Ba ngày sau, Diệp Trần về tới La Sát thành.
Tuy nhiên, hắn cũng không có rời khỏi Ma giới.
Ma giới có nguồn linh khí dồi dào, chính là cơ hội vô cùng tốt để tăng cao tu vi của chính mình.
Hơn nữa lúc trước hắn cưỡng ép thúc giục môn thần thông nghịch thiên này, kinh mạch trong cơ thể gần như đoạn đi hơn phân nửa! Thương thế cực kỳ nghiêm trọng!
Nhất định phải ngay lập tức tiến hành chữa trị!
Còn về phân Mân Côi thì nhục thân vẫn bị đóng băng trong Vạn Niên Huyền Băng, vẫn còn đang hoàn hảo như lúc ban đầu, muốn cứu sống thì cũng không cần phải vội vã.
Hơn nữa Diệp Trần lo lắng, Mân Côi nếu như phục sinh ở bên trong Ma giới sợ sẽ khó mà tiếp nhận được cảnh tượng trước mắt này.
Cho nên hắn dự định trước tiên điều dưỡng thương thế cho tốt, sau khi trở về Trái Đất thì tiến hành làm việc này.
Thời gian sau đó thì Diệp Trần ở lại La Sát thành, Nạp Lan Bách Xuyên thành chủ La Sát thành cũng nghe nói tới chuyện của ở Ma Hoàng thành của Diệp Trần, sớm đã đối với hắn kính như kính thần minh, không dám sinh ra một chút tâm tư chống lại nào....
Chớp mắt một cái, đã trôi đi qua được mười ngày, Diệp Trần cuối cùng cũng đã chữa trị tất cả các kinh mạch bị tổn hại trong cơ thể.
Hơn nữa tu vi của hắn cũng bởi vậy mà một hơi trực tiếp tăng lên tới cảnh giới Trúc Cơ tầng tám đỉnh phong.
Diệp Trần dứt khoát thừa thế xông lên, trực tiếp vận dụng Thôn Thiên đỉnh tiến hành tu luyện, tăng thêm đan dược hỗ trợ lại hao phí thời gian mười ngày, tu vi cuối cũng cũng ở một lần hành động này mà nhảy lên tới cảnh giới Trúc Cơ tầng chín đỉnh phong.
Cách cảnh giới Kim Đan cũng chỉ còn có một bước nữa mà thôi.
Tuy nhiên, cũng chính một bước này mà ngăn cản không biết bao nhiêu tu chân giả.
Diệp Trần cũng hiểu rõ, muốn đột phá cái đạo khảm này, tuyệt không phải là chuyện một sớm một chiều là có thể làm được.
Trong thời gian ngắn, hắn coi như lại cố gắng tu luyện chỉ sợ tu vi cũng không tăng lên một chút nào, ngược lại sẽ dục tốt bất đạt.
"Cũng là lúc nên rời khỏi đây!"
...
Bế quan ở phủ thành chủ được hai mươi ngày, sau khi xuất quan thì Diệp Trần kinh ngạc phát hiện, La Sát thành gần như trở thành một toàn thành trống không!
"Chẳng lẽ là Ma Tổ kia tra được ta có quan hệ với La Sát thành, sau đó phài người tới đây trả thù? Tuy nhiên trong thành hình như cũng không có vết tích đánh nhau gì a..."
Trong lòng âm thầm tò mò, thần niệm Diệp Trần hơi quét qua, rất nhanh khóa chặt lại hành tung của Nạp Lan Nhu Nhiên.
Tìm tới Nạp Lan Nhu Nhiên, hỏi một chút thì Diệp Trần mới biết, hóa ra trải qua sau trận chiến ấy, toàn bộ cường giả cảnh giới Trùng Tiêu của Ma Hoàng thành gần như bị Diệp Trần chém giết hầu như không còn, tám đại chủ thành khác lập tức liền nổi lên lòng mơ ước.
