TRỌNG SINH THÀNH EM KẾ CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Trở về phòng, Tô Bắc Khương đứng trong phòng thay đồ trước kia của nguyên chủ, từ khi cô tỉnh lại cũng không đi vào phòng này nữa bởi vì cô đã đi mua rất nhiều quần áo đơn giản giản dị hơn. Hơn nữa mạt thế đến những bộ quần áo này cũng không thích hợp để mặc nhưng con gái mà, ai không thích cái đẹp chứ. Tuy rằng những bộ quần áo này rất tươi sáng, nhưng sau tận thế có thể sẽ không còn nữa. Huống chi còn có những trang sức đẹp mắt này, Tô Bắc Khương vung tay đem hết chúng vào không gian rồi mặc kệ nó dù sao cũng không phải là không có chỗ để.

Cô vẫn còn băn khoăn về một điều, ngoại trừ BUG không gian này ra cô hầu như không có bất kỳ dị năng công kích nào, tuy rằng sau khi uống nước suối tố chất thân thể tốt hơn một chút nhưng chỉ riêng những thứ này hoàn toàn không đủ. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ mưa nhỏ còn đang thưa thớt kéo xuống, lấy ra một ly nước suối mở cửa sổ vươn cánh tay ra. Sau khi cảm nhận được một cảm giác nóng rực cô ngay lập tức đóng cửa sổ và đi đến bàn uống nước. Sau đó nằm trên giường cắn chặt răng. Cô tự nhủ phải vượt qua cô nằm trên giường đau đớn đến chết. Cô cảm thấy như mình gần như bị đốt cháy liều mạng một tia ý niệm cuối cùng đem chính mình ném vào dòng suối không gian để mặc cho bản thân ngủ thϊếp đi. Đợi đến khi Tô Bắc Khương chậm rãi tỉnh lại cũng không biết đã qua bao lâu rồi. Cô đứng dậy từ dòng suối và muốn thử dị năng của mình.

Trong tay nàng chậm rãi phát ra một trận ánh sáng màu trắng sữa, không phải nói tốt là công kích dị năng đâu? Dị năng này là dị năng gì? Chuyện này không trách Tô Bắc Khương làm ầm ĩ, dù sao cô cũng chưa từng phát hiện dị năng này từ trong hồi ức của nguyên chủ. Cái gì đây? Có đùa nhau không? Tô Bắc Khương nhìn thứ này cảm thấy mình muốn phát điên.

Nàng không muốn làm máy phụ trợ a huynh ~~~~~~

Ngay khi cô sắp buông tha giãy dụa lòng bàn tay đột nhiên toát ra một chút thủy châu. Cô giơ tay lên trong sự ngạc nhiên, thủy hệ dị năng! không đúng. Đây không phải vẫn là phụ trợ dị năng sao? Làm thế nào để uống nước? Tưới hoa à? Khí thành cá nóc! Quên đi, Tô Bắc Khương buông tha chính mình có còn hơn không. Nguồn nước trong tương lai chắc chắn sẽ bị ô nhiễm cũng không thể cứ uống nước trong không gian, một mình còn tốt nhưng còn người khác làm sao được. Ngôn Trạch Vũ hẳn cũng tỉnh, cô thu dọn xong tự mình chuẩn bị nhanh chóng xuống lầu không biết khi nào mưa bên ngoài cửa sổ đã dừng lại.

Mưa dừng lại? Không, không. Ba ngày tới đã nói xong thì sao? Chẳng lẽ đã qua ba ngày rồi vậy hai người ở tầng dưới thì sau cô vội vã chạy đến mở cửa. Vừa mở cửa đã có một người đập xuống khiến cô giật nảy mình, lúc nàng vừa chuẩn bị đưa tay đỡ người nọ tự mình đứng lại. Là Ngôn Trạch Vũ a

"Ngũ ca sao anh lại đứng ở chỗ này dọa chết em!" Tô Bắc Khương vỗ vỗ ngực.

"Em mới dọa chết chúng ta, em đã ngủ hai ngày có biết không? em nói em ngủ trong đó anh không thể vào được, vậy anh có thể không đợi ở cửa sao? "Ngôn Trạch Vũ giáo huấn cô ấy.

