Tào Văn nghe được giọng nói này thì đột nhiên toàn thân giật giật một lúc, cả người trọn vẹn ngẩn ngơ một lúc lâu, đầu vô cùng cứng ngắc từ từ nghiêng đầu sang chỗ khác, cuối cùng thấy được khuôn mặt mà trong mơ của hắn xuất hiện vô số lần kia!
"Diệp...Diệp tiên sinh? Thật, thật là ngài sao? Ta, ta không phải đang nằm mơ đó chứ?"
Tào Văn hung hăng dụi dụi mắt nhanh chóng nhìn vào, sau khi xác nhận chính mình không có nhìn nhầm thì lập tức kích động tới lệ nóng doanh tròng, nước mắt chảy xuống như mưa.
Phù phù!
Tào Văn khó mà ức chế được sự vui sướng trong lòng, trực tiếp quỳ xuống trên mặt đất, toàn thân bởi vì hưng phấn mà kích động tới run rẩy không ngừng:
"Diệp tiên sinh, ngài, ngài cuối cùng đã trở về rồi sao?"
Diệp Trần khẽ thở dài một hơi, tâm niệm vừa động, một đạo lực lượng chân nguyên vô hình tự động nâng Tào Văn từ dưới đất lên, vỗ vỗ đầu vai của hắn, trên mặt hiện ra vẻ áy náy, nói:
"Thật có lỗi! Ta đã về trễ rồi!"
Không khó tưởng tượng, Tào Văn sở dĩ sẽ rơi vào tình trạng như thế thì chắc chắn không thoát khỏi có liên quan tới hắn.
"Diệp tiên sinh, ta..."
Tào Văn đang muốn mở miệng nói chuyện thì người đàn ông trung niên mập mạp ở bên cạnh lại sớm đã không kiếm chế được:
"Con mẹ nhà nó! Họ Tào, ngươi có cái gì đặc biệt mà la ó lên thế? Chân lão tử cũng đã duỗi tê cả rồi, ngươi còn không tranh thủ thời gian lau sạch giày cho lão tử? Ngươi muốn tìm đường chết sao?"
Lúc này hai người mới nhớ tới cái chuyện vặt này, Diệp Trần hướng về phía Tào Văn mỉm cười, nói:
"Cần ta xuất thủ không?"
Tào Văn cũng hướng về phía Diệp Trần nhếch miệng cười một tiếng, đưa tay cởi quần áo lao động của nhân viên phục vụ trên người xuống, hung hăng nắm xuống trên sàn nhà nói:
"Giết gà sao lại dùng tới đao mổ trâu? Diệp tiên sinh cứ ở một bên đứng xem là được rồi, tự ta tới a!"
Nói xong lời này, Tào Văn đi nhanh tiến lên, một phát bắt được tóc của người đàn ông trung niên mập mạp kia, đầu tiên là hung hăng kéo về phía trước một cái, trong tiếng kêu thê thảm của người đàn ông trung niên mập mạp, lại dùng sức hung hằng đè ép giương mặt béo phì của hắn xuống chỗ những thức ăn bẩn thỉu mà lúc nãy hắn cố ý làm rơi xuống!
Thiên phú tu luyện của Tào Văn tuy rằng không tốt, thế nhưng là thời gian đi theo Diệp Trần kia cũng miễn cưỡng bước vào hàng ngũ tu chân, tuy rằng không am hiểu đánh nhau, nhưng đối phó với người bình thường thì tuyệt đối là dư sức có thừa.
Trước đó người có địa thế mạnh hơn, hắn mới không thể không nhẫn nhịn, bây giờ núi dựa lớn nhất của hắn trở về thì hắn còn sợ cái gì?
Diệp Trần chính là cũng biết điểm này, cho nên cũng không có trực tiếp ra tay giúp hắn, dù sao, loại chuyện báo thù này đương nhiên là do chính mình tự động thủ mới càng thấy thống khoái hơn!
Hơn nữa, loại giun dế như người đàn ông trung niên mập mạp trước mắt này, chỗ nào đáng giá để hắn tự mình ra tay?
Ầm!
Trong nháy mắt mảnh đĩa vỡ lại vỡ vụn ra, tính cả cái bàn cũng lập tức tan nát, mà trên gương mặt béo phì của người đàn ông trung niên kia lập tức găm đầy mãnh đĩa vỡ vụn, chỉ nhìn thôi mà cũng đã cảm thấy đau rồi!
"A!!!"
Người đàn ông trung niên mập mạp kia lập tức phát ra một tiếng kêu như con heo bị cắt tiết, sau đó thì giận dữ hét lên:
"Họ Tào! Ngươi vậy mà cũng dám đối với ta như thế! Không sợ ta đi khiếu nại với Thẩm gia sao?"
Tào Văn cười lạnh:
"Thẩm Thanh Sơn sao? Coi như hắn không tìm đến ta, ta cũng sẽ đi tìm hắn!!"
Nói xong lời này, Tào Văn lại hung hăng nhấn gương mặt béo phì kia đè xuống trên mặt bàn:
Bành!
Lần này thì ngay cả bàn ăn cũng bị đè bẹp!
Nhưng, Tào Văn cũng không có dừng tay, vẫn như cũ gắt gao nắm lấy tóc của người đàn ông trung niên kia lại tiếp tục nhấn mặt béo của hắn xuống trên sàn nhà!
Một phát! Hai phát! Ba phát!...
