ngoài lóe lên vô số ánh mắt không nhìn thấy bộ dáng chỉ nhìn thấy một đôi mắt giống như đôi mắt của một con sói. Từng tiếng "rít" thanh âm từ xa đến gần, tang thi ban đêm quả thật so với tang thi ban ngày lực hành động càng nhanh nhẹn.

"Trạch Vũ, cẩn thận" Ngôn Dục dặn dò Ngôn Trạch Vũ bên cạnh

"Cậu đứng sau lưng tôi, đưa lưng về phía tôi hiểu sao?" Ngôn Trạch Vũ gật đầu đứng sau lưng Ngôn Dục quay lưng lại với anh.

"Các ngươi nhìn hai người chúng ta đánh sao?" Ngôn Trạch Vũ nhìn đám người anh Vương.

"Đương nhiên không phải, chúng tôi cũng sẽ có người" nói xong câu đó anh Vương lặng lẽ vỗ vỗ người phụ nữ bên cạnh sau đó cùng hai thủ hạ của anh đứng bên cạnh Ngôn Dục. Tang thi càng ngày càng gần đã phá vỡ cửa thủy tinh ngay khi đám người Ngôn Dục động thủ trong nháy mắt không biết là ai đột nhiên tắt đèn lại. Chỉ nghe thấy một tiếng "a" bọn Ngôn Dục nghe ra, là thanh âm của Tô Bắc Khương.

"Đáng chết" Ngôn Dục quay đầu nhìn thoáng qua Vương ca cùng người bên cạnh hắn "Các ngươi lại dám"

"Ha ha ha, các ngươi có thể thế nào? tang thi sắp tới rồi chúng ta cũng không phụng bồi nữa, các ngươi chậm rãi hưởng thụ đi" Nói xong liền ra hiệu cho người bên cạnh chuẩn bị rút lui. Thấy bộ dáng bọn Vương ca Ngôn Dục hô to một tiếng "Trạch Vũ, động thủ." Ngôn Trạch Vũ phất tay đánh ra một tia lửa ngăn cản đường đi của bọn Vương ca.

"Hừ, biết chúng tôi không phải người thường cư nhiên còn dám tính kế? mấy người muốn chết."

Nhìn thấy tia lửa này đám người anh Vương sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm trốn về phía sau nhưng phía sau chỉ có tường họ không có nơi nào để ẩn. Nhìn bộ dáng của bọn họ Ngôn Dục nói "Tôi nhìn tang thi không có mấy con tốc chiến tốc thắng" Nói xong liền hướng đống tang thi xông vào. Hai người phối hợp ăn ý, vốn bọn họ cho rằng ngăn cản đám người Vương ca này sẽ không có gì ngoài ý muốn. Có người có thể là quá sợ hãi vòng qua chỗ lửa nhỏ lao ra một phen hướng Ngôn Trạch Vũ đẩy tới trong miệng hô to "đi chết đi." Ngôn Trạch Vũ nhất thời không có phòng bị bị hắn đẩy thẳng nhào về phía trước cùng tang thi đối mặt.

"Mẹ kiếp." Ngôn Trạch Vũ theo bản năng một cước đạp qua thuận tay một đao chém tới ai biết tang thi cũng phản ứng nhanh nhẹn trong nháy mắt bị chém đứt tay vung lên cào gãy cánh tay Ngôn Trạch Vũ.

" Mẹ nó, đáng chết." Hắn đẩy người đàn ông nhào vào hắn về phía tang thi còn lại, sau khi hắn biến thành tang thi thì chém đứt đầu hắn. Đám người Vương ca nhìn bộ dáng lợi hại của Ngôn Dục bắt đầu hối hận không nên trêu chọc bọn họ như vậy đáng tiếc trên thế giới không có thuốc hối hận. Ngôn Dục chém đứt tang thi cuối cùng quay đầu nhìn thấy Ngôn Trạch Vũ đang ngồi trên mặt đất.