Cô biết bọn họ đang lo lắng cho cô, nghe lời gật gật đầu nhìn phía sau Ngôn Trạch Vũ, không phát hiện Ngôn Dục.

Ngôn Trạch Vũ nhìn dáng vẻ của cô nói " Nhị ca ở dưới lầu đơn giản làm chút đồ ăn, trong khoảng thời gian em ngủ chúng ta liên lạc với đại ca cùng tam ca bọn họ rồi chỉ đang chờ em tỉnh lại ăn chút gì đó rồi chuẩn bị xuất phát đi tìm bọn Tam ca"

"À à, Ngũ ca, anh thức tỉnh dị năng gì?" Tô Bắc Khương cùng anh vừa xuống lầu vừa hỏi.

"Em xem" Ngôn Trạch Vũ nói về dị năng của mình cảm thấy rất kiêu ngạo.

"Oanh" một nắm lửa nhỏ từ lòng bàn tay hắn bốc lên. A, Ngôn Trạch Vũ vẫn là thức tỉnh hỏa hệ dị năng, rất tốt.

Tuy rằng Tô Bắc Khương đã biết bọn họ sẽ thức tỉnh những dị năng này nhưng cô vẫn chua xót. Ngôn Dục thấy hai người bọn họ xuống lầu trong lòng xem như thở phào nhẹ nhõm.

"Mau đến ăn đi, em ngủ hai ngày phải hảo hảo bổ sung" Tê~~~ Cái này, giọng điệu này phối hợp với giọng nói của anh quả thực quá dễ nghe chính là có chút khiến cô cảm thấy lạnh lẽo.

"Di, anh anh nói chuyện kỳ lạ quá em nổi cả da gà. "Ngôn Trạch Vũ cố ý khoa trương xoa xoa cánh tay.

Ngôn Dục nhìn bộ dạng này của Ngôn Trạch Vũ trong nháy mắt đen mặt khi nhìn thấy Tô Bắc Khương cũng là vẻ mặt rối rắm lập tức khôi phục trạng thái nói chuyện bình thường, "Mau đến ăn! Vừa ăn vừa nói. "

Được rồi, được rồi. Hai người lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống trước bàn. Wow, đừng nói nữa tài nấu nướng của Ngôn Dục coi như rất tốt trên đường đi cuối cùng cũng không cần đói bụng.

"Sau khi bữa cơm này ăn xong, chúng ta chuẩn bị xuất phát." Ngôn Dục ngồi xuống cầm lấy một ly sữa vừa uống vừa nói.

"Ca, ngươi nghĩ như thế nào. Chúng ta đã nói tốt ngày hôm qua, được chứ? "

Nói tốt cái gì? Tô Bắc Khương nghiêng đầu một bộ mặt dấu chấm hỏi da đen? Ngôn Dục nhìn bộ dạng này của cô thấp giọng nở nụ cười.

"Khi em đang ngủ chúng tôi đã liên lạc với họ, tình hình không phải là quá xấu. Đại ca cũng ở đế đô coi như là an toàn chúng ta không cần lo lắng. Anh đã xác nhận rằng nhóm Ngôn Mặc bố trí phòng thủ tại một thị trấn nhỏ ở thành phố Hải Khẩu nơi họ ở khá xa thành phố."

"Nhưng các thị trấn nhỏ là thành phố du lịch dân số quá đông, mặc dù là thành phố du lịch nhưng vật chất đối với những người lính luôn luôn bám sát quần chúng trước. Hai ngày trước khi bọn họ cứu nguy thức tỉnh dị năng nhưng nhân số dị năng giả thấp hơn tang thi rất nhiều." Nói đến đây Ngôn Dục một hơi uống xong sữa trong tay, "Chúng ta phải nhanh chóng chạy tới cứu bọn họ sau đó đi đế đô cùng đại ca hội hợp."

Nghe Ngôn Dục nói Tô Bắc Khương nhớ tới kiếp trước Ngôn Mặc và Ngôn Bách đang ở trong làn sóng tang thi, bọn họ là quân nhân người lính phục vụ mệnh lệnh như thiên chức.

