TRỌNG SINH TU TIÊN TẠI ĐÔ THỊ

Đúng lúc này, Hỗn Độn Huyễn Diệt bia trong cơ thể của Diệp Trần bỗng nhiên khẽ run lên:

Hô!

Một đạo hư ảnh khổng lồ đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu Diệp Trần.

"Đây là.... Quái vật gì?"

Mọi người ở xung quanh lập tức giật nảy mình, thi nhau kinh hô lên, mà lão tổ Cơ gia kia thì sắc mặt càng là thay đổi lớn, không thể không liên tục lùi lại.

Chỉ thấy đạo hư ảnh này giống như một con trâu rừng to lớn, tuy nhiên lại có khuôn mặt của con người, bỗng nhiên chính là con Hỗn Độn thú kia!

Tuy nhiên, đây cũng không phải là bản thể của Hỗn Độn thú, chỉ là một đạo hình chiếu tinh thần mà thôi.

Hỗn Độn thú mặc dù không có cách nào chạy ra khỏi không gian phong ấn của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia, nhưng lại có thể dùng thần niệm của chính mình, thông qua khe hở chiếu hình ra ngoài.

Hắn bây giờ cũng đã ở cùng một trận doanh với Diệp Trần, tự nhiên không thể để Diệp Trần gặp phải nguy hiểm, nhỡ đâu xảy ra chút chuyện gì ngoài ý muốn thì hắn sẽ bị nhốt ở bên trong Hỗn Độn Huyễn Diệt bia mãi mãi.

"Nô bộc ti tiện! Lá gan của ngươi thật đúng là không nhỏ a!"

Một đôi mắt lớn tròn trịa của Hỗn Độn thú trừng một cái, gắt gao nhìn chằm chằm vào lão tổ Cơ gia ở phía dưới, nói ra lời khiển trách lạnh lùng.

Lão tổ Cơ gia nhìn thấy Hỗn Độn thú hiện thân thì lập tức suýt chút nữa bị dọa cho tè dầm, tuy nhiên chẳng mấy chốc thì lại phát hiện, Hỗn Độn thú trước mắt chẳng qua chỉ là một đạo hình chiếu bằng tinh thần mà thôi, trong nháy mắt lại thở phào nhẹ nhõm, sau khi vẻ mặt dao động một lúc, bỗng nhiên cười lạnh nói:

"Không nghĩ tới ngươi thế mà bị một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch thu phục, xem ra ngươi cũng không có lợi hại như ta tưởng tượng a!"

Trước kia hắn sở dĩ thần phục Hỗn Độn thú, chẳng qua là muốn từ chỗ của Hỗn Độn thú thu hoạch được chỗ tốt cho việc tu luyện của mình, bây giờ thấy Hỗn Độn thú đã bị Diệp Trần thu phục, tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục tự cho mình là nô bộc.

Hơn nữa, hắn thấy, tu vi và thực lực của mình cũng không kém Diệp Trần, chỉ cần phối hợp với cường giả của bảy tộc giết chết Diệp Trần, nói không chừng có thể đạt được pháp bảo của Diệp Trần, sau đó xoay người trở thành chủ nhân của Hỗn Độn thú!

Hỗn Độn thú thấy ngày thường lão tổ Cơ gia khúm núm trước mặt mình, bây giờ vậy mà cũng dám nói với mình như vậy thì lập tức tức giận nổi trận lôi đình, đáng tiếc hắn căn bản không có bất kỳ biện pháp nào.

"Diệp tiểu tử, ngươi nhanh diệt cái tên tiện nô này cho ta!"

Hắn bây giờ chỉ là một đạo hình chiếu tinh thần, không có một chút sức chiến đấu nào, chỉ có thể dựa vào Diệp Trần.

Diệp Trần không thể không lắc đầu, tuy nhiên hắn vẫn gọi ra Hỗn Độn Huyễn Diệt bia, hung hăng hướng lão tổ Cơ gia mà đánh tới!

Ầm ầm!

Hỗn Độn Huyễn Diệt bia trong nháy mắt bành trướng tới độ cao gần vạn mét, mang theo khí tức hỗn độn kinh người, hoành ép cửu thiên, hướng lão tổ Cơ gia trấn áp tới!

"Ừm?"

