TRỌNG SINH THÀNH EM KẾ CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Đợi đến sáng sớm hôm sau Tô Bắc Khương đứng dậy xuống lầu thì Ngôn Dục đã bị Tiếu Bác đón đi, sau khi ăn sáng xong mọi người ở nhà chờ Ngôn Dục trở về. Ngôn Trạch Vũ giống như là tiếp nhận nhiệm vụ của Ngôn Dục nên đang dạy Hạo Hạo nhận chữ, Lý Thục Lan đang sửa sang lại giường còn Tề Chấn không có việc gì làm cũng ngồi trên sô pha nghe Ngôn Trạch Vũ giảng bài cho Hạo Hạo. Tô Bắc Khương thỉnh thoảng nhìn ngoài cửa nhưng mãi cho đến lúc ăn cơm trưa Ngôn Dục cũng không trở về, ngay buổi chiều mọi người chờ có chút không kiên nhẫn chuẩn bị cùng nhau đi tìm Ngôn Dục thì thấy anh trở về. Tô Bắc Khương vội vàng kéo anh lên sô pha, nhìn mấy con mắt có thần trước mặt Ngôn Dục nói

"Có vấn đề hỏi thì từng người một nói. "

"Tình huống thế nào? Sao anh đi lâu như vậy sao?"

"Không phải em nói không ai biết tinh hạch sao? chủ tịch cơ sở biết!" Gì cơ?

"Căn cứ trưởng Lê nói rất nhiều ý tứ là muốn chúng ta hỗ trợ vận chuyển một nhóm vật tư trở về mà thù lao chính là một túi tinh hạch cùng tinh hạch hướng dẫn sử dụng."

"Nhưng chúng ta không có thời gian a, chúng ta không phải muốn đi tìm Tam ca bọn họ sao."

Ngôn Dục khoát tay áo "Tôi đã hỏi qua tình huống của bọn họ hẳn là còn chưa tệ đến trình độ nhất định. Hắn nói thành thị chính là Vận thành cách nơi này không xa, vật tư chính là đồ vật trong mấy nhà kho siêu thị có người phát hiện lúc trước nên muốn đi vận chuyển về."

"Nhị ca anh cảm thấy chúng ta có thể đi sao?"

"Em có nhớ nhóm trẻ chúng ta đã thấy hôm qua không, tuyết rơi dày đặc không biết khi nào mới có thể chấm dứt, đám hài tử kia mỗi ngày kỳ thật là có thể nhận được lương thực nhưng hiện tại lương thực của căn cứ đã không còn nhiều, nếu như không có người đi có lẽ sẽ có rất nhiều người chết đói."

"Không phải, không phải em không muốn đi ý em là giám đốc căn cứ này đem tất cả mọi chuyện nói rõ ràng với anh sao?" Lúc này Ngôn Dục mới phản ứng lại rất nhiều chuyện còn chưa nói rõ ràng "Tôi quên nói Lê trợ này trước kia chúng ta quen biết, lại nói tiếp chúng ta nên gọi một tiếng Lê thúc" Lê thúc?

"Lê thúc? anh, anh nói không phải là đồng nghiệp của anh cả trước kia chứ?"

"Đúng là hắn vậy thì cậu nên biết tại sao tôi đã hứa điều này, cho dù anh cả ở đây anh ấy cũng sẽ đáp ứng."

"Vâng, em biết."

Ngôn Trạch Vũ nói với Tô Bắc Khương "Lê thúc xem như trưởng bối của chúng ta, lúc trước anh cả ở đế đô tuổi trẻ không hiểu chuyện vẫn là Lê thúc chăm sóc, tính ra ông ấy cùng thế hệ với cha mẹ nên em chưa thấy" Thì ra là như vậy, Tô Bắc Khương nghe liền hiểu.

" Vậy khi nào chúng ta sẽ khởi hành?"

"Ngày mai, anh trở về chính là để thương lượng chuyện này với hai người, chúng ta sẽ đi theo người trong quân đội."

"Vậy mấy người dì Lý phải làm sao bây giờ? dù sao còn mang theo Hạo Hạo"

Ngôn Dục nói " Bọn họ đương nhiên không đi."

Tề Chấn lập tức đứng lên nói "Tôi có thể đi a, nơi này lại không có người đến nên tôi có thể giúp đỡ."

Ngôn Dục nhìn Tề Chấn "Tề thúc, thúc hẳn là ở nhà trông dì Lý, Hạo Hạo còn nhỏ như vậy chú yên tâm để bọn họ ở nhà? hiện tại chính là mạt thế."

