TRỌNG SINH TRỞ THÀNH PHU NHÂN CỦA HÀN THIẾU


Trác Viễn nghĩ thầm trong lòng, boss nhà mình lúc ghen lên thật là đáng sợ mà.

.

Nhưng những lời này Trác Viễn nào dám để anh biết, chỉ biết khóc ròng trong lòng với hai người này.

Hàn Hạo Dương vừa giải quyết xong mọi chuyện, đã lập tức đến đây tìm cô ngay, vừa đến nơi lại nghe tin cô dùng bữa tối lãng mạn với Lãnh Phong mà muốn xông thiên.

.

Kêu Trác Viên lập tức lái xe đến đây, vừa tới lại thấy cảnh hai người cười nói vui vẻ, anh không điên lên mới là lạ.

.

__________________
Sở Diệu Linh bước vào cảm thấy bầu không khí hơi kì lạ.

.

cả nhà hàng không lấy một bóng người.

_Hôm nay nhà hàng đóng cửa sao, tôi chẳng thấy bóng dáng vị khách nào hết.

.

!
_Tôi đã bao hết nhà hàng này.

!!
Cô đưa đôi mắt khó hiểu nhìn về phía Lãnh Phong, bao hết cả nhà hàng này chỉ để ăn tối thôi sao, đúng là không thể hiểu nổi mấy người nhà giàu mà.

.

Lãnh Phong thản nhiên nắm lấy tay cô đi vào thang máy, bấm lên tầng thượng để dùng bữa, như không nhìn thấy nhân viên đang cúi chào.

.

Cánh cửa vừa mở ra tất cả ánh đèn lập tức bừng sáng, một bữa ăn dưới ánh nến vô cùng lãng mạn, lại vô cùng sang trọng.

.

Sở Diệu Linh cảm thấy hơi bất ngờ, có gì đó không đúng cho lắm.

.

"Chẳng lẽ Lãnh Phong muốn tỏ tình với mình sao".

Lãnh Phong nắm tay cô đi đến bàn, lịch thiệp kéo ghế giúp cô ngồi xuống, tiếng nhạc du dương bắt đầu vang lên.


.

khiến cho bầu không khí thêm phần lãng mạn.

.

Phục vụ cũng bắt đầu đem món lên, rót rượu vào ly, từng hành động rất chuyên nghiệp.

.

Sau khi đã xong việc, phục vụ cũng cúi chào, dau đó bước ra khỏi phòng, trả lại không gian riêng tư cho hai người.

.

Không gian lãng mạn vô cùng, tất cả mọi thứ rất hoàn hảo, nhưng đối với cô thật sự bây giờ rất ngượng ngùng.

.

Sở Diệu Linh cầm dao đĩa lên bắt đầu dùng bữa tối dưới ánh nến, nhưng người đối diện cừ nhìn cô bằng ánh mắt si tình đó.

.

"Cứ nhìn chằm chằm như vậy làm sao mà ăn cho nổi".

Cô nghĩ trong lòng, bầu không khí trở nên gượng gạo vô cùng.

.

Sở Diệu Linh chợt chạnh lòng một chút, không biết bây giờ anh đang làm gì, nếu mà biết cô đang dùng bữa tối với nến như vậy, sẽ có phản ứng gì hay không.

.

Nhưng cô đâu biết rằng luôn có một ánh mắt giết người luôn nhìn vào cô, từ khi cô nắm tay Lãnh Phong bước vào nhà hàng rồi đến chổ này.

.

Đang miên man suy nghĩ thì!
Lãnh Phong bước đến tay cầm bó hoa hồng đỏ và một cái hộp nhung màu đen sang trọng, quỳ một chân xuống ngay bên cạnh Sở Diệu Linh.

_Diệu Linh em làm bạn gái anh nhé.

.

!!
Vừa nói vừa đưa đến trước mặt cô, Sở Diệu Linh khó xử, mặt ngượng ngùng mà đứng dậy.

.

Cô không biết nên nói sao cho Lãnh Phong hiểu cô chỉ coi anh là bạn, với lại trong lòng cô chỉ có một người.

.

_Xin lỗi Lãnh Phong tôi đã có người trong lòng rồi.

.

!
Với lại chúng ta chỉ có thể làm bạn, chuyện kia là không thể.

.

!
Lời vừa xong cô định cầm lấy túi xách chuẩn bị rời đi, thì tay của cô bị Lãnh Phong nắm lại.

