TRỌNG SINH TRỞ LẠI, KHÔNG ĐỂ CHÀNG RỜI XA

Kim Lăng vội vàng theo kịp bước chân của Lan Chi.

Nàng liền nghĩ, tiểu thư nào có chuẩn bị chuông đồng cho Nha Nhi, chuông đồng kia rõ ràng là muốn cho con mèo trắng của Triệu ma ma trong Thanh Huy viên.

Chân thị yêu mèo, lại ngại nguyên nhân thân thể, liền do Triệu ma ma nuôi, lúc rảnh rỗi ôm tới trêu chọc một chút.

Đỗ Vân Lạc thấy con mèo trắng kia hoạt bát thú vị, rất dính người, đặc biệt tìm một cái chuông đồng, nói muốn buộc lại trên cổ.

Hôm nay nói muốn đem chuông đồng cho Nha Nhi, Kim Lăng còn rất khó hiểu.

Hiện tại nghĩ lại, cũng hiểu được.

Đem chuông đồng giao cho Lan Chi, chính là biết rõ Đỗ Công Phủ xưa nay thích lễ thượng qua lại, bánh ích đi thì bánh qui về.

Phàm là Đỗ Vân Lạc đưa đồ đi, nhất định sẽ có đồ đưa về, Đỗ Vân Lạc chính là muốn cho Lan Chi đi chuyến này, để cho nàng tận mắt nhìn thấy tỷ muội các nàng tranh chấp.

Dù sao, trước khi Đỗ Vân Nặc tới đây, Đỗ Vân Lạc đã từ trong miệng nàng hiểu được đại khái chuyện bên ngoài.

Trong lòng có hiểu rõ, làm sao có thể cùng Đỗ Vân Nặc nháo thành bộ dáng kia?

Nhất định là nói chuyện làm trò.

Kim Lăng vốn thông minh, suy nghĩ rõ ràng những điều này, tròng mắt nàng đảo qua, thở dài nói: "Vừa rồi tiểu thư đuổi ta cùng Kim Thụy đi, sau đó cùng Tứ tiểu thư ăn bánh chưng. Lúc đầu còn tốt, rồi không biết làm thế nào để náo loạn, khi chúng ta đi vào, ngay cả bát sứ cũng đập vỡ. "

Vừa nghe vỡ bát sứ, Lan Chi giật nảy mình, dưới chân càng lúc càng nhanh: "Có người bị thương không? "

"Không bị thương không bị thương, cái chén sứ kia nện trên mặt đất, chúng ta đã vội vàng thu dọn rồi." Kim Lăng nói.

Lan Chi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng chính tai nghe Đỗ Hoài Bình nói trước mặt Hạ lão thái thái, đặt mình vào chỗ nghĩ, nếu nàng là Đỗ Vân Lạc, nhất định phải tức giận xuất bệnh.

Dựa vào tính tình của Đỗ Vân Lạc, chỉ là đem chén sứ đập xuống đất, không có hướng mặt người đập tới, đã là khắc chế rồi.

Lan Chi niệm A Di Đà Phật.

Ra ngoài phòng, Kim Lăng vén rèm, cao giọng truyền một tiếng: "Tiểu thư, Lan Chi tỷ đến rồi, tỷ ấy ở trong vườn nhìn thấy Tứ tiểu thư khóc rời đi, liền tới thăm người. "

"Tỷ ấy khóc! Ta còn đáng khóc hơn!" Đỗ Vân Lạc kêu lên.

Nàng đang tính kế Lan Chi, dù sao, trận náo loạn tỷ muội hôm nay, còn phải thông qua miệng Lan Chi truyền đến chỗ Hạ lão thái thái.

Để Lan Chi đến chỗ Đỗ Công Phủ quay lại, đúng là tính toán của Đỗ Vân Lạc, nhưng cô cũng có chỗ khống chế không tốt, ví dụ như thời gian Lan Chi trở về.