Chỉ chốc lát sau gương mặt béo phì của người đàn ông trung niên kia sớm đã bị biến dạng thay đổi hoàn toàn, giống như đầu heo, trên mặt đất tất cả đều là vết máu, nhìn qua vô cùng thê thảm.
Mọi người xung quanh thấy cảnh này lập tức từng người, tất cả đều sợ ngây người!
"Đây còn là Tào Văn mặc người ức hiếp sao?"
"Hôm nay thế nào giống như trở thành người khác vậy!"
"Quá cuồng bạo!"
...
Tào Văn không để vào mắt tiếng nghị luận xung quanh, vẫn như cũ gắt gao nắm lấy tóc của người đàn ông trung niên mập mạp hướng sàn nhà hung hăng đập xuống!
"Này thì mắt chó coi thường người khác này!"
"Này thì lãng phí đồ ăn này!"
"Không phải ngươi muốn lão tử dọn dẹp sao? Vậy thì lão tử cố gắng giúp ngươi dọn dẹp dọn dẹp đầu óc này!"
...
Tào Văn giống như muốn phát tiết toàn bộ cục tức phải nhịn hơn một năm nay ra ngoài, vừa hung hăng nện gương mặt béo phì kia ở trên mặt đất, vừa gào thét lớn giống như điên.
"Tào gia! Ta sai rồi! Ta thật biết sai rồi! Ngài đại nhân đại lượng, cầu...van cầu ngài...tha cho ta đi..."
Người đàn ông trung niên mập mạp lúc này sớm đã không còn phách lối như trước đó mà bắt đầu liều mạng cầu khẩn.
Tào Văn như mắt điếc tai ngơ, hung ác nắm đầu của người đàn ông trung niên mập mạp đập xuống sàn nhà hơn mười cái thẳng đến ý thức của hắn trở nên mơ hồ, lúc này mới thuận tay ném sang một bên như thể ném một đống rác.
Cùng lúc đó:
Rầm rầm!
Kèm theo một trận tiếng bước chân dồn dập, một đám người cao lớn mặc áo vét màu đen từ đằng xa lao đến vây Tào Văn và Diệp Trần vào giữa.
Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên có dáng người cao to, một mặt râu quai nón, trên thân tỏa ra sát khí kinh người..
Các thực khách ở xung quanh nhà hàng nhìn thấy người này xuất hiện thì lập tức thi nhau từ chỗ ngồi đứng lên, trong đôi mắt hiện ra vẻ kính nể:
"Là ông chủ Quách đến rồi!"
"Vị này là ông chủ Quách, thế nhưng là thủ hạ tâm phúc của Thẩm gia có thủ đoạn rất lợi hại a!"
"Bây giờ toàn bộ Vân Châu thì ông chủ Quách này là người có tiếng nói!"
...
Diệp Trần nghe được tiếng bàn tán của mọi người thì lập tức khẽ chau mày, trong lòng dâng lên một số nghi vấn.
Mặc dù Tào gia suy bại, thế còn Đường gia đâu? Lúc này đột nhiên xuất hiện một ông chủ Quách như thế? Còn có Thẩm gia kia trong miệng của mọi người lại là người như thế nào?
Trong lòng Diệp Trần đang suy nghĩ thì ông chủ Quách kia đã chạy tới trước mặt, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Tào Văn một lát, bỗng nhiên phủi tay, cười nói:
"Tao gia chru thân thủ tốt, không hổ là bá chủ tỉnh Thiên Nam ngày xưa a!"
Người đàn ông trung niên mập mạp đã tê liệt trên mặt đất nghe được giọng nói này của ông chủ Quách thì lập tức lấy lại tinh thần:
"Ông chủ Quách! Cuối cùng thì ngài cũng đã tới! Cứu ta! Mau cứu..."
"Ngậm miệng!"
Không đợi người đàn ông trung niên mập mạp nói xong, Tào Văn quát lớn một tiếng, ngay lập tức một cước đá vào trên cái mặt đầu heo kia, người đàn ông trung niên mập mạp kia liền bay ra ngoài, không chỉ một trong những cái răng cửa bị gãy, trên trán còn in một cái dấu chân lớn, hung hăng ngã ngửa bay ra đằng sau hơn mười mét sau đó thì trực tiếp ngất đi, trong thời gian ngắn hiển nhiên là không tỉnh lại được.
"Ngươi!!"
Ông chủ Quách rõ ràng là không ngờ tới, Tào Văn thế mà ở ngay trước mặt hắn còn dám tùy tiện như thế, so với cái bộ dáng khúm núm trong những ngày vừa qua quả thực tưởng như hai người!
"Tào Văn ngươi được lắm! Lúc trước Thẩm gia thấy ngươi đáng thương nên mới lưu lại một cái mạng chó cho ngươi, để ngươi kéo dài hơi tàn đến nay, ngươi lại dám gây rối ở chỗ này của ta, ngươi là không muốn sống sao?"
Tào Văn cười lạnh, "Thẩm Thanh Sơn cái tên phản đồ kia, vốn chẳng qua chỉ là một con chó của Tào gia, hắn ở sau lưng đùa nhập vào Bồng Lai, phá đổ Tào gia chúng ta, sở dĩ không giết ta cũng là vì cố ý làm cho ta nhục nhã mà thôi..."
Tào Văn tuy răng mặt ngoài là nói với ông chủ Quách, thế nhưng kỳ thực là nói cho Diệp Trần nghe.
P/S: Ta thích nào...chương 3.
Hay ạ, ủng hộ