Mắt thấy một chưởng của Diệp Vô Thương sắp phải rơi xuống, đúng lúc này, bỗng nhiên một tiếng hét lớn vang lên, "Vô Thương! Dừng tay!"
Sau đó, một đạo thân ảnh vĩ đại xuất hiện ở trước mặt mọi người.
"Thiên Ca, sao ngươi lại tới đây?"
Trong đám người, Tô Lam nhìn thấy người nọ thì lập tức phát ra một tiếng ngạc nhiên vui mừng.
Người tới bỗng nhiên chính là Diệp Thiên Ca!
Diệp Vô Thương cũng lập tức sững sờ, "Cha...cha...cha không chết?"
Diệp Thiên Ca gật đầu một cái nói:
"Là tiểu Trần đã cứu ta! Vô Thương, con đây làm muốn làm gì?"
Sau khi Diệp Vô Thương hơi kích động, đôi mắt rất nhanh đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng trước đó, "Làm gì? Tự nhiên là giết bọn chúng!"
"Diệp Trần cái thằng con hoang kia đã chết rồi, coi nhie tiện nghi cho hắn, ta phải giết sạch toàn bộ người có quan hệ với hắn! Báo thù cho mẹ con!"
Bạch bạch bạch!
Diệp Thiên Ca nghe được điều này, lập tức liên tiếp lùi lại mấy bước, suýt chút nữa thì đặt mông ngồi xuống đất, "Con nói cái gì? Tiểu Trần nó..."
Mà Tô Mạn ở một bên lập tức chen lời nói:
"Chú, chú đừng nghe hắn nói bậy bạ! Tiểu Trần tạm thời chỉ mất tích, chắc chắn sẽ không có chuyện gì!"
Nghe được điều này, Diệp Thiên Ca lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mà đổi thành một bên, Diệp Vô Thương đã có chút không kiên nhẫn được nữa, "Cha, cha mau tránh ra! Những người này ta không giết không được, cha tốt nhất đừng cản con!"
Diệp Thiên Ca lập tức trừng hai mắt một cái, nghiêm mặt nói:
"Không được! Bọn họ không chỉ là người thân bạn bè của tiểu Trần, cũng đều là bạn bè của cha, cha tuyệt đối sẽ không để cho con làm tổn thương bọn họ!"
Diệp Vô Thương lập tức nhướng mày, sau đó trên người dâng lên một cỗ sát khí nồng đậm, "Tốt tốt! Ta đã biết, hai mươi năm qua, trong lòng của ngươi vẫn luôn nhớ tới thằng con hoang kia!"
"Từ nhỏ sau khi ngươi ném ta vào trong quân doanh thì không quan tâm tới ta, ta cố gắng tu luyện, cố gắng thể hiện, chính là vì có thể thu hút sự chú ý của ngươi, thế nhưng ngươi thì sao, tâm tư vẫn luôn đặt ở trên người thằng con hoang đó, ngươi chưa từng chưa bao giờ coi ta là con trai của ngươi!"
Diệp Thiên Ca nghe được điều này thì vẻ mặt lập tức trở nên trắng bệch, không thể không lộ ra vẻ mặt xấu hổ, "Vô Thương, bình thường cha công vụ bề bộn, xác thực sao nhãng đối với con, thế nhưng cha làm sao có thể không coi con là con trai của ta đây?"
Diệp Vô Thương hừ lạnh một tiếng, "Thật sao? Vậy ngươi nói cho ta, võ công của tiểu tử kia là do ai dạy? Coi như không phải ngươi thì khẳng định cũng là do ngươi mời cao nhân tới, bằng không hắn làm sao có thể còn trẻ như vậy mà đã có tu vi cao như thế?"
Diệp Thiên Ca thở dài nói:
"Vô Thương, con đây là đang hiểu nhầm cha! Cha cũng là năm ngoái mới biết tiểu Trần biết võ công, hơn nữa trước đó cha vẫn luôn phái người âm thầm bảo vệ nó, cũng không phát hiện việc này...võ công của nó cha thật không biết chút nào! "
"Ta đặt tên cho nó là Diệp Trần, chính là hy vọng nó có thể được bình yên, bình yên lặng lẽ làm một người bình thường!"
"Ta đặt cho con cái tên là Vô Thương cũng là hy vọng nếu có một ngày, con biết mình còn có một người em trai thì không nên làm tổn thương nó..."
Lời nói của Diệp Thiên Ca còn chưa nói xong thì Diệp Vô Thương trực tiếp một lời cắt ngang, "Đủ rồi! Chuyện lúc trước, ta chẳng thèm nghe ngươi giải thích! Ta lại nói thêm một lần cuối cùng, bây giờ tránh sang một bên, ngươi vẫn là cha của ta!"
"Bằng không, cha con chúng ta, hôm nay ân đoạn nghĩa tuyệt!"
Diệp Vô Thương nói xong lời này, từng bước từng bước đi tới, ngay cả mặt đất đều rung động ầm ầm, giống như xảy ra một cơn địa chấn.
"Không được! Cha tuyệt đối không cho phép con làm như vậy!"
Diệp Thiên Ca không do dự, lập tức nghênh đón tiếp lấy, "Tránh ra!"
Diệp Vô Thương trực tiếp quát lớn một tiếng, đưa tay chính là một chưởng.
Ầm
Chưởng phong cuồn cuộn, khí thế giống như một làn sóng sôi trào trên mặt biển, ùn ùn kéo đến!
"Cái gì!"