"Bật đèn lên cho tôi" Ngôn Dục thì thầm bọn họ Vương ca vội vàng bật đèn lên. Ngôn Dục quỳ trên mặt đất kêu Ngôn Trạch Vũ dựa vào anh anh đỡ lấy cánh tay Ngôn Trạch Vũ gần vết thương đã bắt đầu đổi màu.

"A, anh nhẹ chút trước tiên hỏi bọn họ ở đâu" Ngôn Trạch Vũ đau đớn đầu đầy mồ hôi, mẹ nó bị tang thi bắt một cái thật đau.

"Anh ta, anh ta, anh ta bị cắn có phải sẽ biến thành tang thi hay không. "người phụ nữ phía sau anh Vương không chịu nổi tiếng kêu lên. "Hừ" nghe thấy những lời này Ngôn Dục cười lạnh một tiếng

"Nếu như các người không nhanh gọi cô ấy ra trước khi hắn biến thành tang thi ta nhất định sẽ biến các ngươi thành thi thể trước. "

"Lão đại, sợ cái gì! hắn hiện tại một mình" tên gầy gò đứng ở phía sau đâm vào thắt lưng Vương ca một cái.

"Mày ngu sao? hắn có vũ khí chúng ta không có gì cả, nhiều người có ích lợi gì? Mày trông cậy vào đám phụ nữ vô dụng này sao?" anh Vương cắn răng thì thầm hét lên.

"Nhưng mà..." gầy vừa định nói một tiếng một đạo tia chớp đánh tới. "A" nhóm người sợ hãi chạy rải rác xung quanh bức tường.

"Dị năng, hắn có dị năng a"

"Xem ra biết còn không ít" Ngôn Dục chuẩn bị đứng dậy Ngôn Trạch Vũ đau đớn kinh hô một tiếng Ngôn Dục chỉ có thể dừng lại

"Trước khi tôi tức giận gϊếŧ chết các người, tốt nhất các người nên nhanh chóng nói thật."

Thấy bộ dáng sát khí đằng đằng của Ngôn Dục anh Vương xoay người vỗ gầy một cái. "Nói đi, cô gái vừa rồi đi đâu rồi. tại sao nó biến mất?"

" Em cũng không biết a lão đại, vừa rồi vừa rồi cô ấy đột nhiên không thấy đâu." Người gầy cũng là không thể giải thích được. Lão đại rõ ràng đã ám chỉ người phụ nữ bên cạnh bảo nàng mê hoặc cô ta, sao người lại không thấy?

" A, không nói phải không?" Ngôn Dục giơ tay lên chậm rãi ngưng tụ dị năng thấy Ngôn Dục như vậy anh Vương sợ tới mức vội vàng đẩy người phụ nữ kia ra ngoài. "Là cô ấy, là cô ấy làm"

"A, rõ ràng là anh bảo tôi làm" Người phụ nữ này cực kỳ sợ hãi, thấy chân tia chớp trên tay Ngôn Dục mềm nhũn quỳ xuống.

"Không phải tôi, thực sự không phải tôi là anh Vương vừa rồi bảo tôi dụ dỗ cô bé kia tôi vừa động thủ cô liền không tiếng động biến mất."

Ngôn Dục ám chỉ mình tỉnh táo lại anh phải thừa nhận anh bị Ngôn Trạch Vũ bị thương cùng Tô Bắc Khương đột nhiên biến mất đặc biệt là tình huống của Ngôn Trạch Vũ bây giờ thoạt nhìn càng ngày càng không tốt. Đột nhiên biến mất, nói đến từ này anh đột nhiên nhớ tới không gian của Tô Bắc Khương anh ngẩng đầu lạnh lùng nhìn họ.

"Ra khỏi đây!" Hắn không có thời gian dư thừa cùng bọn họ quấy rối, hắn đem lôi điện dị năng trên tay phát huy đến mức tối đa. "Ra khỏi khách sạn này, không được trở về đây là hình phạt cũng là đường sống. Là chết hay sống thì tùy thuộc vào chính các ngươi đi." Đám người này nghe thấy hắn nói như vậy liền như một tổ ong chạy ra ngoài sợ hắn quay đầu lại dùng tia chớp gϊếŧ chết bọn họ.

Bình luận

Truyện đang đọc