TRỌNG SINH TỰ MANG THUỐC CHO MÌNH


Ở thành phố xa lạ này chờ bốn ngày, vết bầm trên người Tần Hải Tuấn cuối cùng cũng chuyển biến tốt, còn đau đầu đã sớm khỏe lại.
Sáng sớm ngày thứ năm, Lưu Trưng khởi động xe của Tần Hải Tuấn, chở cậu về nhà.
Thiếu niên mấy ngày liên tiếp đều trầm mặc, hôm nay ngồi ở vị trí kế bên tài xế, trước sau như một không muốn nói chuyện.
Nếu chưa từng trải qua thời điểm Tần Hải Tuấn tâm trạng kích động cùng nổi bão, Lưu Trưng sẽ cho rằng đây là một bé trai yên tĩnh ôn hòa.
"Tóc em hơi dài rồi." Quan sát cậu, Lưu Trưng mới nhận ra.
"Ồ." Tần Hải Tuấn nghe vậy, duỗi tay sờ tóc mái của mình, sau chuyện này cậu cũng không có tâm trạng đi chải chuốt lại bản thân.
"Cuối tuần anh dẫn em đi cắt." Lưu Trưng thuận miệng nói.
"Được." Tần Hải Tuấn chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang lái xe kế bên một chút, anh ấy đang nghiêm túc lái xe.
Giữa trưa mới tiến vào địa phận thành phố, Lưu Trưng hỏi cậu nhóc bên cạnh nói: "Em muốn về nơi nào? Đưa em về nhà hay là trở về với anh?"
Tần Hải Tuấn cúi thấp đầu, nghịch ngợm ngón tay của mình, nghe vậy liếc mắt nhìn Lưu Trưng một cái: "Về chỗ anh." Cái này cũng phải hỏi à.
"Rồi." Lưu Trưng lập tức dẫn cậu về nhà, may mà đồ đạc của Tần Hải Tuấn vẫn chưa dọn đi, tất cả vẫn giống như ban đầu nguyên.
"Ngày mai anh dẫn em đi báo danh." Lưu Trưng lầm bầm lầu bầu nói: "Cũng không biết trường học có chịu nhận em hay không đây." Dù sao hiện giờ người ta đã khai giảng được hai tuần lễ rồi.
Tần Hải Tuấn yên lặng đi theo phía sau anh, không nói lời nào.
Về lại nơi ở quen thuộc, sắc mặt Tần Hải Tuấn cuối cùng cũng có chút thoải mái, cậu chủ động hỏi Lưu Trưng, trưa nay ăn cái gì?
"Chưa có mua đồ ăn, vậy nên ăn cơm hộp đi." Lưu Trưng nói, khoảng thời gian này anh mới sưu tầm thêm được vài tấm card đưa cho Tần Hải Tuấn, để cậu tự mình lựa xem ăn cái gì.
"Quán này ăn có ngon không?" Tần Hải Tuấn nằm trên ghế sô pha, bắt đầu gọi điện thoại.
Ngẩng đầu nhìn thấy Lưu Trưng đi vào phòng tắm, thời điểm anh đi ra bên hông quấn khăn tắm, tóc trên đầu ướt nhẹp.
Tần Hải Tuấn cho rằng anh muốn đi nghỉ ngơi, kết quả lại nhìn thấy anh đang ngồi vẽ tranh.
"Chạy deadline." Lưu Trưng đón nhận ánh mắt tò mò của thiếu niên, đáp lại cậu ba chữ.

Tần Hải Tuấn ngượng ngùng ngậm miệng, cậu biết là bởi vì mình, làm trễ nãi rất nhiều thời gian của Lưu Trưng.


Nhưng Tần Hải Tuấn cũng rất muốn biết, trong lòng Lưu Trưng bây giờ nghĩ thế nào, có bởi vậy mà chán ghét mình hay không.
"Lưu Trưng, anh bây giờ còn chán ghét em không?" Ánh mắt khẩn trương, lén lút nhìn chằm chằm Lưu Trưng.
"Hả? Không phải lúc trước anh đã nói rồi sao, em không làm việc ngớ ngẩn thì anh sẽ không ghét em." Lưu Trưng vừa vẽ vừa trò chuyện với cậu.
"Anh đối với em không có tốt như trước đây nữa." Tần Hải Tuấn yên lặng suy tính, tuy rằng Lưu Trưng vẫn rất dịu dàng, thế nhưng suy nghĩ tỉ mỉ mà nói, vẫn có chỗ không cảm thụ được.
"Là sao, anh cảm thấy chắc em đang tưởng tượng rồi." Lưu Trưng chuyên tâm vẽ tranh, trả lời mà không thèm suy nghĩ, anh cho rằng Tần Hải Tuấn chỉ đang thuận miệng oán giận mà thôi: "Vậy em nói xem, là chỗ nào không tốt? Lấy một ví dụ cho anh nghe thử nào."
"..." Tần Hải Tuấn mím môi, đây là muốn ví dụ kiểu gì.