Diệp Thiên Ca tuy rằng có thể cảm nhận được, đứa con trai của mình đã xưa đâu bằng nay, thế nhưng chờ hắn vừa ra tay thì vẫn kinh ngạc không thôi, hiển nhiên không nghĩ tới, hắn vậy mà tiến bộ lớn như vậy!
Ầm!
Diệp Thiên Ca sau khi được Diệp Trần dùng Thất Diệp Hồi Tiên thảo và Thần Long Chi Huyết làm sống lại thì vô luận là lực lượng thần hồn hay là lực lượng nhục thân đều so với trước đó có bay vọt về chất, thực lực đã gần như bước vào cảnh giới Tiên Nhân.
Thế nhưng đối mặt với một chưởng này của Diệp Vô Thương, hắn vậy mà sinh ra một loại cảm giác bất lực, lập tức sử xuất toàn lực của mình ra để chống lại, vẫn giống như lão Doãn vẫn là bị đánh bay ra ngoài!
Xoẹt xẹt á!
Cả người Diệp Thiên Ca lập tức liên tiếp trượt đi hơn mười mét, trên mặt đất lưu lại vết tích thật dài, sau đó mới miễn cưỡng đứng vững lại, nhưng khuyết khí trong cơ thể quay cuồng không thôi.
"Vô Thương! Trong cơ thể của ngươi vì sao có khí tức của gen thuốc nước? Chẳng lẽ ngươi đầu nhập vào Siêu Năng cục của Mỹ quốc?"
Diệp Thiên Ca trước đây cũng nhiều lần so chiêu với cao thủ của Siêu Năng cục Mỹ quốc, liếc mắt là đã phát hiện ra trên người Diệp Vô Thương có khí tức cực kỳ giống với cường giả Mỹ quốc.
Diệp Vô Thương cười lạnh, nhìn qua người cha chiến thần trước mắt mà chính mình từng ngưỡng vọng này, bị chính một chưởng của mình đẩy lui, trên mặt không thể không lộ ra một chút vẻ đắc ý, "Đầu nhập vào thì cũng chưa phải, chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi!"
Diệp Thiên Ca lập tức trừng hai mắt một cái, "Tại sao ngươi có thể làm như thế? Trước đó ta dạy ngươi như thế nào! Gen thuốc nước tuy rằng có thể tăng thực lực lên rất nhanh nhưng cũng chính là đang tiêu hao sinh mệnh, ngươi sao có thể..."
"Ngậm miệng!"
Diệp Vô Thương hét lớn một tiếng, trực tiếp cắt ngang lời nói của Diệp Thiên Ca, "Ta nói rồi, ngươi đã không tránh ra, vậy hôm nay chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!"
Nói xong lời này.
Rầm rầm rầm!
Diệp Vô Thương lại liên tiếp đánh ra ba chưởng!
Cuồng phong xung quanh lập tức gào thét, sóng nhiệt cuồn cuồn!
Ba chưởng này phân biệt công ba hướng trên giữa dưới Diệp Thiên Ca, hơn nữa một chưởng mạnh hơn một chưởng!
Diệp Thiên Ca cố gắng đón lấy hai chưởng trước, chưởng thứ ba này bất kể như thế nào cũng không tiếp nổi.
Bành!
Một chưởng đánh trúng trên lồng ngực của Diệp Thiên Ca, sau đó lập tức ngã bay ra ngoài, sau khi phun ra một ngụm máu tươi, mới nặng nề ngã xuống đất.
"Thiên Ca!"
Tô Lam thấy cảnh tượng này, vội vang lao tới trước mặt Diệp Thiên Ca, đỡ hắn từ dưới đất dậy, sau đó quay người hướng về phía Diệp Vô Thương trợn mắt lên mà nhìn, "Ngươi vậy mà đối đãi với cha của ngươi như vậy!"
Diệp Vô Thương cười tàn nhẫn một tiếng, "Ta với hắn đã ân đoạn nghĩa tuyệt, sau này hắn không còn là cha ta! Huống chi, vừa rồi ta đã hạ thủ lưu tình, bằng không hắn còn có thể sống được sao?"
Nói đến đây, Diệp Vô Thương dừng lại một chút, ánh mắt dừng ở trên người Tô Lam một lát, dường như nghĩ tới điều gì, "Ta nhớ ra rồi! Ngươi chính là người nuôi thằng con hoang ki a? Nuôi con trai giúp người khác, ngươi cũng đủ thấp hèn!"
"Đã như vậy, thằng con hoang kia nợ ta, lấy người ra để bù đắp đi!"
Nói xong lời này, Diệp Vô Thương tiện tay trảo một cái, Tô Lam lập tức cảm giác được chính mình giống như bị một bàn tay khổng lồ bô hình bắt lấy, sau đó cả người mất đi khả năng khống chế bay lên treo lơ lửng giữa trời.
"Dừng tay!"
Không chỉ Diệp Thiên Ca bị thương ngã xuống đất sốt sắng, sắc mặt của mấy người Sở Phi Yên, Tô Mạn, Tuyết Cơ đều thay đổi lớn, lập tức thi nhau xông lên.
Đáng tiếc, Diệp Vô Thương thuận tay một chưởng vỗ ra, mấy người lập tức bay ngược ra ngoài, thi nhau ngã ngửa xuống mặt đất, tu vi kém như Tô Mạn càng là trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi ngất luôn, "Mấy vị không cần phải gấp! Hôm nay những người ở đây, một người cũng chạy không được! Ta sẽ từ từ tra tấn các ngươi!"
P/S: Ta thích nào.....cái thằng DVT đáng bực này....
Hay nha