TRỌNG SINH TỔNG TÀI CƯNG SỦNG CÔ VỢ KHÔNG NGOAN


Tin tức mới nhất, tiểu thư của Bạch gia vừa nhận về là giả.

Hiện nay đã bỏ trốn, Bạch gia đang cho người lục tung Hạ thành để tìm ra Lâm Tư Tuyết.

Tin tức lộ ra cách đây một ngày.
Trước khi bỏ trốn cô ta còn lấy trộm của Bạch gia một chiếc vòng ngọc giá truyền và rất nhiều tiền.

Việc này đã được phía cảnh sát tham gia và hiện họ cũng đang truy sát cô ta.
Lâm Huyền Du nằm dài trên ghế sô pha, cô bỏ một miếng snack vào miệng.

Trong lòng thầm nghĩ Lâm Tư Tuyết có làm mà không có chịu.

Cô ta gây ra nhiều chuyện như vậy cuối cùng chỉ biết bỏ trốn.
Không ngờ bây giờ Lâm Tư Tuyết lại có thể thối nát như vậy!
Lúc trước Lâm Tư Tuyết dù có mưu mô và có tâm địa độc ác thì cô ta vẫn là một người xinh đẹp và thông minh nhưng bây giờ xem ra chỉ là một người tính toán độc ác, đầu óc vứt đi đâu rồi.
Nhưng mà nghĩ cũng lạ, cô sống hai đời rồi nhưng vẫn không biết tiểu thư mà Bạch gia nhắc đến là ai.

Hơn nữa nếu Bạch gia muốn tìm con gái như vậy, thì phải có không biết bao nhiêu người giả dạng đến tự nhận vì sao bọn họ là tin tưởng Lâm Tư Tuyết.


Cô ta nói cô ta là con gái thất lạc của Bạch gia, bọn họ liền tin tưởng hay là nói cách khác cô ta đang che giấu thứ gì?
Nhưng Lâm Tư Tuyết cũng chỉ là một người bình thường thì có gì mà khiến cả Bạch gia tin tưởng chứ?
Lâm Huyền Du còn đang chìm trong mớ suy nghĩ thì Hàn Khuyết Băng gọi đến bảo cô ra ngoài đi uống cà phê cùng cô ấy.

Lâm Huyền Du không chút nghĩ ngơi liền đồng ý.
Lúc cô đến, Hàn Khuyết Băng đã có mặt.

Cũng lâu lắm rồi cô chưa gặp cô ấy, bây giờ nhìn cô ấy trưởng thành hơn và xinh đẹp hơn nữa.

Hàn Khuyết Băng vẫy vẫy tay, Lâm Huyền Du mỉm cười đi qua.
Hàn Khuyết Băng vui vẻ: “Đúng là quả báo mà! Không ngờ Lâm Tư Tuyết cũng có ngày hôm nay.”
Lâm Huyền Du không đáp.

Cô không hề cảm thấy lời này của Hàn Khuyết Băng là sai.
Hàn Khuyết Băng liếc nhìn cô, chống cằm tiếp tục: “Tuy không quen biết hay nói chuyện nhưng lần đầu tiên thấy Lâm Tư Tuyết trên diễn đàn trường đã cảm thấy cô ta chẳng phải loại người tốt đẹp gì!”
Cô uống một ngụm cà phê, mỉm cười: "Đúng là quả báo!"
Sớm hay muộn đều sẽ đến!
“Nói chuyện của cậu đi!” Thái độ Hàn Khuyết Băng dửng dưng, giọng nói nhẹ nhàng như bông.
Lâm Huyền Du không hiểu: “Chuyện gì?”
“Chuyện của cậu và Dương tổng là sao hả? Đừng tưởng bà đây không biết gì nha! Tin tức chấn động như vậy muốn không biết cũng khó!”
Lâm Huyền Du vẫn không hiểu.

Cô và Dương Hàn Phong thì có chuyện gì mà chấn động chứ?
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Dương Hàn Phong.

Khuôn mặt xinh đẹp, phúc hắc kia thật khiến người phạm tội.

A!
Giọng cô lầu bầu, hai má ửng hồng: "Có thể có gì chứ?"
Hàn Khuyết Băng mở to hai mắt, khinh bỉ nhìn Lâm Huyền Du.

Những biểu hiện này cũng biết là cô đã chìm đắm trong tình yêu rồi.


Thật là, không thể nhìn nổi nữa.
Cô ấy đập bàn đứng dậy: "Bà đây về trước, cậu quay về mà ân ái đi.

Đừng có mà ở đây ngược cẩu độc thân!"
Lâm Huyền Du cũng phải đi nên không giữ cô ấy lại.
Lúc đi ngang qua khu trung tâm thì Lâm Huyền Du đụng phải một người phụ nữ.

Cô không sao nhưng người kia lại bị ngã, Lâm Huyền Du đỡ bà ấy đứng dậy.
Người phụ nữ trung niên, trên người là bộ đồ sang trọng.

Bà ấy dưỡng da rất tốt nên nhìn chẳng ra người đã có tuổi, cứ như thiếu nữ hơn hai mươi.

Bà ấy mỉm cười, mặt mày ôn hoà: "Cảm ơn cháu nha.

Cô đi đứng chẳng cẩn thận gì cả, phiền cháu rồi!"
Lâm Huyền Du lắc đầu: "Không sao ạ.

Bác có bị thương ở đâu không ạ?"
Nhìn người phụ nữ này rất quen mắt nhưng cô lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.

Nhưng cũng có khi là Lâm Huyền Du nhớ nhầm.
Người phụ nữ lại kéo tay cô: "Hay bác mới cháu uống nước coi như xin lỗi có được không?"
Lâm Huyền Du bảo không cần, chỉ là va chạm nhẹ thôi không cần thiết phải như vậy.

Nhưng người kia không chịu, bà ấy nằng nặc moi cô.

Cuối cùng thì Lâm Huyền Du cũng phải đồng ý.
Người phụ nữ kia tên là Liễu Giai Ninh, đã gần đến năm mươi tuổi rồi.

Nhưng bà ấy lại rất hay cười, không những vậy còn rất hiểu tâm lý của lứa trẻ.

Lâm Huyền Du nói chuyện với bà ấy rất hợp.
Liễu Giai Ninh đặc biệt thích cô, nói nhiều hơn vài câu: "Huyền Du à, cháu xinh đẹp thật đó.

Nhìn cũng xấp xỉ tuổi còn gái bác đó."
Lâm Huyền Du mỉm cười, nửa đùa nửa thật: "Vậy cô ấy chắc phải rất hạnh phúc khi có bác là mẹ đó ạ.

Uớc gì mẹ cháu vẫn còn thì tuổi bà ấy cũng chẳng khác bác là mấy."
Cô cảm thấy Liễu Giai Ninh vô cùng ấm áp, cô cũng rất thích bà ấy.

Không biết có lý do gì không nhưng nhìn bà ấy, Lâm Huyền Du lại nhớ tới mẹ mình.
Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên, Liễu Giai Ninh đứng dậy ra chỗ khác.


Bình luận

Truyện đang đọc