Buổi tối, bốn người chuẩn bị đi chơi ở một quán bar gần trường học.
Đường Uy bỗng nhiên hướng về phía Lý Hổ một mặt cười xấu xa nói:
"Lão tứ, gọi cả em gái ngực lớn kia của ngươi đi thôi!"
Lý Hổ đầu tiên là lộ ra một chút vẻ ngại ngùng, sau đó thì tức giận nói:
"Lão Đường, ngươi mẹ nó còn dám kêu Thiến Thiến của ta là em gái ngực lớn, cũng đừng trách ta trở mặt không quen biết nha!"
Đường Uy cười ha ha một tiếng, "Được rồi! Ta không nói nữa không được sao? Tuy nhiên Thiến Thiến của ngươi cô ta xác thực lớn a!"
Hai mắt Lý Hổ trừng một cái, "Ngươi còn nói!"
...
Nghe được lời đối thoại của hai người, Diệp Trần rất nhanh đã hiểu được rõ ràng vấn đề ở trong đó, hóa ra hơn một tháng này, cái tên Lý Hổ này thế mà câu được một cô gái xinh đẹp ở khoa Kinh tế và thương mại, hai người bây giờ đang đứng ở thời kỳ mập mờ và mối quan hệ vẫn chưa được xác định.
Diệp Trần vốn cũng không có qua coi trọng chuyện này, bỗng nhiên nhướng mày, nhớ tới một số chuyện cũ trước kia, không thể không thốt ra, "Từ Thiến Thiến?"
Hoá ra, Diệp Trần giật mình nhớ tới kiếp trước, Lý Hổ đã yêu một cô gái tên là Từ Thiến Thiến, cuối cùng lại bị cô gái này tính toán đủ kiểu, cuối cùng còn bị cô ta đá một cái bay ra ngoài, vùi đầu vào ôm ấp một tên công tử khác, trực tiếp dẫn tới tính tình của Lý Hổ thay đổi lớn, sầu não uất ức nhiều năm.
Nếu không phải là Lý Hổ đột nhiên nói ra cái tên này, Diệp Trần thật đúng là chưa chắc có thể nhớ tới người này.
Chỉ là để Diệp Trần không có nghĩ tới là, bây giờ một đời này, hai người vậy mà nhanh như vậy đã lại quấn quít lấy nhau.
Có lẽ, đây là lực lượng của vận mệnh đi.
Lý Hổ thì làm sao biết được những chuyện này, nghe được Diệp Trần một lời nói ra được tên của cô gái mà bản thân mình đang ngưỡng mộ trong lòng, lập tức vì đó mà ngẩn ngơ, chợt cười nói:
"Trần ca, chẳng lẽ ngươi cũng quen biết Thiến Thiến? Là thông qua chị dâu quen biết phải không? Đã là như vậy, ngươi cũng gọi chị dâu cùng đi đi, vừa vặn có thể tác hợp giúp ta a!"
Chị dâu trong miệng Lý Hổ, tự nhiên là chỉ Tiêu Nhược Hi.
Tiêu Nhược Hi cũng là sinh viên của khoa Kinh tế và thương mại, hai bên quen biết nhau cũng không có gì lạ.
Diệp Trần nghe thấy Lý Hổ nói như vậy thì lập tức cảm thấy có chút khó trả lời.
Hắn biết tâm tư của cô gái này không được trong sáng, há lại sẽ lại đi tác hợp bọn họ?
Thế nhưng là hắn bây giờ nếu như nói thật thì lúc này Lý Hổ chắc chắn sẽ không tin tưởng, nói không chừng sẽ bị phản ứng lại ngược lại còn oán hận chính mình.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần đành phải thuận miệng qua loa một câu, "Nhược Hi không thích những nơi như quán bar, vẫn là không nên gọi cô ấy đi!"
Lý Hổ nghe được điều này thì ngay lập tức một mặt thất vọng, nhưng thấy vẻ mặt kiên quyết của Diệp Trần cũng không dám nói thêm gì nữa.