_Người trong lòng sao, hắn là ai chứ, em là đang muốn tìm cách để từ chối tôi sao.

.

!!
Suốt mấy tháng nay ở gần cô, anh không thấy cô tiếp xúc với người nào khác ngoài trừ hắn, thì lấy đâu ra người trong lòng chứ.

.

Lãnh Phong chỉ biết cô đã có vị hôn thê là do hai gia tộc quyết định, còn tên họ Hàn kia thì lại không muốn cưới cô, nghĩ mà tức không nói nên lời.

.

Hàn Hạo Dương dùng uy quyền của mình, ép mọi người để anh vào trong, lúc bước tới nơi anh cũng thật sự là bất ngờ.

.

"hắn là muốn tỏ tình với cô sao.

.

"

Tức giận đùng đùng đi lên tầng thượng, vừa đúng lúc nghe cô từ chối Lãnh Phong, khuôn miệng bất giác nở nụ cười.

.

Định rời đi, nhìn thấy Lãnh Phong nắm tay cô lại mà tức giận bước nhanh đến ôm ấy eo cô, bóp mạnh một cái, nhếch đôi môi mỏng lên nói.

.

Cô thấy anh bước đến bên cạnh, dù ngạc nhiên nhưng vẫn nở nụ cười nhìn anh, suốt cả tuần nay không gặp hình như anh đã gầy hơn trước thì phải.

_Là tôi.

.

!!
Hàn Hạo Dương vừa lên tiếng, mắt vừa liếc nhìn cô một cái như nói.

"khi về sẽ biết tay anh".

_Hàn Hạo Dương.

.

sao anh lại ở đây.

.

!!
Lãnh Phong hơi bất ngờ khi nhìn thấy anh đang ở đây.

.

Chẳng phải anh ta đó giờ không gần nữ sắc hay sao, không phải cũng từng nói sẽ hủy hôn với Sở gia sao.

.

_Tại sao tôi không thể ở đây, trong khi người phụ nữ của tôi đang sắp bị người ta cướp mất.

.

!
Hàn Hạo Dương nói nhưng ánh mắt đầy sủng nịnh nhìn người con gái trong lòng.

.

_Cô ấy là người phụ nữ của anh.

.

!! không phải anh đã từng nói sẽ không cưới cô ấy hay sao.

.

!!
Bây giờ lại nói cô ấy là người của anh, anh là đang có ý gì đây.

.

!!
Lãnh Phong nghe mà không nói nên lời, nhìn hai người âu yếm trước mặt mà muốn quặn lòng.

.


_Cô ấy sẽ là Hàn thiếu phu nhân tương lai, nên nhờ cậu tránh xa cô ấy ra một chút.

.

!!
Mà có một chuyện chắc cậu chưa biết, cô ấy thích hoa hướng dương chứ không phải hoa hồng đỏ trên tay của cậu đâu! !!
Không để Lãnh Phong kịp tiêu hóa câu nói kia, Hàn Hạo Dương đã ôm eo cô mà rời đi, liếc thấy bó hoa hồng đỏ trên tay Lãnh phong, nhếch môi mqf lên tiếng đầy khinh bỉ.

Lãnh Phong như chết đứng, anh thua thật rồi sao, lần đầu tiên anh biết yêu một người, quan tâm một người, nhưng trong tim người đó anh lại không có chổ.

.

Kể cả loài hoa mà cô thích, anh cũng không biết, vậy mà còn muốn theo đuổi người ta sau.

.

Lãnh Phong buồn bã ngồi xuống nền, cầm chai rượu lên mà uống, không khí xung quanh dần trở nên một màu đau khổ.

.

****************
Trên xe anh không thề nói một lời nào với cô, cả hai im lặng suốt cả chặng đường về nhà.

.

Bầu không khí trên xe lạnh như băng, anh ngã người sau ghế nhắm mắt dưỡng thần không nhìn đến cô đang ngồi bên cạnh lấy một cái.

.

Vừa vào nhà, anh bắt lấy tay cô kéo vào lòng, ôm hôn ngấu nghiến.

.

Hôn đến khi cô không thể thở nổi nữa mới chịu buông tha cho cô, bước đến ghế sopha ngồi xuống.

.

_Dương anh đang giận em sao.

.

!!
Sở Diệu Linh thấy khuôn mặt của anh rất mệt, cô đi đến vừa nói vừa dùng tay xoa xoa hai bên thái dương cho anh.

.




Bình luận

Truyện đang đọc