Phải biết, Ma Hoàng thành chính là trung tâm của Ma giới, không chỉ có linh khí dồi dào, hơn nữa có phạm vi thế lực lớn nhất, mà còn có rất nhiều linh quáng.
Bây giờ Ma Hoàng vẫn lạc, bốn Đại Tế Tu và ba đại khách khanh của phủ Hách Liên tướng quân cũng bị mất mạng toàn bộ.
Ma Hoàng thành bây giờ đã là tòa thành vô chủ, tám đại chủ thành khác đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, thi nhau bắt đầu chia cắt địa bàn của Ma Hoàng thành.
Binh lực của La Sát thành toàn bộ cũng đã đi theo Nạp Lan Bách Xuyên đi tranh đoạt địa bàn.
Sau khi nghe xong lời giải thích của Nạp Lan Nhu Nhiên thì Diệp Trần không thể không hơi nhíu mày, người khác có lẽ không biết, thế nhưng hắn lại rất rõ ràng, trong Ma Hoàng thành còn có một vị Ma Tổ lúc nào cũng có thể bước vào cảnh giới Thông Thiên!
Vốn định nhắc nhở Nạp Lan Nhu Nhiên một câu, tuy nhiên hắn nghĩ lại một chút, La Sát thành ở bên trong tám đại chủ thành vốn có thực lực yếu nhất, muốn bảo Nạp Lan Bách Xuyên từ bỏ một cái cơ hội như vậy thì chỉ sợ không quá dễ dàng.
Nhưng, chờ sau khi Ma Tổ xuất quan khó đảm bảo hắn sẽ không tra ra chính mình cùng với La Sát thành có quan hệ, đến lúc đó nói không chừng sẽ liên lụy đến Nạp Lan Nhu Nhiên.
Hắn cùng với tiểu nha đầu này tuy giao tình cũng không quá sâu, tuy nhiên dù sao cũng quen biết một lúc lâu, tóm lại không thể vô tình như thế.
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần trực tiếp một phát bắt được cổ tay của Nạp Lan Nhu Nhiên, "Ngươi đi theo ta!"
Nạp Lan Nhu Nhiên đầu tiên là giật mình, sau đó thì mừng rỡ trong lòng, cũng không có phản kháng, mặc cho Diệp Trần dẫn nàng ta trực tiếp đạp không mà đi.
Chỉ chốc lát, hai người ra ngoài La Sát thành đi vào trong khu rừng Hàn Linh kia.
"Diệp tiền bối, ngài dẫn ta tới nơi này làm cái gì?"
Nạp Lan Nhu Nhiên một mặt vẻ tò mò.
Diệp Trần không nói gì, tiện tay ở trong không khí một trảo, kéo một cái:
Ầm ầm!
Trên không trung lập tức xuất hiện một vết nứt.
"Đây là..."
Đôi mắt đẹp của Nạp Lan Nhu Nhiên trợn lên thật lớn, bàn tay trắng như ngọc che lấy cái miệng nhỏ, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Tay trái Diệp Trần vừa lật, lấy ra một khối Linh Ngọc màu trắng, sau đó hau tai điểm vào hư không một lúc đã khắc xuống từng đạo chú ấn vào trên Linh Ngọc.
Sau đó đưa Linh Ngọc kia cho Nạp Lan Nhu Nhiên mới từ từ nói:
"Ta phải đi! Khối ngọc bội này ngươi cầm lấy, nếu như có một ngày, ngươi gặp phải rắc rối mà không cách nào giải quyết được thì cần phải cầm khối ngọc bội này đi tới chỗ này là có thể mở ra con đường không gian này!"
Nạp Lan Nhu Nhiên lập tức ngẩn ngơ, sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, "Diệp tiền bối, đằng sau con đường không gian này là chỗ nào? Là chỗ của ngài sao?"
