TRỌNG SINH TRỞ LẠI, KHÔNG ĐỂ CHÀNG RỜI XA

Kim Thụy rũ mắt xuống, không tiếp tục đề tài này nữa, nàng nhớ rõ Kim Lăng về nhà, sao lại trở về nhanh như vậy.

Rèm vén lên, Kim Lăng bước vào, một đường tới đi vội vàng, lại là mặt trời lên cao, mặt nàng phơi nắng đỏ ừng, trán vừa mới lau qua lại đổ mồ hôi ra ngoài.

Đỗ Vân Lạc vốn định trêu ghẹo hai câu, thấy Thần sắc Kim Lăng nghiêm túc, nhìn ra được nàng có chuyện muốn nói, liền cùng Kim Thụy nói: "Ngươi đi phòng bếp thay ta lấy chén canh ngọt."

Kim Thụy đáp xuống, đứng dậy đi ra ngoài, khi đi ngang qua bên người Kim Lăng, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua Kim Lăng một cái, đâm đến sau lưng Kim Lăng phát lạnh.

"Làm sao vậy?" Đỗ Vân Lạc vừa hỏi, một mặt chỉ chỉ, ý bảo Kim Lăng ngồi xuống.

Kim Lăng không có ngồi, ngược lại là hai ba bước đến trước mặt Đỗ Vân Lạc, bùm bùm liền quỳ xuống.

Đỗ Vân Lạc bị nàng ấy hù ầm ĩ, nhưng nàng bị thương chân, không thể đi túm Kim Lăng, chỉ có thể trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Có chuyện gì đó đã xảy ra với gia đình ngươi? Ngươi chỉ cần nói với ta, ta sẽ làm chủ cho ngươi."

Trong mấy câu nói, thể hiện rõ ràng cảm xúc thân thiết, rơi vào trong lỗ tai Kim Lăng, thoáng chốc hốc mắt nàng đỏ lên.

Tiểu thư của nàng đối đãi với nàng yêu thương như thế, nàng làm sao có thể đi làm chuyện khiến Tiểu thư thương tâm khổ sở?

Triệu gia ngày đó tính toán, không khỏi hủy thanh danh của nàng, càng muốn tổn hại tình cảm chủ tớ của nàng và Tiểu thư.

Trong lòng Kim Lăng ủy khuất tức giận, mũi chua xót, khàn giọng nói: " Tiểu thư, thất tịch, Tiểu thư đáp ứng nô tỳ, để nô tỳ cả đời hầu hạ Tiểu thư. Nô tỳ nói là thật lòng, nô tỳ chỉ hầu hạ Tiểu thư, ý niệm khác, nô tỳ không dám nghĩ cũng sẽ không nghĩ.

Hai ngày nay, luôn có người hỏi nô tỳ một ít chuyện, trong lời nói ra ngoài, luôn có chút kỳ quái. Nô tỳ không hiểu rõ.

Vừa mới về nhà, từ trong miệng mẫu thân nô tỳ mới biết được, là có người ở trong phủ truyền nói Tiểu thư sau khi xuất giá phải thu nô tỳ làm thu phòng cho cô gia".

Con ngươi Đỗ Vân Lạc căng thẳng: "Thật sự có người nói như vậy?"

Kim Lăng trịnh trọng gật gật đầu: "Nói là đến trước mặt cô nương đòi nô tỳ, đều bị Tiểu thư cự tuyệt, Tiểu thư giữ lại nô tỳ. Định là vì tương lai..."

Đỗ Vân Lạc cắn răng. Hừ lạnh một tiếng: "Ta đối nhân tử tế, lại đều coi như là dễ khi dễ? Ôi, ôi! Ở sau lưng tính toán ta như vậy, thật sự là lá gan cũng đủ to!"

Kim Lăng dập đầu nặng nề: "Nô tỳ không phải muốn cáo trạng. Chỉ là muốn nói cho Tiểu thư biết, nô tỳ không phải là người có tâm tư lệch lạc như vậy."