Rất nhanh, Lý Hổ trốn vào phòng vệ sinh, sau khi gọi một cú điện thoại với Từ Thiến Thiến kia thì lập tức một mặt vui vẻ đi ra, hướng về phía Đường Uy và Trần Đông cười nói:
"Lão đại, lão tam, đừng nói anh em không chiếu cố các ngươi, Thiến Thiến nói, cô ta sẽ dẫn theo mấy cô gái xinh đẹp khác cùng ký túc xá của cô ta, hai người các ngươi cần phải nắm chắc thật tốt cơ hội này!"
Đường Uy nghe được điều này thì ngay lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, Trần Đông thì gãi đầu một cái, mặt mo đỏ lên một lúc.
...
Quán bar Ám Mị là một quán ba nổi danh nhất gần đại học Thiên Hải, nghe nói là một vị đại lão nào đó của Thiên Hải mở ra, cho nên không có người nào dám can đảm nháo sự ở nơi này.
Bốn người tới quán bar, "Thiến Thiến, ở đây!"
Lý Hổ hướng về phía bốn cô gái ăn mặc thời thượng hô to một tiếng.
"Thật đúng là cô ta!"
Diệp Trần nhìn thấy Từ Thiến Thiến, không thể không âm thầm lắc đầu lần nữa, trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ, làm sao để Lý Hổ thấy được rõ ràng bộ mặt thật của cô gái này, tránh khỏi hắn lại rơi vào kết cục như kiếp trước.
Bốn cô gái nhìn thấy dung mạo đẹp trai của Diệp Trần, tất cả đôi mắt đẹp rõ ràng đều hơi lóe sáng lên, "Lý Hổ, người bạn này chính là Diệp Trần mà ngươi thường nói tới sao?"
"Nghe nói ngươi có quan hệ qua lại với học tỷ Tiêu Nhược Hi ở khoa chúng ta, không biết việc này là thật hay giả?"
"Quả nhiên là một anh chàng đẹp trai a!"
...
Mấy cô gái này ngươi một lời ta một câu, bắt đầu có ý kiến bàn luận đối với Diệp Trần.
Diệp Trần đối với Từ Thiến Thiến không có hảo cảm, cho nên cũng không có hảo cảm gì với mấy cô gái khác, tự nhiên cũng lười để ý tới, chỉ là khẽ gật đầu, không có nói một lời nào.
Bọn người Từ Thiến Thiến thấy Diệp Trần làm cao như vậy thì lập tức thi nhau lộ ra vẻ mặt không vui.
Tuy rằng Diệp Trần bởi vì chuyện có quan hệ qua lại với Tiêu Nhược Hi ở đại học Thiên Hải có danh khó không nhỏ, nhưng nhiều hơn là một số tin đồn tiêu cực.
Dù sao thì Tiêu Nhược Hi nổi danh gia cảnh giàu có và xinh đẹp của đại học Thiên Hải, là thiên kim của con nhà giàu nhất tỉnh Quảng Nam, mà thân phận chân chính của Diệp Trần thì không được biết đến, ở trong mắt những người theo đuổi Tiêu Nhược Hi kia, hắn tự nhiên chỉ là một con cóc may mắn ăn được thịt thiên nga mà thôi.
"Hừ! Chẳng qua chỉ đẹp trai dễ nhìn một chút mà thôi, chảnh cái gì chứ?"
Bốn cô gái vốn còn muốn thông qua Diệp Trần, làm quen với Tiêu Nhược Hi nhân vật nổi tiếng khoa Kinh tế và thương mại một chút, thấy Diệp Trần đối với các cô lạnh lùng như vậy, trong lòng không thể không có chút căm giận.
Lý Hổ thấy bầu không khí có chút lúng túng khó xử, vội vàng kêu gọi mọi người đi vào trong quán bar.
