TRỌNG SINH TRỞ LẠI, KHÔNG ĐỂ CHÀNG RỜI XA

Khi đêm khuya yên tĩnh, thanh âm này có vẻ đột ngột lại rõ ràng.

Đỗ Vân Lạc khó hiểu, hơn nửa đêm, có ai tới gõ cửa sổ?

Tuy rằng Nam Nghiên huyện chủ đã nói qua, canh ba canh bốn cũng sẽ báo tin cho Đỗ Vân Lạc, nhưng người báo tin nhất định là gõ cửa chính, làm sao có thể gõ cửa sổ chứ.

Bất quá, nơi này dù sao cũng là hành cung Hoàng Gia, hẳn là không có kẻ xấu có can đảm đến nửa đêm hành hung.

Đỗ Vân Lạc cầm đèn dầu trong tay, đi đến cửa sổ phía bắc, không mở cửa sổ, hỏi: "Ai ở bên ngoài?"

Ánh đèn chiếu lên, một bóng người liền chiếu lên cửa sổ, Đỗ Vân Lạc nghe thấy người ngoài cửa sổ khẽ nở nụ cười, hắn gọi: "Vân Lạc."

Thanh âm quen thuộc truyền đến, tay Đỗ Vân Lạc run lên, suýt nữa đánh đổ đèn dầu.

Nàng đặt chân đèn sang một bên, đẩy cửa sổ ra, nàng muốn hỏi hắn một chút, có biết bây giờ là canh giờ gì hay không, một Thế Tử gia như hắn chạy tới gõ cửa sổ của nàng là có ý gì!

Ban ngày tránh người nói chuyện còn chưa xong, hiện tại là ban đêm, lỡ bị người phát hiện, cho dù bọn họ là vợ chồng chưa qua cửa, cũng phải bị người ta nói một trận.

Da mặt Đỗ Vân Lạc có dày đến đâu, cũng phải cố kỵ những lời đồn nhảm.

Truyền đến chỗ Chân thị, bà không lấy lông gà quất nàng mới là lạ, truyền đến Định Nguyên Hầu Phủ, chẳng phải nàng lại còn chưa qua cửa đã làm cho Ngô lão thái quân cùng Chu thị không vui sao?

Trong lòng trăm chuyển ngàn hồi, nhưng vừa mở cửa sổ, đối diện với nụ cười quen thuộc của Mục Liên Tiêu, Đỗ Vân Lạc một chữ cũng không nói nên lời.

Nàng thật sự nhớ hắn, nhớ hắn a...

Hai người đứng ngăn cách, đèn dầu ở phía sau Đỗ Vân Lạc chiếu sáng nửa khuôn mặt của nàng.

Ánh đèn chiếu lên gương mặt Đỗ Vân Lạc ôn nhuận như ngọc, đồng tử thu thủy, lông mi dài khẽ run rẩy, dưới mắt vẽ một bóng râm hình vòng cung, nàng đã rửa mặt chải đầu xong, tóc dài tản xuống, đơn giản cầm dây thừng buộc lại, lộ ra vành tai tròn trịa.

Đỗ Vân Lạc như vậy quả nhiên so với ban ngày còn đẹp hơn.

Mục Liên Tiêu không dời mắt được, nhìn chằm chằm Đỗ Vân Lạc, ánh mắt sáng quắc.

Đỗ Vân Lạc cả khuôn mặt nóng lên, nhưng không tránh khỏi ánh mắt của hắn, mím môi nói: "Chàng đến tìm ta nói cái gì?"

Mục Liên Tiêu một tay gác ở cửa sổ, thân thể hơi nghiêng về phía trước, nói: "Nàng lo lắng sao?"

"Ta..." Đỗ Vân Lạc mở môi, nghĩ đến bộ dáng hắn giục ngựa xông ra ngoài, nghĩ đến cuộc đối thoại giữa nàng và Nam Nghiên, Hoàng Ti Ti, nhẹ nhàng hừ một tiếng, "Đúng vậy, lo lắng rồi."

Thanh âm mềm mại nói lo lắng, Mục Liên Tiêu rõ ràng tính tình Đỗ Vân Lạc thẳng thắn, lại không nghĩ tới nàng thật sự không che dấu thân thiết chút nào, trong lòng hắn vừa động, nổi lên vài phần áy náy cùng thương tiếc, hắn muốn đưa tay xoa xoa trán Đỗ Vân Lạc, nhưng vừa mới nâng cánh tay đang buông xuống bên cạnh lên lại rất nhanh thả xuống.

Đỗ Vân Lạc tinh mắt, thấy rõ ràng, không khỏi mở to hai mắt hỏi: "Tay chàng làm sao vậy?"

Canh giờ này, cửa cung đã đóng sớm, Mục Liên Tiêu dám trèo tường đến thăm nàng, chẳng lẽ còn không dám đưa tay về phía nàng?

Xoa trán một cái mà thôi, hắn cũng không phải chưa từng xoa qua.

Mục Liên Tiêu mím môi không nói gì.

Đỗ Vân Lạc càng thêm chắc chắn, nàng muốn đi bắt tay phải Mục Liên Tiêu, cửa sổ lớn như vậy, Đỗ Vân Lạc nhào tới, nửa người trên cơ hồ muốn treo lên người Mục Liên Tiêu, hắn hoảng hốt vội vàng đỡ lấy nàng.

Nhưng hắn sử dụng bàn tay trái.

Đỗ Vân Lạc liếc xéo bàn tay vịn bả vai mình, bĩu môi nói: "Tay phải làm sao vậy?"

Chuyện đã đến nước này, Mục Liên Tiêu biết không giấu được, đành phải nói: "Bị thương một chút, không có gì đáng ngại."

Đỗ Vân Lạc mới không tin hắn, vừa định nói chuyện, chợt nghe thấy bên ngoài giống như có tiếng bước chân, tựa hồ là cung nhân tuần tra đêm.

Mục Liên Tiêu nhĩ lực tốt, tự nhiên cũng nghe thấy, làm ra một cái thủ thế im lặng, đè lên nói: "Ta về trước."

Đỗ Vân Lạc chớp chớp mắt, không nói hai người bọn họ chưa nói mấy câu, ngay cả thương tình của Mục Liên Tiêu cũng không hiểu rõ, nàng làm sao có thể để cho hắn lừa gạt qua.

"Chàng tiến vào đây cho ta." Đỗ Vân Lạc nói xong, lui về phía sau hai bước.

Bình luận

Truyện đang đọc