TRỌNG SINH TỰ MANG THUỐC CHO MÌNH


Bị Lưu Trưng làm hai trận, hiện giờ Tần Hải Tuấn nhớ tới trong lòng cảm thấy vẫn còn sợ hãi.
"Vậy mày thật sự quyết định muốn ở bên anh ấy?" Vệ Thanh Phong không nhịn được hỏi: "Tần Tuấn, mày có thể hỏi bản thân mình hay không, đến cuối cùng mày là gay hay là..."
"Tao chỉ thích Lưu Trưng." Sau khi Tần Hải Tuấn nói xong, không được tự nhiên ngậm kín miệng, đây là lần đầu tiên cậu chính miệng thừa nhận mình thích Lưu Trưng.
Cho dù là thừa nhận trước mặt bạn bè, cậu cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
"Nói cách khác, mày không phải là gay rồi." Vệ Thanh Phong có câu nói giấu trong lòng, không biết có nên nói hay không, nhưng đã là bạn của Tần Hải Tuấn, cậu vẫn là có câu kia giảng câu kia: "Tần Tuấn à, nếu như mày không phải gay, cùng Lưu Trưng ở bên nhau sợ rằng không được thực tế, về sau hai người..."
"Về sau cũng sẽ ở bên nhau." Tần Hải Tuấn ngắt ngang lời bạn mình nói: "Tao và Lưu Trưng không giống nhau, tình huống khác biệt với người khác."
"Khác biệt chỗ nào?" Người ta thường nói người đang yêu đều là đứa ngốc, Vệ Thanh Phong không tin Tần Hải Tuấn lời nói.
"..."
Hai chàng trai ngồi nhìn lẫn nhau, sau một lúc thì một người trong đó bại trận.
"Được rồi, tao chỉ là lo lắng cho mày thôi.

Thật ra Lưu Trưng cũng không tệ, nhìn trước mắt thì anh ta có ích với mày." Vệ Thanh Phong cười nói, cậu không nói lời hay với Tần Hải Tuấn, chỉ nói sự thật.
"Thanh Phong, cám ơn mày." Tần Hải Tuấn cũng mỉm cười, giơ tay đấm đấm vào cánh tay bạn mình, chuẩn bị vào học.
Ở trong lớp, giáo viên điểm danh Tần Hải Tuấn, nói với cậu một vài lời cổ vũ, đồng thời có ý sắp xếp bạn học kèm thêm cho cậu.
Hỏi ý kiến bản thân Tần Hải Tuấn, cậu chọn Vệ Thanh Phong, vừa là bạn cũng ngồi cùng bàn, hợp lí.
"Ha ha, nếu không thì sau khi tan học tao về cùng hai người, kèm thêm cho mày?" Vệ Thanh Phong đề nghị nói, cậu có hơi tò mò về chỗ ở của Tần Hải Tuấn với Lưu Trưng.
"Chỗ đó rất nhỏ." Phản ứng đầu tiên của Tần Hải Tuấn là có chút không muốn.


Vấn đề không phải là vì phòng nhỏ mà là...!Cậu nhận ra mình vậy mà lại không mong người thứ ba đặt chân căn phòng đó.
"Có liên quan gì? Đâu phải là đi chơi party, đi học bù thôi mà." Vệ Thanh Phong kiên trì muốn đi, hơn nữa dáng vẻ rất hứng thú.

||||| Truyện đề cử: Nữ Hầu Câm, Em Đứng Lại Đó! |||||
Tần Hải Tuấn cũng không phải quá chấp nhất, vừa nãy chỉ là một loại phản ứng theo bản năng thôi.
Suy nghĩ một chút cậu đáp ứng: "Tốt lắm, tao sẽ bảo Lưu Trưng chuẩn bị cơm cho mày, cùng nhau ăn cơm."
"Nhanh như vậy mà anh ấy đã biết nấu ăn rồi hả? Ăn ngon không?" Vệ Thanh Phong cực kỳ kinh ngạc, cậu còn tưởng rằng Lưu Trưng nói chơi thôi.
"Cũng không tệ lắm." Tần Hải Tuấn nhớ tới tay nghề của Lưu Trưng, tuy rằng thô ráp nhưng rất đặc biệt, nấu cơm rất có mùi vị đàn ông.
"Tao rất chờ mong nha, thế lúc nào thì đi? Chiều nay tan học xong đi luôn?" Vệ Thanh Phong tràn đầy phấn khởi, rất muốn đi tìm tòi hư thực phòng trọ Lưu Trưng thuê.
"Hôm nay không được, hôm nay là thứ năm, tối đi đua xe." Tần Hải Tuấn nói.
"Hẻ? Đua xe?" Vệ Thanh Phong há hốc mồm, chẳng lẽ Tần Hải Tuấn không muốn học tập thật giỏi mà muốn quay lại tiết tấu ngày trước, để đi đua xe?
"Lưu Trưng bảo là tối thứ hai với thứ năm có thể chơi, thời gian còn lại phải học." Tần Hải Tuấn nhìn Vệ Thanh Phong nói, nói xong thì thở dài, tỏ thái độ không thể làm gì khác.
"Chậc chậc." Vệ Thanh Phong còn có thể nói cái gì, ngay cả cậu là người đứng xem cũng cảm thấy Lưu Trưng đối với Tần Hải Tuấn đúng là không có gì để nói: "Vậy cũng tốt, tối đi đua hai vòng, chiều mai đến chỗ hai người."
"Được."
Nhiệm vụ học tập hôm nay, vừa bắt đầu Tần Hải Tuấn không vào được trạng thái, chủ yếu bởi vì cậu theo không kịp tiến độ.