"Đúng vậy Tề thúc, thúc yên tâm đi trước khi đi cháu sẽ để thêm chút vật tư ở nhà, khi chúng cháu không ở nhà chú nên để ý, mặc dù sống ở đây nhưng vẫn phải chú ý một chút nên chú ở nhà vẫn tốt hơn một chút." Nhìn biểu tình muốn nói lại thôi của Tề Chấn

"Chúng cháu sẽ tranh thủ sớm trở về nên mọi người ở nhà yên tâm."

Buổi tối mấy người an bài mấy ngày kế tiếp của bọn họ dì Lý hơn nữa còn nói với trưởng căn cứ chăm sóc mấy người đó một chút khi bọn họ không có ở đây.

"Tối nay mọi người nghỉ ngơi thật tốt, từ ngày mai trở đi không có thoải mái như vậy. Kiều Kiều em cũng phải chú ý đến đêm nay nghỉ ngơi tốt, bắt đầu từ ngày mai có lẽ là có một chút khó khăn, em có chắc muốn đi với chung mà không ở nhà đợi bọn anh về?"

"Anh, bây giờ còn chưa có dị năng hệ nước nào có thể khử trùng và chữa trị, hơn nữa dị năng của em còn muốn thăng cấp đừng có mà cố bỏ em."

"Được rồi, biết rồi vậy ngủ ngon."

"Ngủ ngon, ngày mai gặp lại"

Sáng hôm sau mấy người bọn họ không đánh thức cả nhà Tề Chấn mà là tự mình tùy tiện ăn chút gì đó. Bọn họ vốn tưởng rằng mình đã đủ sớm kết quả lúc đi đã có mấy dị năng giả đã ở bên cạnh xe chờ, Tiếu Bác thấy bọn họ thì vội vàng phất phất tay.

"Trợ lý Tiếu, sao anh lại ở đây? "

"Cô Tô, tôi cũng đi ngài cũng đừng xem thường tôi, tôi cũng là dị năng giả nha ngược lại Tô tiểu thư sao cô cũng đi theo?"

Mấy dị năng giả bên cạnh nhìn Tô Bắc Khương nũng nịu âm dương quái khí nói "Em gái, chúng ta cũng không phải đi du lịch."

Tô Bắc Khương mới lười để ý tới loại người như bọn họ nhưng có người chính là thích vội vàng không có việc gì làm, trong nhóm dị năng giả có một người phụ nữ thích mặc váy đỏ một bộ hồng y chiêu không biết bao nhiêu người. Trước khi không nhìn thấy Tô Bắc Khương, cô vẫn cảm thấy mình hẳn là dị năng giả được hoan nghênh nhất trong căn cứ này ai biết đột nhiên xuất hiện một Tô Bắc Khương hơn nữa không chỉ riêng nàng, còn có hai nam nhân bên cạnh cũng là vẻ mặt quý báu. Đứng ở đó thì bộ dáng hạc đứng bầy gà không chỉ như thế còn có không ít dị năng giả thích nàng còn len lén nhìn. Cô cảm thấy tình trạng của mình đang gặp nguy hiểm liền lắc lắc eo đi về phía Tô Bắc Khương

"Em gái, em là dị năng gì vậy ba người không an toàn khi ở bên nhau còn cần chúng tôi bảo vệ các người."

"Không cần, ba chúng tôi đều rất tốt" Cô sắp bị nước hoa kém chất lượng trên người người phụ nữ này hun cho ngất xỉu.

"Ai nha không sao mọi người hiện tại đều là một tiểu đội rồi tên tôi là Tiêu Mị, tên cô là gì? "

Tô Bắc Khương cười gượng một tiếng "Xin chào" Cô không muốn, không muốn ở cùng một đội với người phụ nữ này. Cô vươn tay túm lấy tay áo Ngôn Dục, Ngôn Dục kéo cô lại

"Tiêu tiểu thư khách khí rồi chúng tôi sẽ tự bảo vệ bản thân sẽ không làm phiền các người"

Tiêu Mị nhìn khuôn mặt băng khốc của hắn lại bộ dạng cấm dục liền dâng lên một trận du͙ƈ vọиɠ chinh phục đang chuẩn bị dán lên thì dẫn đầu đội ngũ tới. Hắn đẩy Tiêu Mị trở về chỉ vào đám dị năng giả kia

"Trần Kỳ, quản tốt người của ngươi chọc mấy vị này xảy ra chuyện thì các ngươi tự mình gánh vác." Đám dị năng giả kia đi ra một người lớn lên coi như là chính khí.

