TRỌNG SINH TỔNG TÀI CƯNG SỦNG CÔ VỢ KHÔNG NGOAN


Ngay ngày hôm sau, Lâm Huyền Du nằm dài ở nhà, hai chân không chạm đất.

Cô nằm nghiêng người trên sô fa, hai chân thoải mái vắt lên khung tay bằng bông mềm mại xem ti vi.
Cô đem một trái nho bỏ vào miệng, vui vẻ ăn.
“Em muốn ăn gì?” Dương Hàn Phong nhìn cô, bộ dạng lạnh lùng hằng ngày lại thay bằng bộ dáng ôn nhu, điềm tĩnh mà nhìn cô.
Lâm Huyền Du vô cùng hưởng thụ cảm giác này: “Em muốn ăn bánh kem việt quất ở tiệm bánh ngọt gần trường.”
Sau đó cô nâng mắt nhìn anh, vô cùng mong chờ.

Dương Hàn Phong bất đắc dĩ xoa đầu cô, giọng nói trầm trầm dễ nghe: “Anh mua cho em.”
Lâm Huyền Du cong môi, cười một cái: “Được.”
Lâm Huyền Du còn nghĩ phải được anh một lúc lâu, không ngờ Dương Hàn Phong không nghĩ nhiều như vậy, nhanh chóng cầm chìa khóa đi ra ngoài.

Trong lòng run lên, tim cũng đập nhanh.

Nếu đời trước cũng câu nói này, cô nói với Minh Hạo Kỳ thì phải đợi một thời gian lâu.
Có khi những lúc bực mình, anh ta sẽ quát vào mặt cô: "Em tự đi mua đi!"
Nghĩ như vậy, Lâm Huyền Du liền hừ nhẹ một tiếng.

Anh ta đúng là không bằng chồng cô!

Chưa đến bao lâu đã thấy bộ dáng cao ráo của Dương Hàn Phong đứng ở cửa cởi giày, trên tay còn cầm hộp bánh ở tiệm gần trường Lâm Huyền Du.
Lâm Huyền Du chạy đến trước mặt Dương Hàn Phong: "Tổng giám đốc Dương, cảm ơn anh nhiều."
Dương Hàn Phong nhìn cô rồi nhíu mày: “Tại sao lại không mang dép?”
Lâm Huyền Du theo ánh mắt anh nhìn xuống.

Hai chân cô không mang dép, chân nhỏ chà sát lên nhau, dĩ nhiên sàn nhà rất lạnh.

Dương Hàn Phong một tay cầm bánh một tay nhấc bổng cô lên, bế kiểu công chúa.
Lâm Huyền Du vô cùng bất ngờ, hai tay vòng qua ôm lấy cổ anh.

Dương Hàn Phong vô cùng vui vẻ, còn cô thì vô cùng mất tự nhiên.
Anh ôm cô đến ghế, đặt Lâm Huyền Du ngồi ngay ngắn trên sô fa.

Anh nhẹ nhàng cầm chân cô xoa xoa.

Chân cô rất nhỏ lại vô cùng trắng nhưng bởi vì hay mang giày nên có vết chai nhỏ, ở phần gót chân còn có vết ửng đỏ.
Dương Hàn Phong có hơi đau lòng.
"Giày em mang không vừa chân sao?"
Lâm Huyền Du ngược lại có hơi ngứa ngáy trong lòng.

Tay anh nhẹ nhàn xoa đều chân cô như có cọng lông nhẹ nhàng lướt qua, vô cùng thoải mái mà cũng vô cùng bí bách.

Cảm giác đau ở gót chân cũng nhanh chóng biến mất thay vào đó là nóng ran.
Lâm Huyền Du lắc đầu, ánh mắt hơi né tránh: "Không có, em mang rất thoải mái."
Làm sao có thể nói với Dương Hàn Phong rằng giày là cô mua hàng giảm giá.

Chất lượng đương nhiên không cao.

Thẻ ngân hàng cô đã đêm hoàn trả lại nguyên vẹn chu Hàn Khuyết Băng rồi.
Bây giờ cô vô cùng nghèo nàn.

Lâm Huyền Du đối mặt với ánh nhìn chằm chằm của Dương Hàn Phong chỉ có thể gượng cười nói: "Em nói thật đó!"
Anh nhẹ nhàng "Ừ." một tiếng.
Không khí lại chìm vào im lặng.
Lâm Huyền Du vô cùng bí bách liền chuyển chủ đề: "A! Chúng ta ăn bánh đi."
Dương Hàn Phong ngẩng đầu nhìn cô, sau nhẹ nhàng xỏ dép lông vào chân cô.


Anh vào bếp rửa tay sau đó mang dĩa ra cắt bánh cho cô.
Bánh kem việt quất ở quán này làm vô cùng bắt mắt.

Lâm Huyền Du từ lúc vào đại học đã vô cùng thích ăn rồi.
Mà bây giờ, cô chỉ nhìn Dương Hàn Phong cắt bánh lại càng thấy cái bánh này ngon hơn.

Tay anh phải nói là vô cùng đẹp, khớp xương rõ ràng, không quá mập cũng không quá gầy, nhìn vô cũng bổ mắt.

Từng đường dao dứt khoát cắt xuống miếng bánh bông lan.
Tâm trí Lâm Huyền Du nhìn thấy từ cử chỉ của anh.

Đến lúc ăn bánh cũng thấy ngon lạ thường.
Mấy ngày sau đó, Lâm Huyền Du liền khỏe khoắn trở lại.
Mà dự án khu đất Long Kỳ cũng có tin vui.

Bạch Anh Tuấn cuối cũng vẫn nhường lại khu đất này cho Dương thị.

Người dân cũng đã sơ tán hết và đồng ý nhận bồi thường.
Xét về mặt phân bố, khu đất này ở vị trí khá hoang vắng.

Nếu làm như ý định ban đầu là xây tòa cao ốc và chuỗi nhà tầng thì lợi ích mang lại sẽ không nhiều.

Xong Dương Hàn Phong đã quyết định sẽ cho xây dựng một công viên giải trí.

Mà việc này giao hết lại cho Lâm Huyền Du cùng Dương Vũ Vy đảm nhiệm.
Nói qua về Dương Vũ Vy thì chị ấy lớn lên ở nước ngoài, tốt nghiệp đại học bằng giỏi ngành kiến trúc.

Chị ấy vừa về nước liền bị Dương Hàn Phong kéo đến công ty.
Đối với dự án này, Dương Vũ Vy vô cùng hứng thú.

Vừa đến công ty, Lâm Huyền Du liền bị chị ấy kéo vào phòng riêng thảo luận.
Hơn nữa, Lâm Huyền Du đối với dự án này cũng vô cùng tâm huyết.

Cô nhất định phải làm cho dự án này thành công.
Dương Vũ Vy cười nhẹ: "Chị cảm thấy trước khi đưa ra bản thiết kế chị cần phải có một chủ đề chung.

Em thấy thế nào?"
Lâm Huyền Du gật đầu, cô đồng ý.
"Em cũng cảm thấy như vậy.

Nhưng điểm khó là chúng tay xây dựng công viên giải trí, nếu như hướng đối tượng là thiếu nhi thì lợi nhuận sẽ không cao và cũng không quá nhiều khách hàng.

Chúng ta nên kết hợp giữa cái hiện đại, cổ kính, trẻ thơ và có tính trưởng thành nữa ạ."


Bình luận

Truyện đang đọc