Chẳng lẽ buồn bực nói với Lưu Trưng tại sao anh không chạm vào em? Như vậy xấu hổ lắm.
Cậu mà ngại ngùng có lúc rất mãnh liệt, chỉ đôi khi quá trầm mê mới có thể hơi hơi vứt bỏ thẹn thùng trong lòng.
Tỷ như lúc bị Lưu Trưng ấn vào bồn tắm rồi bắn nước lên, hiện giờ nhớ tới vẫn có thể làm Tần Hải Tuấn đỏ mặt.
Lưu Trưng đương nhiên biết ý của Tần Hải Tuấn là gì, anh là cố ý hỏi về vấn đề này mà thôi, dù sao dựa theo tính tình của Tần Hải Tuấn, khẳng định là nói không nên lời.
Quả nhiên, Tần Hải Tuấn tự mình nghẹn đến mức khó chịu, nhào lên trên giường muốn đi ngủ.
Anh trai giao thức ăn gọi điện thoại tới, Lưu Trưng mới gọi cậu dậy, bảo cậu ra ngoài lấy thức ăn.
Cách thức ở chung của hai người bọn họ bây giờ, chỉ có Tần Hải Tuấn cảm thấy kỳ cục, còn Lưu Trưng thì không bị ảnh hưởng gì, anh có ý muốn đùa dai với tâm lý của Tần Hải Tuấn.
"Chiều nay anh có tiết, anh đi học đây, em ngoan ngoãn đợi nha." Ba giờ chiều, Lưu Trưng thu dọn đồ đạc đi học, lúc gần đi cầm chìa khóa xe của Tần Hải Tuấn, thuận tiện căn dặn cậu một tiếng.
Tần Hải Tuấn không đáp lại lời nói, tựa như đang ngủ.
Chờ Lưu Trưng đi, cậu ngồi dậy, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn về cánh cửa.
Trong lòng cậu có rất nhiều nghi vấn, rất muốn giữ Lưu Trưng lại hỏi rõ ràng mọi thứ.
Những câu hỏi đó cứ vang vãng mãi trong lòng, Tần Hải Tuấn cảm thấy rất không thú vị, cậu ngã đầu đi ngủ, bất lực với những tình huống trước mắt.

Tuy rằng không được vừa ý, cũng mơ hồ cảm thấy không vui vẻ, tuy nhiên lại chẳng thay đổi được gì.

Ở trạng thái này một khoảng thời gian, Tần Hải Tuấn không có chút sức lực nào, cậu cảm giác mình việc gì cũng không muốn làm.
Có đôi khi còn nảy sinh ý nghĩ bi quan, cảm thấy tồn tại không có gì thú vị, khổ cực như vậy đến cuối cùng là vì cái gì.
Nhưng Tần Hải Tuấn cũng chưa từng có ý niệm xem thường mạng sống bản thân, bởi vì quá phiền phức, nếu như chết không thành mà nói có lẽ kết cục còn thảm hại hơn, Lưu Trưng nhất định sẽ nổ lửa.
Nghĩ đến đây, biểu cảm của Tần Hải Tuấn thay đổi đa dạng, muốn cười nhưng cố gắng nhịn lại, bởi vì cậu cảm nhận được Lưu Trưng vẫn rất coi trọng mình.
Mọi chuyện đã hỏng thì cứ như vậy, nói không chừng qua mấy ngày nữa Lưu Trưng sẽ hết bị động kinh.
Mang theo suy nghĩ tốt đẹp như vậy, Tần Hải Tuấn ngủ một giấc đến 5 giờ chiều.

