TRỌNG SINH TỰ MANG THUỐC CHO MÌNH


Buổi sáng hôm sau, Tần Hải Tuấn đi học từ rất sớm, lái xe của mình đi.
Vệ Thanh Phong vừa thấy được cậu, khuôn mặt lập tức tối sầm lại nói chuyện tối hôm qua: "Tần Tuấn, tối hôm qua tại sao không trả lời tin nhắn của tao?" Người này trò chuyện một chút đã không thấy tăm hơi.
"..." Bởi vì sau đó Lưu Trưng kêu đi ngủ, bọn họ lên giường làm một số chuyện.
Tần Hải Tuấn biết mình không đúng, nói với Vệ Thanh Phong một lời xin lỗi.
"Tao cần mày xin lỗi làm gì, quan trọng không phải cái này." Vệ Thanh Phong ngữ điệu thấm thía nói với cậu: "Tần Tuấn, tao nói thêm lần nữa mày thích nghe thì nghe, không thích nghe thì cứ coi đó là thả rắm, cái người Lưu Trưng này mày không thể giữ được anh ta đâu."
Cùng Lưu Trưng ở bên nhau thì Tần Hải Tuấn chỉ có nghẹn khuất mà thôi, nhìn lại ngày hôm qua là biết, Vệ Thanh Phong tràn đầy cảm xúc nghĩ.
"Tao biết." Tần Hải Tuấn nhếch miệng, qua một lúc, nhìn thấy đồng bọn chờ đáp án của mình, cậu nói: "Trong lòng tao nắm chắc."
Nói cũng như không.
"Ai, thôi, tao không quản mày nữa." Vệ Thanh Phong thở dài, chuẩn bị lên lớp.
Về vấn đề tình cảm của Tần Hải Tuấn, làm bạn thân thì chỉ tình cờ nhắc nhở vài câu thật sự không lo được quá nhiều.

Đương nhiên cũng không thể nói Vệ Thanh Phong không quản, Giờ phút nào cậu cũng chú ý.
Ví dụ như trưa hôm nay, Lưu Trưng lại tới nữa.
Vệ Thanh Phong lập tức phân tích, người này hoặc là rất yêu Tần Hải Tuấn yêu đến tận xương tủy còn không là một cao thủ tình trường ăn tươi nuốt sống.
Nhìn trước mắt, Vệ Thanh Phong nghiêng về phía sau hơn.
Nhưng tóm lại mình cũng không phải là người lão luyện, những chuyện thế này vẫn nên mời Hướng Ninh với danh xưng bậc thầy hái hoa tàn độc xuống núi.
Tuần trước Hướng Ninh đang hẹn hò với một nữ sinh gần trường, hai người thân thiết nồng nhiệt nên gần đây không tìm bọn họ quậy phá.

Buổi trưa hôm nay được Vệ Thanh Phong thương yêu điểm danh, dù gì cũng phải dành thời gian chạy đến.
Vừa lúc bạn gái bên kia dính cũng đủ rồi, dự tính mấy ngày nữa là có thể chia tay.
Nguyên nhân trưa nay gọi mình đến, lúc Hướng Ninh liên lạc với Vệ Thanh Phong đã biết rồi.

Cảm giác thật kinh ngạc, bọn họ ai cũng không nghĩ tới Tần Hải Tuấn sẽ tìm người đàn ông kia ở chung với mình.
Không sai, chính là ở chung, ngay cả Hướng Ninh cái loại ăn chơi không biết xấu hổ này, cũng không làm được chuyện lưu manh như vậy.

"He he!" Trong lòng Hướng Ninh lén lút cười thầm, từ đằng xa đi tới ngồi xuống, lập tức bắt đầu quan sát hai người đối diện.
Nhà ăn bên này trang trí phong cách đơn giản thời thượng, ghế tựa màu xanh đậm làm bằng da, chỗ tựa lưng rất cao, vừa vặn che khuất đầu, ngăn cách không gian kia lại.
Tần Hải Tuấn ngồi bên trong dựa vào tường, Lưu Trưng ngồi bên ngoài gần ngay lối đi.
Món chính là cơm tây, hiện giờ món ăn chưa được bưng lên, vừa lúc nhân viên phục vụ bưng đồ uống đi tới.