Lão tổ Cơ gia hiển nhiên cũng không nghĩ tới, món pháp bảo trong tay Diệp Trần vậy mà cường đại như vậy, thậm chí đều vượt qua uy năng của Thần khí!

"Chu Hoàng kiếm!"

Lão tổ Cơ gia không đám chủ quan chút nào, lập tức gọi là pháp bảo vô thượng của Cơ gia bọn họ.

Ầm!

Cùng với một đạo ánh sáng vàng sáng chói xông thẳng lên trời cao, một thanh kiếm khổng lồ bay lên không trung, hướng Hỗn Độn Huyễn Diệt bia mà ngăn cản.

Bá bá bá!

Các cường giả của bảy đại gia tộc ở xung quanh thấy cảnh này thì lập tức thi nhau lùi lại, trên mặt của mọi người đầy vẻ kinh hãi:

"Bia đá kia là pháp bảo gì? Khí tức làm sao lại nghịch thiên tới như thế!"

"Lão tổ Cơ gia ngay cả Chu Hoàng kiếm cũng buộc phải lấy ra!"

"Chu Hoàng kiếm thế nhưng là thần binh đệ nhất của trong núi Huyễn Diệt, ở bên trong hàng ngũ Thần khí cũng thuộc về thượng phẩm, lão tổ Cơ gia chắc là có thể thắng a?"

"Cái vấn đề này cũng khó mà nói! Pháp bảo của tiểu tử kia có phần tà môn, dường như cũng không kém hơn so với Chu Hoàng kiếm đâu!"

...

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Trong tiếng kinh hô của tất cả mọi người ở xung quanh, hai đại pháp bảo định cấp Hỗn Độn Huyễn Diệt bia và Chu Hoàng kiếm đã điên cuồng va chạm vào nhau tới ngàn vạn lần, thời không trong phạm vi vạn dặm xung quanh cũng sớm đã bị ảnh hưởng vỡ nát không chịu nổi, hai người bây giờ hoàn toàn là đánh nhau ở bên trong "hư không" (P/s: đánh nát thời không thì hóa thành hư không, hư không chỉ tồn tại trong thời gian ngắn sẽ bị thời không lấp đầy).

Không thể không nói, thực lực của lão tổ Cơ gia này cũng rất chi là mạnh, không hổ là lão quái vật sống ở trên núi Huyễn Diệt mấy vạn năm, thực lực đã gần tiếp cận với cấp Đại Đế, ở trước khi Diệp Trần chưa có đốn ngộ, căn bản xa xa không cách nào đánh đồng được với ông ta!

Cho dù là bây giờ, nếu không phải trong tay Diệp Trần có Hỗn Độn Huyễn Diệt bia thì chỉ sợ sớm đã rơi vào thế hạ phong từ lâu rồi!

"Đồ đần! Quả thực là đồ đần! Trong tay có Hỗn Độn Linh Bảo đỉnh cấp mà còn không đối phó được một tên phế vật! Vẫn là để ta tới giúp ngươi đi!"

Trên đỉnh đầu hai người, hình chiếu tinh thần của Hỗn Độn thú nhìn chiến đấu của hai người vào trong mắt thì lập tức vừa vội vừa tức, trong nháy mắt hóa thành một sợi ánh sáng trắng, lập tức vui vào trong đầu của Diệp Trần.

"Tiểu tử! Không cần phản kháng, cẩn thận lĩnh ngộ ảo diệu trong một chiêu này của ta!"

Diệp Trần bỗng nhiên cảm nhận được thức hải của mình khẽ run lên, hơi do dự một chút, cuối cùng lựa chọn tiếp nhận sợi năng lượng tinh thần này của Hỗn Độn thú.

Hỗn Độn thú bây giờ với hắn cũng coi là cùng chung mối thù, cũng không thể ở vào thời điểm này mà gây ra chuyện bất lợi cho hắn.

Ông ~~

Sau khi Diệp Trần tiếp nhận đạo lực lượng tinh thần này của Hỗn Độn thú, trong đầu bỗng nhiên dần hiện ra một chiêu mà Hỗn Độn thú trước đó dùng hai cái sừng công kích hắn, tuy nhiên lại hiển thị chậm lại vô số lần, để Diệp Trần có thể nhìn thấy rõ huyền bí được ẩn giống trong một chiêu này!