Lưu Trưng về nhà đánh thức cậu dậy, chuẩn bị ăn cơm tối.
"Em ăn xong thì hoạt động." Tần Hải Tuấn lười biếng nằm trên giường, đôi chân dài sạch sẽ lộ ra bên ngoài.
Cơ thể thon dài của cậu gần như chiếm hết chiều dài của cái giường, một trong những nguyên nhân lúc trước Lưu Trưng chịu sử dụng miệng cho Tần Hải Tuấn, cũng có liên hệ với bề ngoài.

Nếu như Tần Hải Tuấn vừa lùn vừa xấu, anh chắc chắn sẽ không bao giờ thân thiết.
Trước đây Lưu Trưng nhìn thấy hình ảnh này khi đi ngang qua thế nào cũng sẽ động tay động chân với Tần Hải Tuấn.

Thế nhưng hiện giờ, ánh mắt Lưu Trưng hướng thẳng, coi như không nhìn thấy da thịt trắng nõn đó.
Tần Hải Tuấn thu biểu cảm lại, khuôn mặt vặn vẹo dần, trong lòng cậu chửi thầm Lưu Trưng, giả vờ đứng đắn.
Tuy nói Tần Hải Tuấn cho rằng khắp mọi mặt của mình chưa đủ tốt, thế nhưng về phần cứng cậu chưa bao giờ kém hơn so với người khác.

Điểm này có thể dựa trên số lượng cô gái theo đuổi cậu mà suy ra ra.
Huống chi Lưu Trưng đã chính miệng mình thừa nhận.

Tần Hải Tuấn không tin, loại tình cảm đó sẽ biến mất nhanh như vậy được.
Nghĩ lại mình mê luyến Tưởng Hinh, cũng phải giằng vặt hơn một năm trời...
Đây chính là ngọn nguồn tội ác làm mình với Lưu Trưng phải cãi nhau, Tần Hải Tuấn suy nghĩ một lát thì không muốn nhớ thêm nữa, cố gắng trốn tránh lịch sử đen này.
Lưu Trưng trong phòng bếp xào rau, nên không biết những thay đổi trong lòng Tần Hải Tuấn, anh vẫn tự chủ như trước cho rằng Tần Hải Tuấn say mê Tưởng Hinh cực kì sâu nặng, cần phải sử dụng chiến dịch đánh lâu dài mới có thể kết thúc.
Không nghĩ từ tới, yêu thầm ngắm nhìn chứ không thể sờ, chỉ là một loại tình cảm được phân bố của bản thân vào tuổi dậy thì.

Nghiêm túc suy nghĩ, thật chất Tưởng Hinh chỉ có phân nửa quan hệ, phần lớn bởi vì Tần Hải Tuấn cần một đối tượng để ký thác tình cảm của mình.
Tuổi còn nhỏ, tư tưởng quá đơn bạc, yêu cầu mong muốn của cậu ở trong mắt mọi người cũng có chút buồn cười.
Sau đó Lưu Trưng mạnh mẽ chen vào, khiến toàn bộ trọng tâm của Tần Hải Tuấn đổ dồn lên người mình, không chỉ được nhìn mà còn được sờ, có thể thân thiết còn có thể ôm nữa.

Toàn bộ đều thỏa mãn yêu cầu sở hữu của Tần Hải Tuấn, dẫn đến cậu không tiếp nhận nổi và bị đánh sâu quá mức, sinh ra phản tác dụng.
Cái gọi là tiện nhân chính là làm ra vẻ, Tần Hải Tuấn còn chưa phải là tiểu tiện nhân.
Con đường tiểu tiện nhân này phải đi còn rất dài, Lưu Trưng chấp nhận đi cùng cậu một đoạn, nhưng từ trước tới nay chưa từng nói, muốn ở bên cạnh cậu.
...
Sau bữa cơm chiều, Lưu Trưng chỉ huy Tần Hải Tuấn: "Em đi dọn dẹp chén đũa, anh phải làm bài tập."
Rất nhiều bài tập mấy ngày nay dồn lại, thật sự đang rất gấp, bằng không những chuyện như vậy Lưu Trưng cũng sẽ không nhờ Tần Hải Tuấn làm, bởi vì không cần thiết.
Nếu như Tần Hải Tuấn vẫn còn một chút áy náy, hẳn sẽ không từ chối Lưu Trưng.
Cậu ngẩn người, muốn nói với Lưu Trưng mình sẽ không rửa đâu.