Câu nói này của Kim Lăng khiến Đỗ Vân Lạc hiểu rõ thông tin Lan Chi biết được, trong lòng khen một câu Kim Lăng biết nói chuyện.

Lan Chi bước vào phòng giữa, xuyên thấu qua rèm châu hướng đông, nàng nhìn thấy Đỗ Vân Lạc ôm Kim Thụy khóc nức nở.

Đỗ Vân Lạc bộ dáng tốt, cho dù là khóc, cũng khiến người ta đau lòng không thôi.

Trong việc này, Lan Chi vốn nghiêng về phía Đỗ Vân Lạc, vừa thấy nàng ủy khuất như thế, lông mày không khỏi nhíu lại: "Tiểu thư, là nô tỳ. "

Đỗ Vân Lạc hít hít mũi, nàng ấy khí tính lớn, nhưng cũng sẽ không làm Lan Chi mất mặt, hít thở: "Sao tỷ lại trở lại? "

Lan Chi thấy nàng ấy còn chịu nói chuyện, thở phào nhẹ nhõm, cười bồi thường đi vào, đặt tảng đá lên bàn: "Nha Nhi rất thích chuông đồng, lão thái gia đùa giỡn, cực kỳ cao hứng, tảng đá này là lão thái gia cho tiểu thư. Ngược lại tiểu thư nha, sao lại khóc thương tâm như vậy? Nếu để cho lão thái thái biết, trong lòng đều đau đến chết." Đỗ Vân Lạc nghe vậy, buông Kim Thụy ra, nắm lấy cổ tay Lan Chi: "Tỷ tỷ nói thật với ta, lúc trước Nhị bá phụ hùng hổ muốn huấn luyện ta, là vì những lời đồn đãi bên ngoài? Bởi vì An Nhiễm huyện chủ thích Thế tử, trong nhà lại vì ta cùng Thế tử nghị thân, cho nên Huyện chủ hận lây cả ta? "

Mi tâm Lan Chi đau một trận, thật hay giả cũng tốt, nàng là một nha hoàn, làm sao có thể nói?

"Cô nương ngoan của ta! "Lan Chi nâng mặt Đỗ Vân Lạc, thấy nàng khóc đến mắt đều sưng lên, trước tiên bảo Kim Lăng đi lấy nước, mới nói, "Đang yên đang lành, tiểu thư nói như thế nào đây? "

Đỗ Vân Lạc bĩu môi: "Vừa rồi Tứ tỷ đến xin lỗi ta, nói là vì thể diện, đem chuyện nghị thân ở lễ cập kê của huyện chủ nói ra, nàng nói nàng cũng không biết sẽ biến thành như vậy. Nhưng ta thực sự tức giận, thể diện của nàng ta là quan trọng hơn, sau đó mới đến thể diện của ta? Bên ngoài bây giờ tin đồn đã lan rộng, ta có thể làm gì?" Lan Chi hảo ngôn dỗ dành nói: "Tiểu thư, vạn sự có lão thái gia, lão thái thái, tiểu thư thả lỏng tâm tình. "

Ý định của Đỗ Vân Lạc không phải là quấy rầy Lan Chi, thấy không sai biệt lắm, cũng liền thu tay lại.

Lan Chi giúp Kim Lăng, Kim Thụy thay Đỗ Vân Lạc lau mặt, lại nói một trận tốt đẹp, lúc này mới vội vàng trở về Liên Phúc Viên.

Đỗ Vân Lạc nghiêng người dựa vào giường mỹ nhân để lấy lại tinh thần.

Sau khi tỉnh lại, cũng không phải là không có khóc lớn, nhưng cái loại bi hỉ này cộng thêm khóc ra, cùng giờ phút này khóc nháo là hoàn toàn bất đồng, một là chân tình biểu hiện, một là nửa thật nửa giả.

Hát hí khúc, quả thật mệt mỏi.

