Tiểu Nhu sau khi té thì bị gãy chân trái, phải bó bột suốt một tháng mới có thể tháo bột, phần đầu cũng không có vấn đề gì nguy hiểm.
.
Đêm đó Tiểu Nhu phải ở lại bệnh viện quan sát thêm, đến khi nào sức khỏe ổn định mới được về, Hàn Hạo Dương cũng không thể bỏ lại Tiểu Nhu một mình ở đây mà về được, đành phải ở lại chăm sóc ả ta.
.
Những ngày sau đó!.
Hàn Hạo Dương lái xe đưa Tiểu Nhu quay về biệt thự riêng của hai người, ả vô cùng thích thú vui mừng lại giả vờ không hiểu mà hỏi anh.
.
_Hạo Dương anh đưa em về đây chi vậy, như vậy sẽ khiến chị ấy lại càng tức giận thêm.
.
?
_Khoongz sao hết, có anh ở đây, em cứ yên tâm ở lại, không ai dám gây khó dễ cho em đâu.
.
!!
Cô ấy là người gây ra chuyện này cho em, nên anh có trách nhiệm phải chăm sóc em.
.
!!
Hàn Hạo Dương giúp Tiểu Nhu xách đồ vào nhà mà lên tiếng!
_Cảm ơn anh, Hạo Dương anh thật tốt.
.
!
Từ trên phòng đi xuống nhìn một màn trước mắt khiến cô không khỏi đau lòng, bước đến bên cạnh anh đầy tức giận mà lên tiếng.
.
_Dương sao anh lại đưa cô ta về đây.
!
_Tiểu Nhu sẽ ở lại đây đến khi bình phục hoàn toàn.
.
!!
_Anh thật quá đáng, anh đã hỏi qua ý kiến của em chưa, mà đã tự ý quyết định như vậy.
.
!
_Em mới là người quá đáng, chính em là người làm Tiểu Nhu bị như vậy, đến một câu xin lỗi cũng không có.
.
!!
Vậy mà bây giờ còn ở đây tức giận với ai hả.
!!
_Xin lỗi sao, em không làm gì, tại sao phải xin lỗi cô ta chứ.
.
!
_Em không làm, vậy chẳng lẽ Tiểu Nhu tự mình ngã rồi đổ oan cho em hay sao.
.
!!
Hàn Hạo Dương càng nghe cô nói lại càng giận dữ hơn, ánh mắt ôn nhu dịu dàng ngày thường nay thay bằng ánh mắt chán ghét, bùng bùng lửa giận.
.
_Ha, em hiểu rồi, vậy anh cứ coi như là em làm đi.
.
!
Anh đã không tin em, vậy em còn cố giải thích để làm gì.
.
!
Sở Diệu Linh cười chế giễu mình, giọng lạnh lùng nói!
_Hạo Dương anh đừng vì em mà cãi nhau với chị ấy được không.
.
!!!
Chị ấy đã không thích em ở đây, vậy anh cứ đưa em về Lâm gia là được.
.
!!!
Tiểu Nhu nhìn anh giọng buồn bã nói, bên trong lại rất hài lòng với việc này, xem ra kế hoạch của cô sắp thành công rồi.
.
_Không được, em không cần để ý đến lời nói của cô ấy, cứ ở lại đây, có anh không ai dám gây khó dễ cho em đâu.
.
!!
Dứt lời anh đở Tiểu Nhu đi lên phòng, nhìn anh như vậy tim cô rất đau, như bị ai bóp nát.
.
Vẫn muốn hỏi lại anh một lần nữa, mày đẹp nhíu chặt, mắt cũng đã đỏ hoe.
.
_Dương anh đã từng tin tưởng em chưa.
.
?
_Anh chỉ tin vào những gì mắt mình nhìn thấy.
.
!!
Hàn Hạo Dương đang đi, nghe câu hỏi của cô thì dừng lại, trả lời dứt khoác rồi cùng Tiểu Nhu lên phòng.
.
Như không kiềm được nữa, nước mắt không ngừng tuôn rơi, suy cho cùng dù cô có làm gì đi nữa, anh cũng sẽ không tin, bước từng bước nặng trĩu về phòng.
.
Hy vọng càng nhiều thì thất vọng lại càng lớn.
.
Về phòng cô thu dọn hết quần áo cho vào vali, cô chỉ lấy những gì của mình lúc đến đây, những thứ của anh mua cô đều để lại hết.
.
Lúc đến đây cô đem không quá nhiều đồ, nên lúc đi cũng chỉ có mỗi cái vali, thở dài nhìn tắm ảnh cả hai chụp chung, vuốt nhẹ một cái rồi úp xuống.
.
Qua một lúc thấy hai người họ cùng nhau ra ngoài, cô cũng kéo vali mà rời đi, không phải cô không dám gặp họ.
.
Điều mà cô sợ là anh sẽ ngăn cản, không cho cô rời đi.
.
Đơn ly hôn trên bàn cô cũng đã kí, chỉ cần anh kí vào nữa thì cả hai sẽ thành người dưng qua đường.
.
Đi đến cửa cô xoay đầu nhìn lại căn biệt thự mà hơn tháng nay cô đã gắn bó với nó, có vui có buồn, đầy đủ mọi cảm xúc.
.
Trong lòng có chút lưu luyến, một chút gì đó đau thương, sau đó lên chiếc taxi mà rời đi.
.
Chiếc taxi cứ chạy như không có điểm dừng trên đường, dù trời đã khuya nhưng thành phố vẫn rất nhộn nhịp, xe cộ vẫn rất đông.
.
Giờ phút này cô cũng không biết phải đi về đâu, không thể về nhà vì như vậy sẽ khiến mẹ Sở thêm lo lắng.
Nhưng chiếc xe cứ chạy hoài như vậy cũng không phải là cách, suy nghỉ một lúc cô mới nhớ ra một người.
.
Chạy một lúc chiếc xe cũng đến nơi.
.
Ting.
.
tong.
.
ting.
.
tong.
.
Lãnh Phong đang chuẩn bị lên giường đi ngủ thì tiếng chuông cửa lại vang lên.
.
Trong lòng thầm mắng kẻ nào lại chán sống, sớm không đến muộn không đến ngay lúc anh đi ngủ thì lại đến.
.
Cạch.
.
Mở cửa ra nhìn thấy Sở Diệu Linh đứng ngay trước cửa, tay còn xách theo cả cái vali to đùng mà sắc mặt liền thay đổi.
.
Giúp cô kéo cái vali rồi cả hai đi vào trong, đến ghế ngồi xuống.
.
Qua một lúc, sau khi bình tâm lại Sở Diệu Linh mới kể lại hết toàn bộ mọi chuyện cho Lãnh Phong nghe, bây giờ cũng chỉ có Lãnh Phong mới giúp được cô.
.
Cô cũng coi Lãnh Phong như tri kỉ mà không ngại tâm sự hết tất cả mọi thứ, Lãnh Phong sau khi nghe xong thì vô cùng tức giận, không muốn làm cô thêm đau lòng nên cũng chỉ biết cố kiềm nén.
.
Thấy trời cũng đã quá khuya, Lãnh Phong dẫn cô đi đến phòng của mình, chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết cho cô, cô đang mang thai lại thức khuya không tốt cho sức khỏe một chút nào.
.