TRỌNG SINH TỰ MANG THUỐC CHO MÌNH


"Dì Tưởng à, dì lại phát bệnh nữa rồi." Lưu Trưng bước đến giữ chặt một tay Tưởng Hinh, tiện thể bịt miệng cô lại, sau đó nói với Tần Thiên: "Tần tiên sinh, cháu cảm thấy chú nên đưa dì Tưởng vào viện điều dưỡng, thần kinh của dì ấy không được bình thường."
"Cậu là ai?" Lúc này Tần Thiên mới nhận ra sự tồn tại của Lưu Trưng và Tần Hải Tuấn.
"Cháu là bạn của Tiểu Tuấn, hai ngày trước tới đây làm khách, kết quả phát hiện dì Tưởng đang mạnh khỏe giống như bị k1ch thích gì đó, thích nói linh tinh, có vẻ như đã mắc bệnh về thần kinh." Lưu Trưng nói, lập tức thả Tưởng Hinh ra.
Tưởng Hinh oán hận liếc mắt nhìn Lưu Trưng, tiếp tục nói với Tần Thiên: "Tôi không có bị bệnh thần kinh, tôi nói đều là sự thật, con trai anh đã từng yêu tôi đó anh có biết không? Nó còn từng chạy trốn cùng tôi! Càng kinh tởm nhất chính là con trai anh thích đàn ông, chính là cậu ta đó!" Cô chỉ vào Lưu Trưng.
"Chú xem, từ tối hôm qua dì đã bắt đầu nói như vậy, ầm ĩ cả một buổi tối." Sắc mặt Lưu Trưng bình tĩnh nói.
"Tôi nói là sự thật!" Tưởng Hinh la to.
Dáng vẻ ấy trong mắt Tần Thiên thật sự như một người điên, trong ký ức của ông Tưởng Hinh không phải như thế.
Nghe Lưu Trưng nói là bắt đầu từ tối hôm qua, ông cảm thấy chắc Tưởng Hinh bị mình làm cho k1ch thích, vậy nên điên rồi.
"Tiểu Tuấn, dì Hinh của con có phải điên rồi hay không?" Tần Thiên hỏi con trai của mình, ông không muốn chịu phiền toái, đưa Tưởng Hinh vào viện điều dưỡng là biện pháp tốt nhất.
"Đúng vậy." Tần Hải Tuấn trả lời.
"Mày nói xằng nói bậy! Rõ ràng mày đã từng yêu tao, mày nói láo! Bọn mày đều đang nói dối!" Tưởng Hinh phát hiện mọi chuyện không được đúng lắm, ván cờ này thế mà lại gây bất lợi cho mình, cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi, cô cố gắng nói: "Tôi không có điên, tôi không có điên!"
Ánh mắt Tần Thiên lạnh nhạt, suy nghĩ chốc lát sau đó ông lấy điện thoại ra gọi điện kêu người tới dẫn Tưởng Hinh đi.
"Tần Thiên, anh không thể đối với tôi như vậy!" Tưởng Hinh nghe thấy anh ta thật sự muốn đưa mình đi viện điều dưỡng, trong nháy mắt sụp đổ.

Cô không thể tin, trong khoảng thời gian ngắn tức giận ngập tràn, đột nhiên cô cầm lấy con dao gọt trái cây nằm trên bàn, vồ về phía người phụ nữ bên cạnh Tần Thiên: "Đều tại mày! Mày đi chết đi!"
Biến cố phát sinh quá nhanh, người phụ nữ ngoại quốc hoảng sợ, ôm con ngã nhào về phía sau.
"Tưởng Hinh!" Tần Thiên là người đầu tiên xông tới giữ chặt Tưởng Hinh.
"Mày cũng đi chết đi!" Tưởng Hinh ra tay với Tần Thiên, bị Tần Thiên giơ tay tát một cái: "Được rồi Tưởng Hinh!" Tần Thiên nói: "Cô điên rồi, tôi nhất định phải đưa cô đi viện điều dưỡng."