Nhưng lời chưa kịp nói khỏi miệng, cậu đã nuốt trở vào.
Dưới ánh mắt chăm chú của Lưu Trưng, khuôn mặt Tần Hải Tuấn trở nên nghiêm túc, tay chân vụng về dọn dẹp chén đũa.
May mà bọn họ chỉ có hai người, chỉ sử dụng hai cái dĩa nhỏ, hai cái chén và đũa.

Lưu Trưng cảm thấy, nếu Tần Hải Tuấn ngay cả những việc này cũng làm không được, vậy thì thật sự không cần sửa chữa nữa, trực tiếp bỏ vào lò đúc lại cho rồi.
Bọn họ một người ở trong bếp rửa chén, một người ở phòng vẽ tranh, bầu không khí hài hòa.

Trôi qua nửa giờ, không sai đâu, Tần Hải Tuấn rửa mấy cái đ ĩa nhỏ với chén đũa, ước chừng gần nửa tiếng đồng hồ.
Ngày thường cậu quen làm thiếu gia thế nên cực kỳ có cảm giác thành tựu sau đó lau sạch tay, mở cửa đi về phía Lưu Trưng tranh công: "Em rửa xong hết rồi."
Nghe thấy âm thanh thiếu niên hơi mang theo nhảy nhót, Lưu Trưng mỉm cười, ngay cả bút vẽ trong tay cũng run lên.

Anh phát hiện bản thân mình đối với cảm xúc của Tần Hải Tuấn có một loại cảm giác mẫn cảm, có thể hiểu rõ tất cả về đối phương.
Cảnh này khiến Tần Hải Tuấn ở trước mặt Lưu Trưng, giống như một cái trứng tôm trong suốt, từ ngoài vào trong vừa nhìn lập tức hiểu ngay.
Hiểu rõ nhất cử nhất động* của trứng tôm, là một chuyện rất thú vị.
*Nhất cử nhất động: mỗi một việc làm của mình
"Lưu Trưng?" Không nhận được câu đáp lại từ Lưu Trưng, Tần Hải Tuấn cảm giác thật nhạt nhẽo, cậu lập tức đi tới bên cạnh Lưu Trưng, kéo ghế ngồi xuống: "Anh có nghe thấy em nói không?"
Bút vẽ của Lưu Trưng đang quẹt tới quẹt lui trên giấy, nói: "Anh nghe thấy rồi." Giọng điệu lộ ra một cỗ qua loa có lệ.
Tần Hải Tuấn trầm mặc, nhìn anh: "..."
Trong mắt người này, vừa u oán buồn bực, đang nhanh chóng tích lũy gió bão, hận không thể xé nát Lưu Trưng ra.
"Ha ha..." Chú ý thấy biểu cảm của Tần Hải Tuấn, Lưu Trưng cảm thấy buồn cười, cho nên lập tức nở nụ cười.

Đồng thời còn có chút cảm khái, tựa như đối với Tần Hải Tuấn lại thêm bao dung hơn một chút, còn nội tâm của mình lại lắng đọng hơn một chút.
Gần đây luôn lâm vào suy tư, có một số việc bị mình lật đổ, làm lại, mặc dù đã qua ba mươi tuổi, nhưng cũng không phải sẽ không tái phạm sai lầm ngu xuẩn.
Chỉ cần tồn tại một ngày, thì một ngày đó đều phải tự hỏi thế nào là thành thục.
"Buồn cười lắm sao?" Kém nhau mười năm, Tần Hải Tuấn và Lưu Trưng cách biệt một thế giới, thế nhưng người không biết thì không sợ, anh cái gì cũng không sợ.
"Không buồn cười." Bên mép Lưu Trưng vẫn mang theo nụ cười như cũ, anh duỗi tay sờ sờ lỗ tai của chàng trai nói: "Mấy ngày nay anh rất bận, không thể chơi với em được.

Em tự mình nhìn chơi đi, tạm thời dừng quấy rầy anh."
Độ ấm bên tai vừa chạm vào lập tức cách xa, Tần Hải Tuấn mím môi suy nghĩ một chút, cậu thở dài.
"Vậy em ra ngoài đi dạo."
Thiếu niên đã thành thục hơn một chút so với lúc trước, cũng nên suy nghĩ thật kỹ con đường của chính mình, chứ không phải cả ngày chỉ ỷ lại vào người khác..


Bình luận

Truyện đang đọc