Trong tay mỗi người cầm một ly cà phê hoặc thức uống khác, còn thêm một vài món ăn nhỏ.
Hướng Ninh nhìn thấy Tần Hải Tuấn và Lưu Trưng đều không bỏ đường, trực tiếp bưng ly lên uống.
Tỉ mỉ quan sát nói, động tác của hai người có chút đồng đều, phản ứng giống y như đúc, ngay cả thần thái cũng không khác nhau là mấy.
Tiếp Tần Hải Tuấn quay đầu nhìn Lưu Trưng không hề nói gì, đây là động tác làm theo thói quen, trong vòng ba phút mà đã nhìn năm lần, tần suất hơi cao à nha.
Hướng Ninh biết được, chưa nói đến Lưu Trưng như thế nào, nhưng có lẽ Tần Hải Tuấn đã ngã xuống rồi, còn cực kỳ chú ý người ta.
Hướng Ninh trở lại quan sát Lưu Trưng, trong vòng ba phút...!Tần suất vô số lần, suốt quá trình sử dụng khóe mắt chú ý toàn bộ hoạt động bên cạnh, vãi thật,cao thủ, ngay cả Hướng Ninh cũng không nhịn được cảm thấy sợ hãi, cấp độ của người này quá cao.
"Thế nào?" Vệ Thanh Phong ở trong nhà vệ sinh một bên rửa tay một bên hỏi Hướng Ninh.
"Tên đó là cao thủ, tao không nhìn ra được.

Nhưng có thể khẳng định rằng anh ta có ý đồ, cũng không biết là cần người hay cần tiền đây." Hướng Ninh có chút xấu hổ nói.
"Phí lời vô nghĩa, có người rồi còn sợ không có tiền à." Điều Vệ Thanh Phong lo sợ nhất chính là Tần Hải Tuấn mất cả người lẫn của: "May biết không, tao nhọc nhằn khổ sở dụ nó nói, Tần Tuấn cho tên kia hơn mười mấy vạn tệ rồi."
"A?" Hướng Ninh giật mình, tuy rằng mười mấy vạn tệ cũng không bao nhiêu, nhưng có thể chắc chắn tâm tư Lưu Trưng không trong sạch, giữ lại là phiền phức.
"Haiz, nhưng tiếc là cậu ấy không chịu nghe khuyên bảo." Vệ Thanh Phong phát sầu nói, rút giấy ăn lau tay, vứt vào thùng rác được chuẩn bị bên cạnh.
"Tụi mày về trường học à?" Sau khi chờ hai người bọn họ đi ra, Tần Hải Tuấn nói: "Vậy tụi mày về trước đi, tao và Lưu Trưng có chút việc."
"Chuyện gì?" Vệ Thanh Phong nhìn thời gian nói: "Không còn sớm nữa, chẳng còn nhiều thời gian để hai người đi tản bộ đâu." Cậu liếc mắt nhìn Lưu Trưng một cái, người kia khẽ cười, vẫn giống như lúc trước dễ dàng nhận được hảo cảm từ người khác, nhưng mà hút máu Tần Hải Tuấn là không được, đáng ghét.
"Không có gì đâu, nhanh lắm." Tần Hải Tuấn nói, cậu nhìn thấy Lưu Trưng cũng đứng lên đi theo.
"Chậc chậc..." Hướng Ninh nhét tay vào túi quần đứng bên cạnh Vệ Thanh Phong, vắt óc suy nghĩ mới hình dung được bằng từ: "Đi tung ta tung tăng."
"..." Vệ Thanh Phong giật giật khoé miệng, đừng nói là.
Bọn họ cho rằng Lưu Trưng dẫn Tần Hải Tuấn đi làm cái gì đó, nhưng thật ra cũng không có gì.