"Ngươi là loại người gì, ta rõ ràng nhất, ngươi đứng lên trước." Đỗ Vân Lạc sâu sắc thở dài một hơi.

Hai đời làm người. Tính tình của hai nha hoàn bên người, nàng là người biết nhất.

Kim Thụy mạnh mẽ, mọi chuyện đều so sánh với Kim Lăng, nhưng hai chữ trung thành chưa bao giờ quên.

Kim Lăng hướng nội, làm việc tỉ mỉ, tính tình lại tốt, nếu Đỗ Vân Lạc làm sai, Kim Lăng sẽ mở miệng khuyên nhủ.

Họ đều là những người rất thẳng thắn. Tuyệt đối sẽ không sinh ra tâm tư quanh co lòng vòng.

Huống hồ, nếu không phải người nọ lấy chuyện này phán xét lung tung. Vẻn vẹn chỉ nói vài lời đồn đại về Kim Lăng, Kim Lăng chỉ sợ sẽ không đem sự tình nói cho Đỗ Vân Lạc.

Nó giống như trước đây.

Trước kia Kim Lăng ở Triệu gia chịu ủy khuất lớn như vậy, chỉ cần nàng nói ra, Đỗ Vân Lạc nhất định sẽ không mặc kệ nàng.

Nhưng Kim Lăng chỉ nhịn, vẫn nhẫn nhịn cho đến khi hồng nhan bạc mệnh.

Nhớ tới những chuyện cũ kia, Đỗ Vân Lạc đau đến tim gan phổi đều xoắn lên.

Kim Lăng như hoa như ngọc trước mắt này, cuối cùng lại rơi vào kết quả da bọc xương, một thi hai mạng...

Đỗ Vân Lạc hít thở không phanh, nắm tay Kim Lăng, nói: "Ngươi đừng nghĩ nhiều, chuyện này ta nhất định phải hiểu rõ!"

Trong phòng, Kim Thụy bưng canh ngọt, lẳng lặng đứng một hồi.

Những lời đồn nhảm kia, nàng đã nghe nói, cho nên lúc trước mới có thể thăm dò hỏi Đỗ Vân Lạc vài câu, nhưng còn chưa hỏi đến trọng điểm, Kim Lăng đã trở về.

Đỗ Vân Lạc đối thoại cùng Kim Lăng, tuy rằng nàng chỉ nghe được nửa đoạn, nhưng đại thể ý tứ vẫn là hiểu rõ.

Kim Lăng không có tâm tư kia, Đỗ Vân Lạc cũng không có tính toán đó, đó chính là đều vui mừng, ai cũng hài lòng.

Kim Thụy cũng hài lòng.

Nàng không muốn làm di nương, nhưng lại sợ Kim Lăng sau khi lên chức lại quay ra chèn ép nàng, hiện tại như vậy lại vừa vặn.

"Tiểu thư." Kim Thụy cất tiếng gọi, đợi Đỗ Vân Lạc đáp, nàng mới cười vén rèm đi vào, bưng canh ngọt cho Đỗ Vân Lạc.

Đỗ Vân Lạc chậm rãi uống xong, Kim Thụy nhận lấy chén rỗng đặt lên bàn, nói: " Tiểu thư, nô tỳ lúc đi phòng bếp nhỏ nghe người ta nói, vừa rồi Triệu gia lại tới tìm Triệu ma ma, Triệu ma ma không được rảnh rỗi, nên bà ta liền trở về."

"Bà ta ngược lại lại siêng năng!" Đỗ Vân Lạc hừ một tiếng, quay đầu nhìn Kim Lăng, "Lần sau bà ta lại nói với ngươi đại chất nhi tiểu chất nhi nhà bà ấy, ngươi không cần để ý tới bà ấy."

Kim Lăng cười khổ lắc đầu: "Bên ngoài đều là những lời đồn đại kia, tin tức triệu gia nắm bắt rất nhanh, nhất định là biết."

"Nô tỳ xem chính là bà ta sắp xếp!" Kim Thụy nhíu mày, nói, "Trước khi Tiểu thư cự tuyệt bà ta, bà đã nói lung tung một trận."