"Thì ra là thế! Không nghĩ tới Hỗn Độn thú đối với việc vận dụng áo nghĩa Hỗn Độn đã đạt tới tình trạng huyền diệu như thế này!"

Bỗng nhiên, Diệp Trần từ bên trong một chiêu này, dường như đã lĩnh ngộ được áo nghĩa tinh túy của Hỗn Độn, mặc dù mới chỉ hiểu được một chút vẻ bề ngoài mà thôi, thế nhưng lại đi so với trước đó thì đã có sự tiến bộ hơn rất nhiều!

Không thể không nói, nếu như lúc trước hắn không phải trùng hợp may mắn mà tìm hiểu được lực lượng Vĩnh Hằng thì cho dù là một trăm tên Diệp Trần ở cùng một chỗ cũng tuyệt đối chắc chắn không phải là đối thủ của Hỗn Độn thú!

"Hỗn Độn Nhất Kích!"

Sau khi sư hiểu biết đối với Hỗn Độn pháp tắc đạt tới cảnh giới hoàn toàn mới, Diệp Trần lập tức vung Hỗn Độn Huyễn Diệt bia lên, lấy bia đá bắt chước hai cái sừng của Hỗn Độn thú, hướng lão tổ Cơ gia hung hăng đập xuống tới!

"Sao lại thế!"

Lão tổ Cơ gia kia, hiển nhiên không nghĩ tới, thực lực của Diệp Trần sẽ lập tức đột nhiên tăng mạnh, lập tức phát ra một tiếng kinh hô, lập tức giơ Chu Hoàng kiếm nằm ngang trước mặt, toàn lực ngăn cản.

Cạch!

Thần khí Chu Hoàng kiếm và Hỗn Độn Huyễn Diệt bia lại hung hăng va chạm vào nhau.

Tuy nhiên công kích lần này của Diệp Trần rõ ràng sắc bén hơn rất nhiều:

Răng rắc!

Dưới sự va chạm mạnh của cái bia đá khổng lồ kia vào trên thanh Thần khí Chu Hoàng kiếm, thanh Chu Hoàng kiếm kia thế mà đứt gãy ra!

"Phốc!"

Lão tổ Cơ gia phải gánh chịu phản phệ ngay lập tức điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi lớn, cả người lập tức bay ngược ra đằng sau, khí tức nhanh chóng giảm xuống rất nhiều, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng trắng bệch.

"Cái này... cái này..."

Những người đang đứng quan sát ở xa xa xung quanh trên trời, thậm chí cả những người ở trong sơn cốc phía dưới thấy cảnh tượng này thì tất cả ngay lập tức đều trợn mắt há hốc mồm.

Thật ra thì từ lúc hai người giao thủ cho đến lúc phân ra thắng bại, trước sau chẳng qua cũng chỉ trong hơn một cái chớp mắt.

Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, lão tổ Cơ gia lôi ra cả Thần khí thượng phẩm rồi vậy mà vẫn thua tới một cách nhanh chóng như thế!

Cường giả bảy tộc ở xa xa, thấy cảnh này thì hai mắt lập tức nhìn nhau, từng tên giống như tưởng mình đang nằm mơ.

Mà Hỗn Thế Ma Viên, Cửu U Thôn Thiên Mãng và đám người Hi Nguyệt ở phía dưới, sau khi phản ứng lại thì thi nhau hưng phấn kinh hô lên:

"Thế mà lại thắng? Tu vi của Tôn thượng bây giờ chỉ sợ so với lão chủ nhân ngày xưa trước lúc chưa mở ra thế giới cũng chẳng kém bao nhiêu đi!"

Cửu U Thôn Thiên Mãng nhịn không được mà cảm khái một tiếng, bên trong đôi mắt hiện ra vẻ vô cùng kích động.

P/S: Ta thích nào...chương 4 rồi nha....dịch nào dịch nào....

Bình luận


T
tuấn tú hồ
26-03-2023

Hay nha

G
GAME MOBA
26-03-2023

Ko có ngôn tình ko hay rồi. Toàn là luyện công. Chán

M
mê truyện
26-03-2023

Trả hiểu thằng main nghĩ gì bị đám kia khinh thường như vậy vẫn cứu tụi nó gặp mik là bỏ đi rồi cho đám nữ nhân kia phục vụ cái thằng đại ca đó rồi

Truyện đang đọc