Mọi người cũng đều là khách quen trong quán bar, sau khi vừa tiến vào quán bar, lúc này liền có nhân viên phục vụ tiến lên đón, đưa bọn hắn vào bên trong một cái ghế dài.
Lý Hổ đã đặt một cái bàn lớn, rượu đỏ đắt tiền, cùng với một vài đĩa hoa quả và quà ăn vặt...
Mặc dù nơi này sạch sẽ tương đối yên tĩnh, thế nhưng dưới âm nhạc và ánh đèn chiếu rọi, mọi người nhanh chóng bước vào trạng thái.
Hai người Lý Hổ và Từ Thiến Thiến ngồi ở cùng một chỗ, không biết đang thấp giọng trò chuyện cái gì, nhưng từ trên nét mặt của hai người lại có thể nhìn ra được, Lý Hổ dường như đang một mực ân cần lấy lòng, mà Từ Thiến Thiến thì một mặt kiêu ngạo làm dáng, thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy vẻ khinh thường.
Còn về phần Đường Uy, Trần Đông và ba cô gái khác thì đang chơi một số trò chơi trên bàn rượu, Đương Uy am hiểu giao tiếp, thỉnh thoảng kể một ít trò cười với câu đùa tục, chọc cho mọi người lúc nào cũng cười to.
Ngay cả Trần Đông cũng thỉnh thoảng chen vào nói được một vài câu.
Duy chỉ có Diệp Trần thì một mình ngồi ở một góc, tự mình thưởng thức rượu đỏ, không có ý tứ tham dự vào trong đó một chút nào.
Ba người Đường Uy biết tính tình của Diệp Trần, cũng không thấy có cái gì kỳ quái, nhưng rơi vào trong mắt bốn người Từ Thiến Thiến thì lập tức càng lúc càng cảm thấy Diệp Trần này là một công tử bột cái gì cũng không vừa ý, dứt khoát cũng không để ý tới hắn nữa.
Dần dần, Diệp Trần cũng cảm thấy có chút không thú vị, hắn vốn dĩ đáp ứng đến đây là muốn tìm một cơ hội để Lý Hổ thấy rõ ràng bộ mặt thật của Từ Thiến Thiến, nhưng bây giờ thực sự không tìm thấy cơ hội thích hợp.
Ngay vào lúc Diệp Trần đang chuẩn bị đứng dậy rời đi thì bỗng nhiên có một giọng nói vang lên, "Ơ! Thật đúng là Thiến Thiến a, nghe nói cô bị Phương thiếu vứt bỏ, thế mà nhanh như vậy đã câu được một kẻ ngốc mới rồi sao? Thật đúng là thần tốc a!"
Mọi người thi nhau theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy, người nói chuyện chính là một thanh niên khôi ngô có dáng vẻ lưu manh, một thân quần áo mặc toàn đồ hàng hiệu, cả đầu tóc nhuộm màu vàng, trên người mơ hồ lộ ra một cỗ sát khí, hiển nhiên không phải một kẻ đơn giản.
Từ Thiến Thiến nhìn thấy người nọ thì sắc mặt lập tức thay đổi lớn, vội vàng đứng dậy, thân thể mềm mại cũng vì đó mà hơi rung động, miễn cưỡng cười vui nói:
"Báo ca nói đùa, chúng ta...chúng ta chẳng qua chỉ là bạn bè bình thường mà thôi..."
Lý Hổ nghe được điều này thì vẻ mặt lập tức có chút khó coi.
Mà tên tóc vàng kia nghe được điều này thì khóe miệng không thể không nhếch lên, lộ ra vẻ đùa cợt, "Hóa ra là như vậy a! Vậy vừa đúng, bên ta có một vị khách quý, ngươi giúp Báo ca ta chiêu đãi tốt một chút đi!"
Thanh niên tóc vàng vừa nói ra lời này thì trực tiếp đưa tay hướng cổ tay của Từ Thiến Thiến chộp tới.
P/S: Ta thích nào...chương thứ 2...
Hay ạ, ủng hộ