Kim Thụy và Kim Lăng đều đem lời đồn đãi trở về trên đầu Triệu gia.

Cảm giác đầu tiên của Đỗ Vân Lạc cũng là như thế, nhưng tinh tế suy nghĩ một chút, lại cảm thấy có chút chỗ nói không thông, liền cùng Kim Lăng nói: "Ngươi đi tìm Triệu ma ma, mời bà ấy lúc rảnh rỗi lại đây một chuyến."

Kim Lăng đáp tiếng.

Kim Thụy nhân cơ hội thấp giọng hỏi Đỗ Vân Lạc: " Tiểu thư, nô tỳ có một chuyện không rõ. Lúc trước đến, Triệu gia nhắc tới đại chất nhi của hắn, Tiểu thư vì sao nghĩ cũng không muốn liền từ chối?"

Đỗ Vân Lạc mím môi, tươi cười chua xót.

Bởi vì nàng biết, vậy sẽ hại cả đời Kim Lăng.

Đỗ Vân Lạc không biết con trai lớn của Triệu chưởng quỹ, nhưng nàng hiểu mẹ chồng Triệu chưởng quỹ, hiểu rõ con trai út của hắn, hiểu rõ Triệu gia.

Huống chi, Triệu gia thấy thời thế liền chuyển hướng, kiếp trước thay tiểu chất nhi nói thân, kiếp này thấy Đỗ Vân Lạc được sủng ái, liền đổi thành đại chất nhi.

Gia đình không phúc hậu, cửa Triệu gia này, há có thể đi vào?

Đỗ Vân Lạc sẽ không để cho Kim Lăng chịu thiệt thòi như vậy, chịu cái loại khổ này.

Mặc kệ đại chất nhi kia tốt bao nhiêu, nhà người như vậy, Đỗ Vân Lạc chướng mắt.

Những nguyên nhân này, tự nhiên không thể tỉ mỉ giải thích cho Kim Thụy nghe, Đỗ Vân Lạc liền chọn một chút có thể nói, đại thể nói hai câu.

Kim Thụy không nói một lời nghe xong, tim chua xót.

Tiểu thư đây là vì Kim Lăng mà cân nhắc, Tiểu thư đối đãi mình cũng thân hậu, chờ tương lai, cũng sẽ vì mình suy nghĩ như vậy.

Có chủ tử như vậy, là may mắn của nàng ta.

Không đợi bao lâu, Kim Lăng liền mời Triệu ma ma tới.

Triệu ma ma cười khanh khách vấn an, Đỗ Vân Lạc mời hai lần, bà ta mới ngồi xuống trên ghế.

"Nghe nói mấy ngày này Triệu gia đến tìm ma ma để làm gì vậy?" Đỗ Vân Lạc hỏi thẳng vào vấn đề.

Triệu ma ma thấy khó hiểu vì Đỗ Vân Lạc làm sao lại hỏi Triệu gia, vẫn là một năm một mười nói: "Tiểu thư, nàng ta có đại chất nhi tới tuổi hứa hôn, muốn kêu nô tỳ hỗ trợ nhìn xem ai được, cũng nhờ trước mặt thái thái xin ân điển."

"Đây thật sự là kỳ quái, muốn xin ân điển, bà ta nên đi tìm Nhị bá nương." Đỗ Vân Lạc bĩu môi, tiến lại gần nói với Triệu ma ma, "Không gạt Triệu ma ma, thời gian trước bà ta đến xin Kim Lăng với ta, bị ta cự tuyệt, kết quả, hiện tại các bà tử đều truyền, nói ta giữ lại Kim Lăng là muốn tương lai thu phòng cho cô gia! Ta là một cô nương còn chưa lấy chồng, Kim Lăng lại là một nha hoàn trong sáng, lại bị người ta tính toán như vậy, thật sự là tức chết ta."

Triệu ma ma sắc mặt trắng bệch, mở to hai mắt: "Lại còn có loại chuyện này! "

Bình luận

Truyện đang đọc