Mặc dù có Vệ Thanh Phong giảng cho cậu bất cứ lúc nào, nhưng học vẫn tương đối vất vả.
Mỗi lần đầu óc mơ hồ, Tần Hải Tuấn lập tức phiền lòng, rất muốn gác bút trong tay xuống không học nữa.

Nhưng mà, gương mặt Lưu Trưng cứ hiện lên trong lòng, còn những lời Lưu Trưng nói, Lưu Trưng cho vẽ cho cậu một bản kế hoạch...
Dựa vào ảo tưởng tương lai mờ mịt đó, Tần Hải Tuấn miễn cưỡng bình tĩnh lại, từ từ học tiếp.
Dù sao Lưu Trưng cũng đã nói, không mong cậu học thật giỏi, chỉ cần có thể đậu tốt nghiệp là được rồi.
"Tần Tuấn, tan học." Tiếng chuông tan học vang lên rồi dần tắt, Tần Hải Tuấn vẫn ngồi tại chỗ giải đề.

Vệ Thanh Phong gọi cậu một tiếng: "Đi, đi ăn cơm."
"Được." Tần Hải Tuấn khép sách lại, bỏ vào hộc bàn, tiện thể lấy điện thoại ra gọi điện cho Lưu Trưng.

Cuộc gọi vừa được tiếp nhận liền lập tức hỏi anh: "Anh ở đâu?"
Lưu Trưng nói: "Ở trước cổng chờ em, em xuống đi."
Nhìn thấy Tần Hải Tuấn cúp điện thoại, Vệ Thanh Phong kinh ngạc hỏi cậu: "Lưu Trưng lại tới nữa hả?"
"Ừm." Vì để cho Tần Hải Tuấn an tâm đi học, tự nguyện lên lớp, Lưu Trưng một ngày phải chạy qua ba lần: "Anh ấy tự nguyện, tao không xen vào."
Vệ Thanh Phong cười nhạo, theo tâm lý được gọi là khinh bỉ: "Mày cứ giả vờ đi." Làm như không thèm để ý chứ thật ra trong lòng đang thích chết đi được, ai mà không biết.
"Tao không có giả vờ." Tần Hải Tuấn híp mắt nói, biểu cảm so với ngày thường không có gì khác biệt.
Cái kiểu mỉm cười rụt rè thêm chút kỳ lạ, chỉ xuất hiện vào lúc đối mặt với Lưu Trưng mà thôi.
Lưu Trưng đứng ở cổng trường cấp ba chờ bọn họ, nhìn thấy Tần Hải Tuấn đi ra cùng Vệ Thanh Phong, anh giữ nụ cười ấm áp, cả người đứng dưới ánh nắng ngày thu trông cực kỳ bắt mắt.
Đồng thời cũng hấp dẫn vô số ánh nhìn của các nữ sinh, nhìn đi nhìn lại anh nhiều lần.
Trong ánh mắt đều mang theo vẻ tò mò và thưởng thức, tựa như đang xem ti vi, cảm nhận được sự mới mẻ.

"Tiểu Tuấn, Thanh Phong."
Tần Hải Tuấn đi tới, Lưu Trưng theo thói quen duỗi tay, ôm lấy bờ vai cậu: "Cùng đi ăn cơm?" Anh hỏi là Vệ Thanh Phong.
"Được nha." Vệ Thanh Phong nói, vừa lúc cậu cũng có nhiều vấn đề muốn tham khảo cùng Lưu Trưng.
"Vậy thì đi thôi." Trên đường đi Lưu Trưng nói vài câu với Vệ Thanh Phong, sau đó hỏi thử Tần Hải Tuấn: "Lên lớp thế nào? Theo kịp không?"
Anh lo nhất chính là Tần Hải Tuấn không theo kịp tiến độ của bạn cùng lớp, rồi sinh ra vòng tuần hoàn thành tích càng lúc càng kém sau đó chán học.
"Tạm được." Tần Hải Tuấn vẫn nghìn câu một kiểu trả lời, tỏ vẻ có chút qua loa.