Kiếp này sau khi chạy tới cứu bọn họ, bọn họ nếu như không chuẩn bị đi thì làm sao bây giờ? Nghĩ đến vấn đề này Tô Bắc Khương cũng tạm thời không có đầu mối gì.

"Ca, nhưng Tam ca cùng Tứ ca là quân nhân thì sao? Họ sẽ đi với chúng ta chứ? "Ngôn Trạch Vũ cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Ngôn Dục nghe thấy sau này suy nghĩ một chút "Tôi cũng suy nghĩ vấn đề này, hiện tại tạm thời còn không có ý nghĩ gì gặp nhau rồi nói sau."

Cũng được đi cứu người trước tương đối quan trọng hơn. Sau khi ăn xong đơn giản bọn họ đem tất cả đồ đạc có thể chứa vào không gian của Tô Bắc Khương. Lúc Ngôn Dục nhìn Tô Bắc Khương chọn lựa như vậy giống như là nghĩ tới cái gì đó. "Kiều Kiều, không gian của em ở bên ngoài nhiều người vẫn là không nên bại lộ trước với lại không gian này của em anh nghĩ rằng nó có thể có một chút khác so với các không gian khác." Ngôn Dục bây giờ hô hai chữ đã quen rồi nhưng Tô Bắc Khương nghe thấy vẫn cảm thấy có chút tê dại.

" Ừm " Tô Bắc Khương vừa thu đồ vừa nói "Em biết, em dự định lấy một cái túi nhỏ bên trong chứa chút đồ." Tô Bắc Khương quả thực chính là phát điên cô nhìn ngôi nhà này phỏng chừng sau này không có khả năng trở về, không chỉ đem giường sofa đưa vào không gian, ngay cả cái bình hoa lớn ban đầu nhìn thấy cũng bỏ vào đó.

Ngôn Dục bảo Ngôn Trạch Vũ cầm hai túi lớn một túi nhỏ, hai cái túi lớn bọn họ mang theo rất nhiều đồ ăn dùng, túi nhỏ của Tô Bắc Khương cũng đóng một chút. Ngôn Dục bảo Tô Bắc Khương từ trong không gian lấy đồ liền dùng túi xách làm yểm hộ Tô Bắc Khương liên tục đáp ứng mọi thứ đã được dọn dẹp và cuối cùng họ đã nhìn vào ngôi nhà. Tôi sẽ nói lời tạm biệt từ bây giờ. Tô Bắc Khương đang chuẩn bị nói mình chuẩn bị mấy chiếc xe có thể lái đi. Ngôn Dục lại cho rằng cô ngẩn người nắm lấy tay cô đi về phía hành lang Tô Bắc Khương nhìn Ngôn Dục nắm lấy tay cô, đôi tay này thật đẹp có lẽ bởi vì thức tỉnh dị năng nên tay hắn rất ấm áp, gương mặt Tô Bắc Khương giống như đỏ bừng. Tô Bắc Khương vội vàng lắc đầu ép buộc mình tỉnh táo lại, hiện tại cũng không phải là lúc phát hoa si.

Ngôn Trạch Vũ nhìn thấy bộ dáng Tô Bắc Khương " phốc " cười ra tiếng.

"Kiều Kiều a, em đang nghĩ gì vậy?" Anh hỏi.

"A!" Tô Bắc Khương phục hồi tinh thần lắp bắp nói "Em đang suy nghĩ không phải chúng ta muốn đi ra ngoài sao? Còn làm gì nữa? "

Ngôn Trạch Vũ nhìn dáng vẻ này của cô cũng không chọc thủng cô cười nói: " Em đủ ngốc nha đương nhiên là lái xe rồi." Một chiếc xe? Tô Bắc Khương thật sự muốn gõ mình thật ngu ngốc! Làm sao quên được chuyện này nhà họ Ngôn sao lại không có xe nó nên ở trong nhà để xe dưới lòng đất. Ngu ngốc quên đi! Ngôn Dục thấy Tô Bắc Khương bừng tỉnh đại ngộ ngơ ngác khóe miệng hơi nhếch lên một chút, da thịt trong tay ôn nhuận như ngọc khiến hắn không nỡ buông ra.

Bình luận

Truyện đang đọc