"Biết rồi, Trương đội." hắn lôi kéo Tiêu Mị vừa đi còn vừa mắng "Đã bảo cô không cần đi gây chuyện, mấy người này nhìn liền không dễ chọc cô có thể bớt kéo phiền phức cho tôi hay không."

Tô Bắc Khương không nhịn được trợn trắng mắt, tên Trương đội này mập mạp thanh âm vang dội mặc một bộ quần áo tác chiến một bộ dáng chính nghĩa lẫm liệt chỉ thấy hắn vung tay lên "Lên xe, chuẩn bị xuất phát."

Ba người Ngôn Dục nhìn mấy chiếc xe trước mặt không nhúc nhích, Tô Bắc Khương nhỏ giọng nói "Nhị ca, nếu không chúng ta lái xe của mình đi"

Ngôn Trạch Vũ nghe thấy liền nói "Vậy không gian của em không phải sẽ bị bại lộ sao?"

"Nhưng chỉ có mấy chiếc xe này, em cảm thấy trong này nhất định cũng có dị năng giả không gian bằng không giống như anh hai nói vật tư nghe nói nhiều như vậy bọn họ làm sao vận chuyển trở về hơn nữa không phải nói còn muốn cứu người sao?"

Tiếu Bác thấy mấy người bọn họ chậm chạp không lên xe đi tới hỏi "Ngôn thiếu gia không quen sao? không có cách nào bây giờ điều kiện không cho phép bất quá căn cứ trưởng chúng ta nói, các người không ngồi trong xe có thể ngồi ghế lái

"Trợ lý Tiếu chúng tôi có thể lái xe của riêng mình không?"

" Các người có xe riêng? tôi nhớ hai người đi bộ vào nha." Tô Bắc Khương gật gật đầu "có"

Ngôn Dục ngắt lời Tô Bắc Khương hỏi Tiếu Bác "Hai người chỉ lái hai chiếc xe đi là bởi vì bên trong có dị năng giả không gian sao?"

Tiếu Bác ánh mắt tỏa sáng nhìn Ngôn Dục "Cái này ngài đều biết không hổ là người đã làm chuyện lớn."

Tô Bắc Khương làm một động tác xích trên miệng.

Ngôn Dục hỏi "anh có muốn đi chung xe với chúng tôi không?" " Có thể không?" Tô Bắc Khương từ không gian lấy ra chiếc xe Off-Road trước đó vẫn để. Khi xe vừa lấy ra xung quanh một mảnh tiếng "Oa nha".

Ngôn Dục ý bảo Tiếu Bác đi nói với đội trưởng Trương một tiếng, Tiếu Bác lạch cạch chạy tới nói gì với đội trưởng Trương rồi chỉ chỉ xe của bọn họ, đội trưởng Trương nhìn thấy ánh mắt sáng ngời gật đầu. Tiếu Bác đi trở lại "Lên xe, phải đi rồi"

Đội trưởng Trương nhìn bọn họ lên xe so ra một cái ba chiếc xe ầm ầm chạy ra ngoài căn cứ, sau khi lên xe không nhịn được sự tò mò của mình ngạc nhiên trước những thứ trong xe.

"Trợ lý Tiếu, tuy nói hôm qua Lê thúc nói cho tôi biết hôm nay tôi muốn đi làm gì nhưng tình huống cụ thể tôi vẫn hy vọng anh có thể nói với chúng tôi một chút, tốt xấu gì cũng để chúng tôi có chuẩn bị tâm lý."

Nghe Ngôn Dục nói Tiếu Bác im lặng lại "Cậu cũng nhìn thấy, chế độ quản lý căn cứ của chúng ta kỳ thật cũng không nghiêm khắc nhưng mọi người ít nhiều cũng sống không tốt lắm, Lê quan trưởng cũng không có cách nào, hắn có tâm nhưng vô lực. Lúc trước Vận thành rơi vào tay giặc, chúng tôi với tư cách là nhân viên cứu viện đầu tiên chạy tới nơi này cũng đã không còn kịp nữa, cả Vận thành đã bị tang thi chiếm lĩnh Lê quan trưởng không có biện pháp chỉ có thể lui mà cầu tìm được một chỗ như vậy tạm thời thành lập căn cứ nhưng duy trì hoạt động căn cứ khổng lồ như vậy cần rất nhiều vật tư, Lê quan trưởng lưu chúng ta lại phái ra một tổ tinh binh thu thập Vận thành nhưng sau khi bọn họ đi chậm chạp cũng không có trở về, ba ngày trước khi các người tới Lê quan trưởng mới phái ra đội ngũ thứ hai nhưng cho đến hôm nay bọn họ còn chưa trở về, vừa lúc này các người tới căn cứ tư liệu các người trước tiên đã được đặt lên bàn Lê quan trưởng."