Lái xe đi từ từ đến công viên văn hóa thì dừng lại, đi vào trong hóng mát.
Từ trước tới nay Tần Hải Tuấn chưa từng làm chuyện như vậy bao giờ, nhìn qua thì nhàm chán, nhưng cậu cảm nhận được mỗi một phút mỗi một giây đều cực kỳ phong phú.
Những lúc ở bên Lưu Trưng, hi vọng thời gian chậm lại một chút.
Học cấp ba thời gian nghỉ trưa quá ít, nói chuyện còn chưa được một lúc là phải quay về đi học.
"Tại sao trưa nào anh cũng tới đây vậy?" Ngồi dưới bóng cây trên bãi cỏ, Tần Hải Tuấn chống hai tay về phía sau, loá mắt nhìn ngọn cây.
"Rảnh rỗi thì tới thôi." Lưu Trưng lười biếng nói, anh nằm trên bãi cỏ.
"Tại sao?" Tần Hải Tuấn quay đầu nhìn anh.
Ánh mặt trời chia khuôn mặt Lưu Trưng thành nhiều mảnh, làm anh hoa hết cả mắt, vậy nên trực tiếp nhắm mắt lại.
"Em nói thử xem?" Anh cười.
"Tôi không biết." Tần Hải Tuấn nói, không hiểu Lưu Trưng có ý gì.
"Giả bộ cái rắm, trong lòng đang mừng thầm chứ gì." Giọng Lưu Trưng lười biếng, rồi từ từ mất dần...
Tần Hải Tuấn thò lại gần nhận ra con hàng này đang ngủ.
Cậu chống trước mặt Lưu Trưng nhìn gương mặt anh, sau đó từ từ đè hạ thấp mặt lén lút chạm thử lên môi Lưu Trưng.
Li3m li3m môi, không mùi vị gì.
"Lưu Trưng, dậy đi." Vài phút trôi qua, Tần Hải Tuấn đẩy đẩy vai Lưu Trưng.
Trở lại phụ cận bãi đậu xe trường học, Lưu Trưng ngồi trên xe nói: "Đưa chìa khóa cho anh, chiều anh tới đón em."
Tần Hải Tuấn nói: "Tôi sợ anh cho leo cây."
Lưu Trưng quay sang kéo đầu cậu, đặt lên môi cậu một ngụm: "Sẽ không, anh bảo đảm."
Mắt đối mắt, chớp chớp, Tần Hải Tuấn yên lặng đưa chìa khóa cho anh.
"Ngoan, chiều gặp lại." Lưu Trưng cười sờ sờ lỗ tai cậu, xuống xe.
Xế chiều, Lưu Trưng thật sự không để Tần Hải Tuấn leo cây, anh đứng chờ ở cổng trường từ lúc sớm.
Vệ Thanh Phong thấy Tần Hải Tuấn vẫn đi về phía trước, lập tức hỏi cậu: "Xe cũng đưa cho Lưu Trưng?"
"Ừm." Đôi mắt Tần Hải Tuấn nhìn thấy được Lưu Trưng, hơi lóe lóe.

"Mày tin tưởng anh ta như vậy à? Mới quen chưa được bao lâu." Vệ Thanh Phong nói.
"Không có chuyện gì đâu." Tần Hải Tuấn vội vã chạy đi, nói lời tạm biệ với cậu: "Không nói nữa, bye."
"Nè! tối đi đua xe!" Vệ Thanh Phong ở phía sau gọi cậu.
"Để xem đã!" Tần Hải Tuấn cũng không quay đầu lại nhìn Vệ Thanh Phong trong, cậu chỉ một lòng muốn chạy đến chỗ Lưu Trưng, hết thuốc chữa.
Tần Hải Tuấn ngồi trên xe, bị Lưu Trưng dẫn đi ăn cơm.

Cơm nước xong rẽ sang đi siêu thị, mua đồ ăn thức uống, trái cây linh tinh.

Đều là người kén chọn, đồ ăn đều mua loại tốt nhất, tốn không ít tiền.
"Ngày nào cũng đặt đồ ăn, phiền." Về đến nhà, Lưu Trưng đi rửa trái cây, cắt ra ăn chung với Tần Hải Tuấn.
"Thì sao?" Tần Hải Tuấn ăn đầy miệng, âm thanh không rõ.
"Học nấu ăn." Lưu Trưng nói, mở máy vi tính ra lên mạng đặt mua bộ dụng cụ nấu ăn.
Phòng trọ có nhà bếp dùng chung, có thể sử dụng.
Tần Hải Tuấn nuốt miếng trái cây xong nói: "Tôi không biết đâu." Cậu là công tử nhà giàu mười ngón không dính nước mùa xuân.
"Hi vọng được gì ở em à?" Lưu Trưng không để ý tới cậu, đôi mắt chăm chú nhìn tiếp rồi đặt luôn mấy quyển công thức nấu ăn.
"Ồ." Tần Hải Tuấn thở phào nhẹ nhõm tiếp tục ăn hoa quả, cả người dựa vào ghế sa lon, cầm di động gửi cho Vệ Thanh Phong một đoạn tin thoại: "Không đi đua xe, Lưu Trưng muốn học nấu ăn."
"Lưu Trưng học nấu ăn liên quan tới mày à?" Vệ Thanh Phong trả lời.
"..."
"Mày ở nhà anh ta, ai làm việc?"
"Anh ấy làm." Tần Hải Tuấn nhanh chóng đáp lại.
"Thế còn tạm được, mày tuyệt đối đừng làm gì hết, nếu không về sau mày xong luôn."
Buổi tối từng người đi tắm, tắm xong Lưu Trưng mang theo một cái ghế nhỏ vào phòng tắm giặt quần áo, dùng tay vò mạnh.
Tần Hải Tuấn đi vào phòng tắm, chụp một bức ảnh Lưu Trưng giặt quần áo gửi cho Vệ Thanh Phong, chứng minh mình không nói dối.
Xa xa ở nhà Vệ Thanh Phong, nhìn thấy trong điện thoại gửi đến một bức ảnh, đột nhiên cũng hơi hiểu được tại sao Tần Hải Tuấn mê muội như vậy.

