TRỌNG SINH TỔNG TÀI CƯNG SỦNG CÔ VỢ KHÔNG NGOAN


Lâm Huyền Du nhận lấy đồ trong tay cô nhân viên rồi nhìn Lâm Tư Tuyết cười cười giọng một tiếng: “Chị?”
Lâm Tư Tuyết cắn răng mà đưa thẻ tín dụng của mình cho cô thu ngân.

Dù cho có không muốn nhưng lúc nãy cô ta hét to như vậy, người ngoài sẽ đánh giá cô ta.
Cô gái đứng ở quầy thu ngân tươi cười lấy thẻ trong tay Lâm Tư Tuyết rồi nhanh tay quẹt thẻ.

Nhìn cảnh mà cái thẻ bị quẹt mà tim Lâm Tư Tuyết ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa.
Bây giờ cô ta rút lại lời nói lúc nãy có còn kịp không?
Cô thu ngân thanh toán xong thì trả thẻ lại cho cô ta, cầm trong tay tấm thẻ vừa quẹt một cái không thương tiếc mà Lâm Tư Tuyết xót xa trong lòng.
Trong lúc Lâm Tư Tuyết còn đang đau lòng thì Lâm Huyền Du đi lại vỗ vai cô ta cười vô lại, giống như chưa từng có gì xảy ra: “Chị Tuyết Tuyết, chị muốn đi dạo cùng em nữa không?”
Lâm Tư Tuyết thần sắc nhợt nhạt, mất sức sống, nụ cười cứng đờ không tự nhiên: “Chị có hơi mệt, em đi dạo đi! Chị về nghỉ ngơi trước.”
Lâm Huyền Du cũng không níu kéo cô ta, gật đầu: “Vậy em đi trước, chị về cẩn thận.”
Nói xong, cô cũng không nhìn mặt của Lâm Tư Tuyết, trực tiếp lướt qua cô ta đi mất.
Bây giờ chắc Lâm Tư Tuyết đang rất bực tức mà chẳng biết xả đi đâu.

Tự nhiên mất không không một tỷ tư, đừng nói là Lâm Tư Tuyết đến cả cô cũng hơi đau lòng mặc dù cô chả phải chi.

Hôm nay đúng là ngày của Lâm Huyền Du.

Đi phỏng vấn thì trúng tuyển, đi xem đồ thì có người tặng đến tay.

Có khi đi một đoạn nữa gặp chuyện hay hơn không chừng.
Nghĩ như vậy, cô vui vẻ vừa đi vừa cười.

Tung tăng đi trên đường như con điên thì đụng trúng tản đá.

Cô bị bật ngã xuống đất.
“Giữa đường có tản đá à?”
Cô ngước đầu lên xem xem tảng đá nào to gan ở giữa đường làm cô té như vậy.

Đập vào mắt Lâm Huyền Du là một người đàn ông cao ngất, làm cô phải ngước cao đầu mới thấy hết mặt anh ta.
Ngũ quan tinh xảo, môi mỏng hơi mím lại, đôi mắt thâm sâu khó lường nhìn cô chằm chằm cũng không biết đang nghĩ gì.

Nhưng mà sao cô thấy người đàn ông trước mắt này hơi quen quen ấy nhỉ?
Lâm Huyền Du nhanh chóng đứng dậy, nhìn thật kỹ người đàn ông kia.

Chính là anh ta, người cùng cô phỏng vấn ở tập đoàn Dương thị rồi bị cô giở trò đuổi đi.
Người đàn ông cực phẩm như vậy cô gặp rồi sẽ không quên đâu!
Cô hơi nghiêng nghiêng đầu nhỏ nhìn anh ta cười cười gượng ghịu: “Xin chào… a ha ha…”
Anh nhìn cô mà môi mỏng hơi nhếch lên, xem chừng là cười cũng chưa không có cười: “Cô đây là thấy chột dạ?”
Lâm Huyền Du nhướng mày liễu nhìn anh.

Gì mà chột dạ?
Cô sao phải chột dạ, cô là quang minh chính đại đuổi anh đi mà.

Rõ ràng là cô chỉ nói láo vài câu, mà anh đã tin rồi còn đứng dậy bỏ đi.


Cô còn chưa xuất chiêu độc của mình mà.
Lâm Huyền Du đi quay lại trước mặt Dương Hàn Phong, vừa đi vừa xoa cằm suy nghĩ.

Rồi bất thình lình mà lên tiếng: “Lúc đó là anh tự đi, tôi cũng không đuổi! Bây giờ anh bảo tôi chột dạ, anh nói xem, sao tôi lại phải chột dạ?”
Dương Hàn Phong hơi bất ngờ trước câu hỏi này của cô, đáng lẽ cô nên suy nghĩ và chột dạ như anh nói.

Không ngờ cô lại hỏi lại anh một câu như vậy.
Dương Hàn Phong nhìn cô gái nhỏ tác oai tác oái trước mắt mà cũng ùa theo cô: “Là vì cô nên bây giờ chẳng công ty nào nhận tôi cả.

Sau này, tôi sẽ nghèo đói, khốn khổ.”
Lâm Huyền Du nhướng cao mày, bĩu môi khinh thường: “Cái kiểu ăn mặc của anh như vậy mà bảo nghèo đói thì tôi đi ăn mày chắc?”
Đúng vậy! Trên người Dương Hàn Phong là áo sơ mi trắng cùng quần tây đen phẳng phiu.

Nhìn qua sẽ rất bình thường chẳng có gì nổi bật nhưng chú ý một chút sẽ nhận ra bộ đồ này không có nhãn hiệu, chắc chắn là được may riêng.

Giá cũng không dưới vừa trăm triệu, có khi đến vài tỷ không chừng.
Người như vậy sẽ nghèo khổ?
Không thể nào!
Người đàn ông này chắc chắn là công tử nhà nào đây.

Chắc do ăn chơi quá nên bị ba mẹ đuổi ra đường kiếm tiền, chẳng phải trong phim vẫn vậy sao?

Lỡ đâu người này lại tính tình không tốt, nhỡ đâu cô chọc tức anh ta rồi lại gánh họa vào thân.

Lâm Huyền Du càng nghĩ càng sợ, cô không có tiền bồi thường đâu.

Cũng không thể bán thân được.

Vẫn là đừng nói chuyện với anh ta nữa thì tốt hơn.
Lâm Huyền Du vỗ vỗ vai anh vài cái rồi tươi cười: “Vậy không có việc gì thì tôi đi trước nha.”
Dương Hàn Phong đối với khuôn mặt trốn tránh của cô thì lườm cô một cái, giọng nói lạnh nhạt: “Đi đâu?”
Lâm Huyền Du hai tay chống nạnh, giọng nói đều đều: “Tổ tiên bảo về nhà rửa chén!”
Nói rồi còn rất tự tin lướt qua anh mà bước đi.

Dương Hàn Phong đứng tại chỗ mà đen mặt, đôi mắt dài hẹp híp chặt như đang nghĩ xa xăm điều gì đó.
Vừa nãy… Lâm Huyền Du bảo với anh là tổ tiên bảo cô về nhà rửa chén?
Người phụ nữ này… não có vấn đề chăng?


Bình luận

Truyện đang đọc