Ra khỏi thành Ngôn Dục nhìn chiếc xe RV nhỏ trước mắt này muốn nói lại thôi, vừa ra khỏi cửa Tô Bắc Khương liền từ không gian ném ra cái này. Nói thật hắn có chút sợ hãi hắn nghe cô nói thu thập không ít vật tư nhưng cái này? Tô Bắc Khương nhìn vẻ mặt rối rắm của anh thì giải thích
"Anh yên tâm khi em mua thì đã nói với ông chủ là để ngăn chặn va chạm và nổ, điều này là an toàn a!" Nói xong cô còn dùng sức đá cửa xe biểu diễn cho Ngôn Dục xem chiếc xe này rắn chắc như thế nào!
"Không phải Kiều Kiều, anh muốn nói làm sao em lại nghĩ đến việc chuẩn bị RV?"
"À, cái này a" Tô Bắc Khương nghe Ngôn Dục hỏi, vừa kéo cửa xe vừa nói "Mạt thế mà khẳng định không có chỗ an ổn cố định ở căn cứ liền nói khác nhưng chúng ta phải đi tìm Tam ca Tứ ca có thể vẫn ở trên đường, ngủ lều trong tự nhiên không an toàn mà em có thời gian để chuẩn bị."
"Vậy chắc chắn có thể chuẩn bị bất cứ điều gì, yên tâm nó chỉ là một chiếc nhỏ em vẫn còn có một chiếc lớn sau này tìm thấy anh trai hay bất kỳ người bạn nào của chúng ta vật tư quản lý đủ rồi." Tô Bắc Khương vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Ngôn Dục một bộ em lợi hại đi, em lợi hại đi mau khen em mau khen biểu tình của cô Ngôn Dục cười khẽ một chút "Lợi hại, Kiều Kiều suy nghĩ thật chu đáo."
"Chứ sao" chỉ thiếu đuôi không vểnh lên trời. Đúng lúc này " Khụ khụ" một tiếng Ngôn Trạch Vũ tựa vào trên người Ngôn Dục rêи ɾỉ một tiếng chậm rãi mở mắt ra nhìn chiếc xe trước mắt và đường phố trống rỗng còn có Ngôn Dục dìu anh
"Anh, hai người cùng em lên thiên đàng sao? " Tô Bắc Khương bạo phát cào lên đầu anh "Anh mới lên thiên đường rồi" Lần này hoàn toàn đánh thức Ngôn Trạch Vũ, anh nhảy dựng lên chớp chớp mắt nhìn tay mình rồi ôm Ngôn Dục bên cạnh.
"Sống, có nhiệt độ ha ha ta chưa chết thiên hàng đại nhậm chức tư nhân sau này ta nhất định là người có thiên mệnh." Nghe Ngôn Trạch Vũ nói không đâu quét sạch một chút u ám cuối cùng trong lòng Tô Bắc Khương và Ngôn Dục.
"Cậu nên cảm ơn Kiều Kiều, em ấy đã chăm sóc cậu suốt đêm hơn nữa là dị năng của em ấy trị liệu tốt cho cậu" Ngôn Dục nhắc nhở Ngôn Trạch Vũ. Ngôn Trạch Vũ mở to hai mắt nhìn chỗ mình có vết thương còn lên tay sờ sờ.
"Kiều a, em quá lợi hại về sau em sẽ là em gái ruột của anh em bảo anh hướng đông anh tuyệt đối không đi tây." Ngôn Trạch Vũ thiếu chút nữa giơ tay thề.
"À" Tô Bắc Khương cố ý nói "Xem ra trước kia anh chưa xem em là em gái! "nói xong còn cố ý giả cười với hắn một chút.
"Không phải" Ngôn Trạch Vũ giật mình "đó không phải là..." anh vội vàng gãi gãi muốn giải thích, nhìn thấy bộ dạng này của anh Tô Bắc Khương lập tức cười ra tiếng
"Em đùa thôi!" Cô tiến lên vỗ vỗ Ngôn Trạch Vũ " Ngũ ca, em biết anh có ý gì đùa giỡn với anh thôi" Ngôn Trạch Vũ "hì hì" cười với cô Ngôn Dục cười nhìn bọn họ đấu võ mồm bất đắc dĩ lắc đầu đánh bọn họ lại
"Chúng ta lên xe đi, có việc lên xe nói cả đêm không ngủ đã bảo lên xe nghỉ ngơi một hồi rồi"
"À, được rồi." Ngôn Trạch Vũ mới nhìn thấy chiếc xe mới trước mắt còn chưa kịp oa một tiếng đã bị đẩy lên xe. Được rồi, sau này Ngôn Trạch Vũ lại khôi phục bản tính sau khi lên xe trước sau xoay vòng trái phải.
"Wow, chiếc xe này so với chiếc xe trước đây của chúng ta chỉ có hơn chứ không kém em gái, em thật xinh đẹp quả thực chính là kho vật tư di động mạt thế a."
Nghe thấy những lời này Ngôn Dục nhướng mày một chút vừa khởi động xe vừa nó "Đối với điểm này chúng ta tự mình biết là được rồi tôi trước đó đã nói không gian này không giống người khác ngoại trừ người nhà mình không được nói với bên ngoài."
"Còn có dị năng trị liệu, chúng ta còn chưa từng tiếp xúc qua dị năng giả khác không biết dị năng này có tính là đặc thù hay không nhưng tôi luôn cảm giác dị năng của Kiều Kiều có thể không giống những dị năng khác cho nên đối với chuyện của em ấy không mở miệng chính là tốt nhất lời đối ngoại thì cứ nói là người bình thường đi."