"Nhưng bọn họ không phải mới đi ba ngày thôi sao? Các ngươi có phải quá sốt ruột rồi hay không? "

"Tô tiểu thư có điều không biết, từ căn cứ của chúng ta đến Vận thành chỉ cần hai giờ." Tô Bắc Khương nghe vậy yên lặng gật đầu đại khái hiểu được là có ý gì.

"Trưởng quan Lê cũng là bệnh cấp bách đầu y, hôm nay cùng chúng ta đi chính thức đội ngũ cuối cùng trong căn cứ nếu như..."

Ngôn Trạch Vũ lên tiếng "Biết, các ngươi tuy rằng có dị năng nhưng dị năng của các ngươi mới chỉ có cấp một thật sự là quá yếu cho nên mới kéo lên chúng tôi, yên tâm chúng tôi hiểu."

Khi chiếc xe dừng lại với một tiếng "ọp ẹp" họ đã đến khi xuống xe nhìn thì ra là đến bên ngoài Vận thành một đám người hi hi ha ha xuống xe hoàn toàn không nhìn thấy một chút cảm giác khẩn trương. Tô Bắc Khương kéo dài lời nói " Anh, thật đấy em nghĩ sẽ phải phụ thuộc vào chính chúng ta."

"Không có việc gì, lúc đi vào không cần quan tâm người khác quản tốt chính chúng ta là được."

Trương đội đi xuống xe, đóng cửa xe hướng về phía mọi người hô "Chúng ta chỉ có thể đậu xe ở bên ngoài, bên trong có một con tang thi dị năng hệ tinh thần cao cấp lát nữa khi đi vào mọi người phải cẩn thận."

Tiếu Bác tiến lên phía trước "Chúng tôi có hai đội bị mắc kẹt, đội trưởng của họ lần lượt tên là Hàn Dĩ Thành và Viên Binh nếu có thể, chúng ta phải cứu họ trước khi đến nhà kho để di chuyển vật tư."

" Cắt" người phụ nữ tên Tiêu Mị kia trợn trắng mắt một cái "Tách ra hành động không phải là tốt rồi, bằng không đều bị vây chết."

Ngôn Dục giữ chặt Ngôn Trạch Vũ và Tô Bắc Khương "Mặc kệ như thế nào ba chúng ta không thể tách ra nhớ kỹ sao? " Ngôn Trạch Vũ và Tô Bắc Khương gật đầu.

"Trợ lý Tiếu, nếu có thể anh nói cho chúng tôi biết địa chỉ thay vì phòng thủ thụ động không bằng trực tiếp tấn công nhanh, mấy người chúng tôi đi tìm tang thi tinh thần dị năng kia các ngươi mau đi cứu người."

Mặc dù tin tưởng năng lực của bọn họ nhưng Tiếu Bác khó tránh khỏi vẫn có chút lo lắng. Đội trưởng Trương nói "Anh em, bây giờ không phải là thời gian để thực hiện mọi người cùng nhau hành động tốt hơn."

Tiêu Mị lên tiếng "Trương đội trưởng, người ta muốn mình thể hiện anh hùng chịu chết a ngươi ngăn cũng không ngăn được."

Ba người Ngôn Dục bọn họ cũng không để ý tới Tiêu Mị châm chọc khiêu khích mà cùng Tiếu Bác bình tĩnh phân tích thế cục một chút

"Nếu là tang thi cao cấp, người chúng ta quá nhiều mục tiêu quá lớn phân tán ra công kích tương đối tốt, người không cần quá nhiều, ba chúng tôi là tốt rồi các ngươi liền thừa dịp chúng tôi đi vào vội vàng đi cứu bọn họ, nói cho chúng tôi biết vị trí kho hàng chúng tôi ở nơi đó hội hợp."