Hơn nữa đối với một lão thái bà lớn tuổi mà nói, thật sự hao tổn sức lực.

Đỗ Vân Lạc nhìn thoáng qua bàn tay trắng nõn non nớt, nàng trở về Đậu Khấu, tâm thần cũng sáng sủa không ít, nhưng cốt lõi vẫn có chút lão phụ nhân làm phong thái, bực này khóc lóc đập phá đồ đạc, cẩn thận tính toán, chắc cũng có nửa đời người chưa từng làm. Nhưng không thể không làm.

Đỗ Vân Lạc không nghỉ ngơi hồi lâu, liền gọi Kim Thụy cùng Kim Lăng đến trước mặt: "Kim Lăng theo ta đi Thanh Huy Viên, Kim Thụy canh giữ nơi này, chuyện vừa rồi, chỉ sợ không nửa canh giờ khắp nơi đều biết, đến lúc đó không thể thiếu người tới hỏi thăm, Kim Thụy, nên nói như thế nào biết chứ? "

Kim Thụy cong mắt gật đầu, tiểu thư giữ nàng ở lại, lại là chuyện quan trọng như vậy, trong lòng nàng cao hứng: "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ rõ ràng. "

Đỗ Vân Lạc rất hài lòng, Kim Thụy đối với Kim Lăng tuy có chút ganh đua, nhưng cũng là một người trung thành lại thông minh, chỉ cần là cạnh tranh lành tính, nàng không phản đối.

Trong Thanh Huy Viên, Chân thị vừa mới nhận được tin tức.

Đối với con gái, nàng xưa nay quan tâm, người hầu hạ trong An Hoa Viện, phần lớn là cùng người bên cạnh Chân thị thân thiết nhiều năm, một chút chuyện nhỏ, tất nhiên sẽ không báo lung tung, nhưng đại sự tranh chấp đập đồ vật này, lại không có ai dám giấu gạt.

Chân thị nghe Thủy Nguyệt nói xong, liễu mi ngưng tụ: "Cùng Vân Nặc cãi nhau? Có chuyện gì vậy? "

Bên trong rốt cuộc là tình huống gì, ngay cả Kim Lăng cũng không nói rõ ràng, chỉ nghe được một tiếng, sau đó Tứ tiểu thư khóc rời đi, Lan Chi cô nương thay lão thái gia đưa đồ đến, vào trong phòng khuyên tiểu thư, chắc là chỗ lão thái thái lúc này cũng biết". Thủy Nguyệt đáp.

"Đi, sai người đi gọi Kim Lăng hoặc Kim Thụy đến, hai đại nha hoàn các nàng, liền có một người có thể nói rõ ràng". Chân thị khép lại khăn choàng trên người, thúc giục.

Thủy Nguyệt đáp một tiếng, đi ra ngoài muốn phân phó, lại thấy Đỗ Vân Lạc mang theo Kim Lăng tới.

Bảo tiểu nha hoàn canh giữ cửa phòng truyền cho Chân thị, Thủy Nguyệt vội vàng nghênh đón: "Tiểu thư, phu nhân đang nghĩ đến tiểu thư đấy."

Đỗ Vân Lạc nặng nề đáp.

Thái độ không thân thiện làm cho trái tim Thủy Nguyệt trầm xuống, đây nhất định là còn nghẹn thở, mất hứng.

Chân thị biết Đỗ Vân Lạc đã đến, nghe tiếng bước chân tiến vào, giương giọng nói: "Cục dzang", mau đến chỗ nương. "

Đỗ Vân Lạc nhào tới trước giường, ôm lấy eo Chân thị, thanh âm xào xạc: "Nương, hôn sự của con và Thế tử truyền đến huyên náo, tuy rằng hai nhà đang nghị thân, nhưng nháo thành như vậy, con còn có mặt mũi sao? Con nếu kết hôn với hắn cũng không có thể diện!"

Bình luận

Truyện đang đọc