Bởi vì cậu thật sự rất không muốn bàn về việc học với Lưu Trưng.
Lưu Trưng không thể làm gì khác hơn là hỏi Vệ Thanh Phong: "Tình huống thế nào?"
Vệ Thanh Phong lập tức cười nói: "Tần Tuấn cố gắng cả một buổi sáng, anh để nó thở chút đi." Đứa bạn của mình ghét học tới cỡ nào tất nhiên là cậu biết rõ, đối phương có thể làm được tới mức này đã rất tốt rồi.
"Tốt lắm, anh chỉ là quan tâm em thôi." Lưu Trưng cười cười, đỡ lấy bờ vai Tần Hải Tuấn ngón tay đặt trên đầu vai cậu nhéo nhéo.
Ba người đi đến nhà ăn gần đó, ăn một bữa cơm trưa cũng hơn một tiếng, rất nhanh cũng sắp vào học.
Lưu Trưng nói lời tạm biệt với bọn Tần Hải Tuấn, lái xe hơn mười phút trở lại trường mình, buổi chiều có tiết anh còn phải lên.
Chiều tan học rồi quay lại trường cấp ba của Tần Hải Tuấn, trong lúc đó vẫn luôn chú ý đến cảm xúc của đối phương.

Thời điểm nhìn thấy cậu không có chuyện gì, mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời còn có chút cảm giác thành công không nói được.
Buổi tối ăn cơm xong, Tần Hải Tuấn lái xe dẫn theo Lưu Trưng lên núi, tìm đám công tử không có việc gì kia đi đua xe.
Bởi vì trang bị còn ở nhà nên bọn họ chỉ đơn giản mặc đồ bình thường đi.

Dù sao đối với Tần Hải Tuấn mà nói, mặc đồ đua xe đều chỉ để làm trò giả vờ đẹp trai.
Đến trên núi, vẫn còn mấy người nhớ rõ Lưu Trưng, bọn họ vừa nhìn thấy Lưu Trưng liền bắt đầu trêu ghẹo Tần Hải Tuấn, nụ cười lộ ra vẻ hèn mọn.

Cố tình lại gặp Lưu Trưng cá tính lẵng lơ như vậy, tụ thành một đám với bọn họ.
Khiến Tần Hải Tuấn tức không chịu được, sinh ra hờn dỗi muốn Lưu Trưng lên xe, tự mình chạy một vòng.
"Mấy đứa đó không có gì tốt, tụi nó vốn không thật lòng nói chuyện với anh."
Trong xe đột nhiên vang lên câu nói này, Lưu Trưng trầm mặc một lúc lâu, mới bật cười, rất vui vẻ sờ sờ cánh tay Tần Hải Tuấn: "Anh biết chứ, anh không cần bọn họ thật lòng bởi vì bọn họ không có quan hệ gì với anh cả, anh không để ý."
Tần Hải Tuấn mở không tính nhanh, có chút hóng gió ý tứ: "Vậy anh quan tâm cái gì?" Cậu tán gẫu cùng Lưu Trưng.
"Quan tâm bản thân, quan tâm em." Lưu Trưng rất tự nhiên nói ra hai điều này.
Tần Hải Tuấn hơi kinh ngạc, không nhịn được nghiêng đầu nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn quên mất phải nhìn đường.
"Mẹ kiếp, mau nhìn đường!" Phía trước chính là khúc cua, Lưu Trưng vội vàng lại gần nhắc nhở cậu một tiếng.
"Ồ." Tần Hải Tuấn không chút hoang mang, kỹ thuật lái xe thành thục chạy qua khúc cua, tâm trạng cậu hoàn toàn đắm chìm trong vui sướng, bởi vì câu nói Quan tâm em của Lưu Trưng.
Đối với Tần Hải Tuấn mà nói, câu này so với Yêu em càng khiến cậu động lòng hơn.
Lưu Trưng phát hiện, từ tối hôm nay Tần Hải Tuấn có hơi mất tập trung, giống như đang trù tính chuyện gì trọng đại vậy.
Chờ đến đêm khuya thời điểm đi ngủ, cậu nhóc chui vào bên trong mền của anh, bất thình lình nói một câu: "Em cũng rất quan tâm anh."
"..."
Sau đó, cậu vươn mình cưỡi lên người Lưu Trưng, bắt đầu kéo quần áo Lưu Trưng.
"Em làm gì vậy?"
"Làm anh thoải mái..."
"Hả? Anh không cần." Lưu Trưng dở khóc dở cười, kéo Tần Hải Tuấn từ trên người mình xuống, ấn bên cạnh muốn cậu ngoan ngoãn đi ngủ: "Đừng nghịch nữa, ngủ đi."
"..." Tần Hải Tuấn không hề giãy dụa, cậu thấp giọng đáp một tiếng ừ.

Nhưng cậu cũng không muốn từ bỏ, cậu nắm chặt lấy tay Lưu Trưng, trong lòng có một cảm giác rất cần thiết, cậu lại không rõ cảm giác cần thiết này là cái gì..


Bình luận

Truyện đang đọc