"Không có việc gì a Nhị ca, anh có thể nói em là dị năng giả thủy hệ nha em còn thức tỉnh thủy hệ dị năng! " Tô Bắc Khương vừa trải giường vừa nói.
"Kiều Kiều, em thức tỉnh thủy hệ dị năng a vậy sau này có phải tắm rửa uống nước không cần lo lắng rồi không" Lời này của Ngôn Trạch Vũ làm Tô Bắc Khương sắc mặt tối sầm, bể nước di động khó chịu đi! Nàng hừ nặng một tiếng cầm lấy quần áo tắm rửa Ngôn Dục nhìn Ngôn Trạch Vũ không có đầu óc bất đắc dĩ lau trán. "Trạch Vũ, ăn nhẹ đi."
"Anh sao vậy, em nói không đúng sao?" Ngôn Trạch Vũ cảm thấy mình không nói sai Ngôn Dục không muốn rối rắm về vấn đề này
"Anh đi tủ lạnh tìm chút gì đó ra tùy tiện làm chút sandwich lắp vào bụng, chúng ta tranh thủ thời gian buổi trưa ra khỏi thành phố ăn trưa bên ngoài thành phố."
Tô Bắc Khương tắm rửa thoải mái tâm tình thật tốt vừa mặc đồ ngủ liền lắc lư ra ngoài, Ngôn Dục vốn đang lái xe thật tốt từ gương chiếu hậu nhìn thấy Tô Bắc Khương cứ như vậy tùy tiện đi ra tóc còn ướt sũng. Tô Bắc Khương vừa mới tắm rửa mặt đỏ ừng khóe mắt càng rõ ràng chớp mắt như thể sẽ có nước nhỏ giọt ra, Ngôn Trạch Vũ vừa lúc đang cắt cà chua anh thấy Tô Bắc Khương đi ra cố ý cầm lấy một miếng cho cô ăn Tô Bắc Khương gật gật đầu ánh mắt sáng lên một chút. "Ngũ ca, rất ngon nha tay nghề của anh làm cái này cũng không tệ lắm."
Nghe cô khen ngợi Ngôn Trạch Vũ ngượng ngùng cười cười, nhìn bộ dáng bọn họ nói chuyện phiếm Ngôn Dục sao lại cảm thấy chói mắt trong lòng có chút buồn bực.
"Nhanh sấy khô tóc rồi ra ngoài ăn chút gì đó và nghỉ ngơi sớm đi. "anh nhắc nhở cô qua gương chiếu hậu. Tô Bắc Khương nghe thấy sau đó đáp ứng một tiếng
"Được! ra khỏi thị trấn hãy đánh thức em dậy, chúng ta hãy tìm một nơi không có ai bên ngoài thành phố để ăn một bữa lẩu đi từ khi chúng ta ra ngoài cũng không có gì để ăn." Nàng mặc kệ, chuẩn bị nhiều vật tư như vậy không phải là vì ở mạt thế cũng có thể hảo hảo sinh hoạt sao vẫn ăn chút lương khô nàng đều sắp ăn nôn.
"Được rồi, sẽ gọi em mau đi ngủ đi xe rẽ một vòng làm theo tốc độ này trước buổi trưa hẳn là có thể rời khỏi thành."
Tô Bắc Khương duỗi thắt lưng ăn hai miếng bánh sandwich uống chút sữa bò lên trên ngủ Ngôn Trạch Vũ cắn bánh sandwich chửi bới "Anh, anh cũng không muốn ăn những thứ này nữa sao, ăn ngán rồi?"
"Ân" Ngôn Dục gật gật đầu
"Lần trước không phải nói gặp lại đôi vợ chồng kia liền nhận lấy sao? "
"Ca, anh không sợ bọn họ?"
"Không sợ, nếu bọn họ nghe lời nuôi hai người cũng không phải nuôi không nổi." Hắn đưa tay cầm lấy một chai nước vặn nặp uống một ngụm.
"Đương nhiên điều kiện tiên quyết là biết nấu cơm đi, sau này chúng ta nhiều người hơn khó tránh khỏi phải tìm một người dọn dẹp nhà cửa, cậu nói xem" Ngôn Trạch Vũ không có ý kiến, từ trước đến nay anh đều là Ngôn Dục nói cái gì thì chính là cái đó.
"Chúng ta cũng không thể luôn dựa vào không gian giống như bây giờ không có ai ra khỏi thành phố rất nhanh, chúng ta tìm chút cơ hội đi xem siêu thị không có người linh tinh chúng ta sẽ đi thu thập một số vật tư."
Họ quanh co trên đường ngược lại tìm được không ít siêu thị cùng hiệu thuốc chưa từng bị cướp bóc, trong thành thị không có người hẳn là lúc trước quân đội đến đều đón đi chỉ ở trong thương thành khép kín thỉnh thoảng có thể gặp được mấy người lẻ tẻ, rất nhiều người giống như bọn họ cầu cứu. Bọn họ đều cự tuyệt Ngôn Dục bọn họ trước tận thế cũng không tính là người mềm lòng gì huống chi là hiện tại rốt cục sau khi đi vòng hơn phân nửa thành thị bọn họ quyết định không thu thập nữa mà để lại phần còn lại cho những người còn chưa đi ra.