Nàng ta từng nghe Đái An Na nói qua, Diệp Trần chính là đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, dường như không phải người của thế giới bọn họ.
Diệp Trần mỉm cười, "Không sai! Thế giới bên ngoài tên là Trái Đất, nếu như sau này ngươi thật đi tới Trái Đất thì có thể đến Hoa Hạ quốc tìm ta, danh hào của ta là Diệp Cuồng Tiên!"
Nói xong lời này, thân thể của Diệp Trần trực tiếp lóe lên đã bước vào bên trong con đường không gian, chẳng mấy chống không thấy bóng dáng đâu nữa.
Nạp Lan Nhu Nhiên còn muốn tiếp tục hỏi, cũng đã không tìm thấy tung tích của Diệp Trần, mà thông đạo hkonog gian trước mắt kia cũng bắt đầu từ từ khép lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa, tất cả khôi phục lại bình thường, giống như là một giấc mơ.
Nạp Lan Nhu Nhiên đứng ngẩn ngơ một lát lại cúi đầu nhìn Linh Ngọc màu trắng trong tay, đã cảm thấy mất mát thất vọng đồng thời trong lòng cũng đầy vui vẻ.
"Vì sao Diệp tiền bối để cho ta đi tới cái thế giới kia tìm ngài ấy? Chẳng lẽ ngài ấy hy vọng ta và hắn...hì hì, thật ra thì ngài ấy coi như cưỡng ép dẫn ta đi ta cũng sẽ không cự tuyệt..."
...
Diệp Trần cũng không nghĩ tới, hắn nể tình quen biêt một hồi, cho nên mới để lại cho Nạp Lan Nhu Nhiên một con đường lùi, không nghĩ tới lại để cho nàng ta hiểu nhầm dụng ý.
Sau khi đi qua đạo không gian kết giới kia, Diệp Trần lại trở lại dưới đáy hồ băng kia một lần nữa.
Sau khi ra khỏi hồ băng tự nhiên cũng lại một lần nữa trở về Trái Đất.
"Cũng nên cứu Mân Côi sống lại!"
Diệp Trần liếc mắt nhìn hồ băng dưới chân, tự nhủ.
Lúc trước Mân Côi vùi xác xuống đây, tại chỗ này cứu sống cô ta lại, nghĩ đến đợi đến khi cô ta tỉnh lại thì hẳn là cũng có thể dễ tiếp nhận hơn.
Kết quả là, Diệp Trần ở bên cạnh hồ băng tìm một mảnh đất trống, sau đó sau khi thuận tay bố trí hơn mười đạo cấm chế không gian thì lúc này mới lấy nhục thân của Mân Côi từ bên trong Càn Khôn Trạc ra bên ngoài.
Hô!
Vạn Niên Huyền Băng vừa xuất hiện thì nhiệt độ ở dung quanh trong nháy mắt giảm xuống mấy chục độ.
"Tam Muội chân hỏa!"
Hai tay Diệp Trần đặt ở trên bề mặt Vạn Niên Huyền Băng, ở dưới sự thiêu đốt của Tam Muội chân hỏa, Vạn Niên Huyền Băng cứng rắn như sắt đá bắt đầu nhanh chóng bị hòa tan.
"Phá!"
Đợi đến khi chỉ còn lại lớp băng cuối cùng thì bàn tay Diệp Trần hơi chấn động một chút:
"Bành!"
Lớp băng vỡ vụn, cỗ thân thể mềm mại hoàn mỹ kia cũng hoàn toàn hiển lộ đi ra.
Diệp Trần để thân thể Mân Côi nằm ngang ở trên mặt đất, sau đó lấy Thất Diệp Hồi Tiên thảo và Thần Long Chi Huyết ra bắt đầu chính thức khởi động phương pháp phục sinh.
P/S: Ta thích nào...chương thứ 4 nha.......Kim Phiếu a...TLT a....
Hay ạ, ủng hộ