"Tao không đi, tao không đi!" Tưởng Hinh ôm lấy bên má sưng tấy của mình, điên cuồng nói: "Tao không có điên, tao không có điên! Mấy người đừng mơ!"
Cô tiếp tục dây dưa không ngớt với Tần Thiên, ầm ĩ không thôi.
Lưu Trưng thờ ơ lạnh nhạt, nói với Tần Hải Tuấn: "Đi."
Tần Hải Tuấn khẩn trương hỏi: "Đi đâu?"
"Đi về." Lưu Trưng lên lầu lấy đồ, Tần Hải Tuấn vội vàng theo anh đi lên.
Bọn họ lần thứ hai đi xuống, Tưởng Hinh không còn lộn xộn nữa, có thể Tần Thiên đã thuyết phục được cô.
"Đi đâu vậy?" Tần Thiên nhìn thấy con trai mình, mở miệng hỏi.
"Về chỗ ở bên ngoài, chỗ này để cho hai người giải quyết, con không xen tay vào được." Tần Hải Tuấn nói.
"Cũng được." Trái lại Tần Thiên cũng rất thành thật, trực tiếp giới thiệu với con trai mình: "Tiểu Tuấn, vị này là bạn gái của ba, đứa bé cô ấy ôm chính là em trai con."
Tần Hải Tuấn gật đầu một cái, tới đáp lại cũng lười nói: "Tụi mình đi."
Tình cảm giữa hai cha con đạm mạc, tóm lại là khách khí.
"Em không cần lo lắng." Trở lại xe, Lưu Trưng nói: "Đứa con do người phụ nữ kia sinh ra là một đứa bé thuần huyết thống nước ngoài, không thể nào là con của ba em."
Tần Hải Tuấn lông mày nhảy dựng, kinh ngạc hỏi: "Làm sao anh biết?"
Tất nhiên Lưu Trưng không thể nói thật với cậu nhưng cũng không muốn lừa dối: "Về sau sẽ nói cho em biết." Đến một lúc thích hợp sẽ nói hết tất cả cho Tần Hải Tuấn.
"Ồ." Lòng hiếu kỳ của Tần Hải Tuấn không lớn, điều cậu quan tâm không phải là chuyện tình cảm này nọ của ba mình mà là Lưu Trưng: "Cảm ơn anh, vừa nãy đã giúp em che giấu."
Thời điểm Tưởng Hinh sắp nói ra may là Lưu Trưng nhanh tay, nếu không khó có thể giải thích rõ ràng.
"Anh nên làm." Lưu Trưng bình tĩnh nói, lái xe rời khỏi nhà họ Tần.
Câu nói này khiến tâm trạng Tần Hải Tuấn càng phức tạp, cậu áy náy không biết như thế nào cho phải.


Mỗi một lần nhọc Lưu Trưng tức giận, đều được Lưu Trưng tha thứ.

Lần này cũng giống vậy, rõ ràng là chuyện khiến người ta rất đau đớn nhưng Lưu Trưng lại nói với cậu rằng, đây là chuyện bản thân nên làm.
"Xin lỗi, Lưu Trưng, về sau em sẽ không chọc anh tức giận nữa." Chàng trai cúi đầu nói, bàn tay đặt trên đầu gối gắt gao nắm chặt, cậu hạ quyết tâm từ nay về sau sẽ trở thành một người khiến Lưu Trưng hài lòng.
Lưu Trưng ngẫu nhiên nhìn sang, nhận thấy ánh mắt khẩn trương của Tần Hải Tuấn, trong lòng anh thở dài, thấp thỏm như vậy, thích như vậy sao?
"Có phải là anh nói gì, em cũng sẽ làm theo?" Anh hỏi Tần Hải Tuấn.
"Ừ, cứ nói mong muốn của anh." Tần Hải Tuấn cẩn thận đáp ứng.
"Vậy thì tốt." Lưu Trưng nói với cậu: "Qua kì nghỉ đông, em chuyển đến ký túc xá trường ở đi.

Chỉ còn một học kỳ cuối cùng, đúng lúc có thể chuyên tâm học hành."
"..." Tần Hải Tuấn kinh ngạc ngồi trên ghế phụ, không kịp phản ứng, ý thức bên trong của cậu cho rằng Lưu Trưng không cần cậu nữa.
Sắc mặt trắng bệch hiện lên trong mắt Lưu Trưng, vô cùng bất đắc dĩ, anh giải thích: "Thời gian hiện tại rất đặc thù, quyết định này đối với em đối với anh đều là tốt nhất, anh cần thời gian để chấp nhận em."
"Anh không cần em nữa sao?" Tần Hải Tuấn không nghe lọt những lời giải thích đó, điều duy nhất cậu cảm nhận được chính là Lưu Trưng không thích mình nữa.
"Không phải, chỉ là tạm thời để em trọ ở trường thôi, một học kỳ thôi mà." Lưu Trưng hiện ra vẻ mệt mỏi nói: "Anh cần thời gian, nếu như em thông cảm với anh, cứ dựa theo những lời anh nói mà làm đi."
Tần Hải Tuấn rất gian nan mới có thể để bản thân nói chuyện bình thường: "Chỉ cần anh không phải không cần em, em đều nghe theo anh." Nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy Lưu Trưng chính là không cần cậu.
Từ lúc bắt đầu đã có suy đoán bất an này rồi.
"Ân, cứ như vậy đi." Nghe thấy Tần Hải Tuấn đồng ý, Lưu Trưng tạm thời thoải mái hơn một chút, e rằng.
"Thứ bảy là ngày nghỉ em có thể trở về tìm anh được không?" Tần Hải Tuấn giống như một đứa bé bị vứt bỏ, đôi mắt lóng lánh ngậm nước mắt.

