TRỌNG SINH TRỞ LẠI, KHÔNG ĐỂ CHÀNG RỜI XA

Đỗ Vân Lạc chỉ cười không nói.

Chân thị ôm nàng thở dài thở dài một phen, cuối cùng cau mày nói: "Nếu là không có chuyện gì, ngươi chột dạ cái gì?"

Trái tim Đỗ Vân Lạc treo lơ lửng trong cổ họng vừa mới hạ xuống một chút, lại kêu lên như vậy, cũng may Chân thị cũng không tiếp tục so đo với nàng cái gì.

Đỗ Vân Lạc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng không ở dưới mí mắt Chân thị chỉ có một đoạn thời gian ngắn ngủi trong sương phòng, chỉ là bởi vì xảy ra chuyện này, Chân thị mới không tiếp tục suy nghĩ.

Chân thị gọi Thủy Nguyệt tiến vào, phân phó vài câu, nghĩ lại hôn sự của Đỗ Vân Anh, liền dặn dò Đỗ Vân Lạc: "Mặc kệ cuối cùng có thành hay không, ngươi đem việc này sẽ thối rữa trong bụng, nếu xảy ra chút tình huống, đừng nói Nhị bá nương, Tam tỷ tỷ ngươi, Lão thái thái cũng sẽ không che chở ngươi."

Đỗ Vân Lạc liên tục gật đầu, sẽ xảy ra tình huống tự nhiên chính là vị trong An Phong viện, nếu bị nàng biết Thành Ý Bá phủ nóng lòng muốn đính hôn Nhị công tử nhằm miễn cho cưới An Nhiễm huyện chủ qua cửa, Liêu thị không thể không đưa tin vào Cảnh Quốc Công phủ.

Trong Liên Phúc Uyển, Hạ lão thái thái cùng Đỗ Công Phủ rất nhanh đã quyết định chủ ý.

Đỗ Vân Lạc đoán chừng không sai chút nào, qua kì này sẽ không có ai tốt hơn nữa, vạn nhất sau này nói không được một cửa hảo thân, hai người bọn họ chẳng phải là bị Đỗ Hoài Bình cùng Mạc Thị oán giận sao?

Thành Ý Bá phủ có căn cơ, Lão Bá Gia lại thỏa đáng, vợ chồng Thế tử Phong Bình cũng không tệ, Nhị công tử kia, Đỗ Công Phủ mặc dù chưa từng cùng hắn giao tiếp, nhưng hài tử được người nhà như vậy giáo dục ra, hẳn là không kém.

Hạ lão thái thái ở chỗ này thương nghị xong, liền sai người cùng Mạc Thị nói một tiếng.

Mạc Thị nhận được tin, trở lại trong phòng liên tục niệm vài tiếng A Di Đà Phật, ngược lại Đỗ Vân Anh nghi hoặc không thôi.

Mạc Thị ghé tai cùng Đỗ Vân Anh tỉ mỉ nói một phen.

Hai má Đỗ Vân Anh đỏ lên, trong mắt lại vô cùng kinh hỉ: "Mẫu thân nói thật sao?"

"Chuyện này ta có thể gạt ngươi sao? "Mạc Thị dương dương đắc ý, lôi kéo tay Đỗ Vân Anh, "Ngươi cũng coi như có phải cực thái hay không, nhìn trái nhìn phải hơn nửa năm, lần này là tốt nhất cũng đáng tin cậy nhất. Chờ mẫu thân ngày mai đi Thị lang phủ đưa tin, sớm định ra sự tình."

Đỗ Vân Anh hàm hồ đáp, nghĩ lại. Lại ngăn cản Mạc Thị: "Mẫu than, hôm nay Thạch phu nhân mới tới cửa, ngày mai chúng ta đáp ứng, có thể hay không..."

Lần trước khi Đỗ Vân Lạc nói than cũng kéo một thời gian dài.

Đỗ Vân Anh vẫn nhớ rõ, Hạ lão thái thái nói qua "Ngẩng đầu gả nữ nhi", đến phiên nàng, sốt ruột đáp ứng như vậy, phải chăng sẽ khiến người ta xem thấp?

Mạc Thị há lại không biết tâm tính Đỗ Vân Anh. Ôm nàng nói: "Lúc này lúc khác, chỗ Thành Ý Bá phủ so với chúng ta còn sốt ruột hơn, chỉ sợ bị Cảnh Quốc sau khi công khai mở miệng mất đi tiên cơ."

Lời này Mạc Thị chỉ nói nửa đoạn, nàng nghĩ chính là lúc trước Đỗ Vân Anh nghị than, Hạ lão thái thái bưng cái giá phơi đối phương mấy ngày, kết quả sự tình Tết Trung Nguyên vừa xảy ra, hôn sự này trực tiếp liền rơi.

Lần này không thể xoắn lại được nữa.

Đỗ Vân Anh ngoan ngoãn gật đầu. Lại nói: "Mẫu thân cũng đừng đi Thị lang phủ, truyền đến chỗ Tứ thẩm nương. Vạn nhất để bà ta hỏi thăm, chúng ta liền bị động. Ngũ muội muội sinh nhật không phải mời Thạch Quân Ngọc sao? Đến lúc đó để cho nàng mang theo lời về, Thạch phu nhân liền hiểu."

Mạc Thị cân nhắc, cảm thấy lời nói của nữ nhi có chút đạo lý, trái phải Đỗ Vân Lạc sinh nhật cũng chỉ hai ba ngày này, bà nhịn.

Mạc Thị nhịn được, Đỗ Hoài Bình là lão hồ ly trên buôn bán này càng nhịn được.

Đợi đến ngày sinh nhật Đỗ Vân Lạc, tuyết rơi.

Mạc Thị nóng lòng, cái này sẽ không chuyển thành tuyết lớn chứ? Nếu là nổi lên phong tuyết, Thạch Quân Ngọc còn tới hay không?

Đỗ Vân Lạc sau khi rời giường nhìn thấy bầu trời âm trầm này, không kìm được, tâm tình cũng có chút nặng nề.

Kim Lăng từ bên ngoài đi vào, đứng ở trong phòng cởi áo chom, thoáng ấm thân thể, vơi đi hàn khí trên người, lúc này mới vào nội thất.

Kim Thụy đang thay Đỗ Vân Lạc chải đầu, ngước mắt lên nhìn Kim Lăng một cái: "Có thể xem như tới rồi không."

Kim Lăng toàn bộ coi như không nghe ra vị chua trong lời nói của Kim Thụy, cười khanh khách đi tới, nói: "Hôm nay tóc này thật đẹp, Tiểu thư, nô tỳ cầm gương chiếu cho người."

Kim Thụy nhanh nhẹn thay Đỗ Vân Lạc đeo trang sức, trích hoa, Kim Lăng cầm gương soi cho Đỗ Vân Lạc xem.

Đỗ Vân Lạc hài lòng gật đầu, Kim Thụy vui vẻ, đợi Kim Lăng thoáng khách khí một chút.

Trong Liên Phúc Uyển, Hạ lão thái thái đang chờ nàng, đợi nàng vấn an, liền bảo Lan Chi đưa một phong bì đỏ.

Mạc Thị cùng Liêu thị cũng mỉm cười.

Đỗ Vân Lạc quỳ gối dập đầu Chân thị ba cái, Chân thị vừa ôm nàng vừa hôn, hốc mắt đỏ bừng.

Tuyết Tử rơi hơn một canh giờ, chậm rãi dừng lại, điều này khiến tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Đỗ Vân Anh và Đỗ Vân Nặc cùng Đỗ Vân Lạc trở về An Hoa viện.

Ba người đều mang tâm tư, tùy ý nói chuyện cho qua thời gian, thẳng đến khi Thạch Quân Ngọc tới, Đỗ Vân Lạc mới thật sự vui mừng.

Đỗ Vân Nặc đem nụ cười của nàng nhìn ở trong mắt, đảo mắt thấy Đỗ Vân Anh cũng là một bộ dáng chờ mong, không khỏi tò mò, Đỗ Vân Lạc cùng Thạch Quân Ngọc giao tiếp tốt không sai, thái độ này của Đỗ Vân Anh là nguyên nhân gì?

Đỗ Vân Lạc mời Thạch Quân Ngọc ngồi xuống.

Thạch Quân Ngọc nhớ rõTthạch phu nhân phân phó, muốn hỏi một ít chuyện liên quan đến Đỗ Vân Anh, thấy Đỗ Vân Anh cùng Đỗ Vân Nặc đều ở đây, cũng chỉ có thể ấn xuống trước không đề cập tới, cười chúc mừng sinh nhật Đỗ Vân Lạc.

Bốn cô nương gia ghé vào một chỗ, nói nói cười cười đánh lá bài, cũng coi như náo nhiệt.

Đỗ Vân Anh một lòng muốn đẩy Đỗ Vân Nặc ra, trầm tư một phen, đột nhiên nói: "Quà sinh nhật của ta cho Ngũ muội còn ở trong Thủy Phù Uyển không cầm tới."

Đỗ Vân Nặc nắm lá bài trong tay, thuận miệng đáp: "Đã như thế, sai người về lấy một chuyến đi."

"Ta lặng lẽ chuẩn bị, các nàng cũng không biết ta cất ở nơi nào." Đỗ Vân Anh vừa nói vừa đứng dậy, lôi kéo Đỗ Vân Nặc nói, "Tứ muội đi cùng ta một chuyến đi, ta đi một mình, không có sức.

Đỗ Vân Nặc bị nàng kéo một cái, cũng không kịp phản ứng lại là chuyện gì, nửa kéo nửa ngồi tại chỗ liền đứng dậy.

"Ngũ muội, ngươi chờ ta một lát." Đỗ Vân Anh chớp chớp mắt với Đỗ Vân Lạc.

Đỗ Vân Lạc biết ý tứ của Đỗ Vân Anh, vừa lúc nàng cũng có chuyện muốn nói với Thạch Quân Ngọc.

Thấy hai người kia không còn bóng dáng, Thạch Quân Ngọc dịch sang bên cạnh Đỗ Vân Lạc nói: "Tam tỷ ngươi, rốt cuộc tính tình gì?"

Đỗ Vân Lạc không nhịn được cười, quả thật là Thạch Quân Ngọc, đi thẳng vào vấn đề, căn bản không rẽ.

"Tam tỷ nha, tâm tư nhỏ là không ít, cũng sẽ tính toán cho mình." Đỗ Vân Lạc nói đến đây dừng một chút, trầm giọng nói, "Nhưng nàng kỳ thật cũng là một người rất đơn giản, nàng nhận tử lý, một là một, hai là hai, không phải của nàng nàng sẽ không nhìn trộm, là của nàng nhưng rơi vào tay người khác, nàng sẽ mất hứng."

Đỗ Vân Lạc nói xong, thấy Thạch QuânNgọc như có điều suy nghĩ, trong lòng nàng khẽ động, lại bổ sung một câu: "Nàng là người lương thiện, bằng không, thời điểm Trung Nguyên Tiết, làm sao có thể liều lĩnh đi cứu Tứ tỷ tỷ."

Người không có người hoàn hảo, vì mình cân nhắc cũng không sai, nhưng Đỗ Vân Anh cũng có lúc quả cảm, lúc Đỗ Vân Nặc bị đốt tóc, cũng chỉ có Đỗ Vân Anh không chút suy nghĩ liền nhào tới, căn bản không có cố kỵ an nguy của mình. 

Bình luận

Truyện đang đọc