||||| Truyện đề cử: Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma |||||
Độ sáng của bức ảnh được không tính là tốt nhưng người đàn ông vừa giặt quần áo vừa ngậm thuốc lá lại hiện lên rất rõ ràng.
Vệ Thanh Phong nhìn tấm ảnh này vừa được hai phút, cứ cảm thấy có một loại ma thuật khác thường, trong rất tà đạo.
"Tần Hải Tuấn lấy một cái móc ra đây." Lưu Trưng đứng ở ban công gọi vào, anh phát hiện lấy thiếu một cái móc áo, dư lại qu@n lót của Tần Hải Tuấn chưa có phơi.

Tần Hải Tuấn để trần hai đùi, mang dép lê vào cầm móc áo đi ra.
Trơ mắt nhìn Lưu Trưng phơi qu@n lót của mình, quần áo hai người đón gió tung bay.
Rất có mùi vị sinh hoạt.
"Đi vào." Bàn tay Lưu Trưng đặt lên mông Tần Hải Tuấn, giúp cậu kéo áo xuống.
Dù sao phòng khách cũng là nơi công cộng, có lúc sẽ có người thuê trọ khác đi qua chỗ này.
"Lưu Trưng, Thanh Phong hỏi tôi có đi đua xe không."
Tiến vào phòng, Lưu Trưng nhìn cậu nhào lên giường, lập tức cười lạnh nói: "Bài tập làm chưa? Học tập theo kịp không? Thi tháng có thể lấy bao nhiêu điểm?"
Đua xe à.
"Một hồi tôi làm." Đôi mắt Tần Hải Tuấn trông mong nhìn, chơi trước hai ván game rồi tính sau.
Học sinh cấp ba áp lực lớn, chơi game một chút có thể giảm bớt áp lực.
Lưu Trưng tạm thời không để ý cậu nữa, ở trong phòng sắp xếp lại đồ của mình.
Qua năm phút đồng hồ Tần Hải Tuấn vẫn không chịu di chuyển, Lưu Trưng duỗi thẳng eo nói với cậu: "Bỏ điện thoại xuống đi làm bài tập."
"Ồ." Tần Hải Tuấn vội vàng chơi cho xong, sau đó úp điện thoại xuống dưới gối, đi tìm cặp sách.
Lưu Trưng thấy cậu nghe lời, bản thân cũng trải giấy vẽ ra tùy tiện vẽ vài nét bút.
Kết quả còn chưa phác xong bố cục đã phát hiện Tần Hải Tuấn đang đeo tai nghe ngồi nghe nhạc, đã như vậy làm sao có thể làm tốt bài tập được?
"Nghe cái gì đó, anh nghe thử một chút."
Tần Hải Tuấn tha thiết nhìn tai nghe của mình bị Lưu Trưng lấy đi...!Ánh mắt rất trông mong.
"Nghiêm túc làm bài tập đi, bảo bối."
Lưu Trưng tươi cười, trông giả tạo đến cực điểm.
Làm Tần Hải Tuấn sợ hãi không dám nhìn anh, vội vã cúi đầu điên cuồng làm bài tập.

Cậu lại phát hiện lúc Lưu Trưng nhìn chằm chằm, mình viết công thức nhanh hơn hẳn.
Sau bốn mươi phút, Lưu Trưng kiểm tra bài tập của cậu, phát hiện làm cực kỳ tốt.
"Không sai." Lưu Trưng sờ đầu Tần Hải Tuấn nói, kỳ thực anh căn bản không nhận ra là đúng hay sai, chỉ tán dương thái độ của Tần Hải Tuấn, như vậy đã rất tốt rồi, Lưu Trưng rất vui vẻ: "Ngày mai nấu cơm cho em ăn, thưởng cho em."
"..." Tần Hải Tuấn bĩu bĩu môi, tỏ vẻ không để ý lắm.
Nhưng mà cậu phát hiện tâm trạng Lưu Trưng đang rất vui, vui đến mức có hơi kỳ quái.
Tần Hải Tuấn tự mình suy nghĩ vớ vẩn, nghĩ đến một số chuyện làm mình đỏ mặt, cậu không nhịn được nhìn lén Lưu Trưng, lúc người đàn ông này kiểm tra bài tập đẹp trai chết đi được..


Bình luận

Truyện đang đọc