Nghe xong lời nói của Ngôn Dục đội trưởng Trương và Tiếu Bác nhìn nhau một chút, đội trưởng Trương vỗ lên vai hắn "Huynh đệ ngươi là một hán tử, lão tử bội phục ngươi! "

Tiếu Bác chỉ tay vào một ngọn tháp khổng lồ trong thành phố trước mặt "Nơi đó chính là trung tâm thành phố, tang thi nghe nói là ở đó đội viên của chúng ta hiện tại hẳn là bị nhốt ở bốn phía kho hàng, kho hàng cách tòa tháp này về phía nam đại khái bốn năm trăm mét ngài liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy"

Tô Bắc Khương thấy toàn bộ thành phố được bao phủ trong một lớp sương mù dày đặc chỉ có tòa tháp này rõ ràng có thể thấy được xem ra quả thật có cổ quái. Không để ý tới sự châm chọc khiêu khích của một số người, sau khi chào Tiếu Bác và đội trưởng Trương ba người bọn họ tìm một con đường bằng phẳng bước vào địa giới Vận thành. Bước vào Vận thành trước tiên Tô Bắc Khương có một loại cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm loại cảm giác này khiến Tô Bắc Khương cả người đều không thoải mái xem ra tang thi lần này không dễ đối phó lắm.

"Hai người không cảm thấy thân thể tê dại giống như bị giám thị sao? "

"Có, chúng ta đúng là bị giám sát nên hãy cẩn thận!"

"Chúng ta không đi cùng nhóm người kia vậy không cần giấu diếm ở đây ba trăm mét không thể nhìn thấy bóng người chúng ta không thể đi lạc! "

"Ừm, biết rồi." Đúng lúc này bên tai "ầm ầm" một cái truyền đến tiếng vang Tô Bắc Khương theo bản năng cúi đầu.

Ngôn Dục kéo cô lại "Trạch Vũ, cẩn thận có tang thi tập kích! Như thế nào lặng yên không một tiếng động."

"Quỷ mới biết chuyện gì đang xảy ra! Em cảm giác chúng ta bị lừa, Nhị ca Ngũ ca hai người phải cẩn thận một chút."

Tang thi "phí hà" này giống như đang nói chuyện với bọn họ vậy hướng về phía bọn họ không ngừng kêu lên đôi mắt màu xám xanh kia giống như là khảm nạm vào không có nhãn cầu lại đang lặng lẽ chậm rãi chuyển động. Trên người quần áo ấp gầy tựa như sườn khoảng cách gần như vậy bọn họ tựa hồ có thể ngửi được mùi máu tươi mơ hồ trên người nó.

"Anh, em thật sự nhìn không nổi muốn nôn!"

Ai ngờ tang thi này giống như là nghe hiểu những lời này trong miệng "mân hà" hai tiếng vươn tay hướng bọn họ vọt tới. Lúc hắn xông tới xung quanh đồng thời xuất hiện không ít tang thi cả đám đều giống như đói mấy trăm năm mà hướng về phía bọn họ vọt tới.

"Chúng ta bị bao vây!"

"Không thể không nói tang thi này còn rất thông minh a."

"Đây là tang thi hệ tinh thần cấp hai, xem ra trong thành phố này không chỉ có một tang thi hệ tinh thần."

"Cẩn thận một chút." Ngôn Trạch Vũ tay trái một đao một tiểu bằng hữu, tay phải cũng không quên tùy thời phóng ra hỏa diễm ngọn lửa đánh lên người tang thi theo tiếng nổ rầm rầm chậm rãi ngã xuống. Bọn họ vừa đánh vừa lui về phía sau nhưng tang thi nhiều kinh khủng nhóm này ngã xuống một nhóm phía sau lập tức có thể bổ sung lên. Ngôn Dục đã cảm thấy có chút lực bất tòng tâm sớm hay muộn họ sẽ kiệt sức tiếp tục như vậy không phải là cách. Ngôn Dục chỉ vào một trung tâm mua sắm bên cạnh "Chúng ta tốt nhất nên nhanh chóng trốn vào."

Tô Bắc Khương chém đứt cánh tay tang thi bên cạnh theo bọn họ chậm rãi tới gần tòa thương thành kia, tang thi cấp hai kia hình như nhìn ra ý đồ của bọn họ hướng đàn tang thi gào thét một tiếng nhưng bây giờ là mùa đông hành động của bọn họ không thể gọi là nhanh cho dù nghe thấy mệnh lệnh hành động cũng quá mức chậm chạp. Thừa dịp bọn họ không chú ý Ngôn Dục giữ chặt Ngôn Trạch Vũ và Tô Bắc Khương lắc mình vào cửa trung tâm thương mại một cước tạm thời đá một tủ trang điểm bên cạnh cửa chặn cửa lại mới ngồi trên mặt đất thở dốc.

Bình luận

Truyện đang đọc