Đều đã thành người lớn rồi...
Thật sự Lưu Trưng đối với cậu, có lúc rất bất đắc dĩ.
"Có thể."
"Được." Tần Hải Tuấn vội vàng gật đầu, chỉ sợ Lưu Trưng đổi ý.
Đồng thời cậu cũng không bỏ qua cảm giác ghét bỏ trong mắt Lưu Trưng, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Tần Hải Tuấn cũng không muốn như vậy đâu, trên thế giới này ngoại trừ Lưu Trưng, từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể khiến cậu rơi nước mắt.
Mỗi lần đối mặt với Lưu Trưng, tâm trạng chập trùng như một con sóng lớn mãnh liệt, nước chảy cuộn trào siết chặt.
Tần Hải Tuấn cảm thấy đây là bởi vì mình quá yêu Lưu Trưng.
...
Ngày Tần Hải Tuấn khai giảng, Lưu Trưng lái xe đưa đi, thuận tiện mang theo hành lý của cậu.
Anh giúp chàng trai xách hành lý lên phòng ngủ, dọn sẵn giường ngủ cho cậu.
Toàn bộ quá trình, Tần Hải Tuấn thẫn thờ nhìn Lưu Trưng chuẩn bị.

Cơ thể cậu hệt như một quả khí cầu bị xì hơi, xẹp dần xẹp dần.
Những ngày ở nghỉ đông, Lưu Trưng đối với cậu không nóng không lạnh.
Chuyện nên quan tâm thì sẽ quan tâm, nhưng không còn thân mật nữa.
Tần Hải Tuấn tự lý giải suy nghĩ của Lưu Trưng hẵn là vì Lưu Trưng bị mình ghê tởm nên cần thời gian để điều tiết.
Cậu một lần rồi lại một lần như vậy để an ủi mình, nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu, không có cách nào thả lỏng bản thân.
"Em thấy như vậy có được không?" Sau khi Lưu Trưng chuẩn bị xong quay sang hỏi Tần Hải Tuấn có yêu cầu gì không.
"Ừ, cứ vậy đi." Tần Hải Tuấn lười nhìn, không được ở bên cạnh Lưu Trưng thì chỗ nào cũng giống nhau.
"Sao uể oải ỉu xìu vậy? Sắp đi học rồi, trạng thái của em thế này sao mà học nổi?" Lưu Trưng ngồi trên giường cậu, vỗ vỗ mép giường muốn cậu lại đây, nói với cậu: "Tiểu Tuấn, bây giờ điều quan trọng nhất với em là học hành, trước tiên là thi đậu đại học, còn những chuyện khác thì tính sau."
Tần Hải Tuấn ngoan ngoãn gật đầu, cậu hiểu rõ Lưu Trưng nói đúng.

Lưu Trưng nói tiếp: "Tình yêu chỉ là một phần trong cuộc sống, nó cũng không hẵn là thứ cần thiết.

Em nên ngẫm lại về nhiều mặt khác, suy nghĩ lại tương lai của mình."
Đối với Lưu Trưng mà nói, sau khi quay lại với một sinh mệnh mới, thế giới trước mắt anh bao la rộng lớn, còn rất nhiều thứ đang chờ anh trải nghiệm.
Tần Hải Tuấn dùng một tay tóm chặt ngực mình, tay còn lại giữ chặt bàn tay Lưu Trưng: "Nhưng em yêu anh, nó chiếm giữ toàn bộ." Nếu như không có tình yêu với Lưu Trưng cũng chẳng có chuyện tiếp tục đi học này, không có cái tương lai ảo tưởng tốt đẹp đó nữa.
Lần đầu nghe thấy Tần Hải Tuấn thổ lộ, suy nghĩ đầu tiên của Lưu Trưng là tránh né.

Cảm giác nếu lấy xuống tất cả sẽ tiêu tan, dù sao Tần Hải Tuấn còn nhỏ, tình yêu của người trẻ tuổi còn không phải giống như hoa quỳnh sao.
Lần thứ hai nghe Tần Hải Tuấn thổ lộ, Lưu Trưng bắt đầu suy nghĩ có phải mình đã quá tự tin rồi hay không.
Tự hỏi rất lâu vẫn không có đáp án, Lưu Trưng đứng lên nói: "Anh đi đây, em nghiêm túc học hành nhé.

Có gì cần thì gọi điện thoại cho anh."
"..." Lưu Trưng rút ngón tay trong lòng bàn tay mình ra, Tần Hải Tuấn cố gắng nắm chặt nhưng không được, anh vẫn dứt khoát rời đi.
Quay người rời khỏi Tần Hải Tuấn, bước chân Lưu Trưng nhìn như nhẹ nhàng, lại lộ ra vẻ hơi sốt ruột.
Lập tức muốn tìm một phần cảm giác bình an, xoa dịu nội tâm nôn nóng này.
Buổi tối đầu tiên trở về, Lưu Trưng bực bội đến nổi ngủ không được.

Được một lúc anh lại lo Tần Hải Tuấn ngủ trong phòng không quen, lúc sau lại lo tâm trạng cậu không tốt, đi học không nghiêm túc.
"Có phải đã làm sai rồi không?" Tự mình lẩm bẩm, không nhận được bất cứ đáp án nào.
Nếu Tần Hải Tuấn vì vậy mà rơi vào một hoàn cảnh khốn khó hơn, thế không phải là mất nhiều hơn được sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc