TRỌNG SINH TU TIÊN TẠI ĐÔ THỊ

Sau khi giọng nói của ông lão áo bào trắng chậm rãi vang lên một lần nữa thì tất cả tám người đều ngây ngẩn cả người, qua một lúc lâu thì mới phản ứng lại, vẻ mặt của mọi người lập tức trở nên vô cùng ngưng trọng:

Hỗn chiến không quy tắc!

Tám người chỉ có ba người tiến vào~

Con mẹ nó cái này phải đánh như thế nào?

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngây ngẩn ở chỗ đó, toàn bộ tràng diện lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh.

Ở dưới loại quy tắc này, vô luận là ai động thủ trước khẳng định sẽ bị thua thiệt nhất, trước tiên chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến, tốt nhất là chờ người khác đánh trước, sau đó ngồi làm ngư ông đắc lợi.

Nhưng vấn đề là, tất cả mọi người không có ai là người ngu, có thể đi tới một bước này đều là nhân trung long phượng, tự nhiên có thể thấy được mặt lợi và hại trong đó, ai cũng không bằng lòng làm con chim đầu đàn này.

Lúc mọi người ở đây giằng co không xong thì Tuyệt Vô Địch bỗng nhiên mở miệng:

"Các vị, chúng ta cứ giằng co mãi như vậy cũng không phải biện pháp tốt, không bằng chúng ta dùng phương pháp bài trừ, trước đá một số người không nên ở lại nơi này ra ngoài đi đã, sau đó lại tranh nhau ba cái danh ngạch kia, các vị nghĩ như thế nào?"

Cùng lúc Tuyệt Vô Địch nói ra lời này, hai người Vân Phá Thiên và Yến Cuồng Sinh nháy mắt với nhau, cái sau lập tức hiểu ý, không thể không nhìn nhau cười một tiếng.

Yến Cuồng Sinh trước tiên mở miệng nói:

"Tuyệt sư đệ nói có lý, trước đá một số thực lực rõ ràng tương đối yếu kém ra đi, những người còn lại lại cạnh tranh công bằng, đây cũng có thể coi là một biện pháp tốt!"

Yến Cuồng Sinh nói xong thì Vân Phá Thiên lập tức tiếp lời nói:

"Bên trong những người chúng ta, nếu bàn về thực lực thì tự nhiên lấy Long lão đại là mạnh nhất, cái danh ngạch này chắc hẳn mọi người có lẽ đều không có ý kiến gì đi!"

"Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, trong những người như chúng ta, người nào đó hình như ngay cả cảnh giới Hóa Thần cũng không phải a?"

Cùng lúc Vân Phá Thiên nói ra lời này thì một măt vẻ đăm chiêu nhìn về phía Diệp Trần, ý tứ đã hết sức rõ ràng.

Mấy người còn lại nghe được lời này của ba người Tuyệt Vô Địch, biết ba người rõ ràng là đằng nhằm vào Diệp Trần, lập tức thi nhau suy nghĩ, tuy nhiên cũng không có người mở miệng chất vấn, ngay cả Long Thần trước đó luôn tự cho mình là chính nghĩa cũng im lặng không nói, ngược lại bên trong đôi mắt hiện ra vẻ vui mừng.

Duy chỉ có Lạc Huyền Băng há to miệng, tuy nhiên lời đến khóa miệng cuối cùng lại rõ ràng nuốt trở vào.

Thật ra thì tất cả mọi người hiểu rõ, thế này sao lại là bài trừ yếu nhất, rõ ràng chính là bài trừ mạnh nhất!

Hơn nữa, Vân Phá Thiên giảo hoạt ở chỗ, hắn đầu tiên thừa nhận Long Thần lão đại là mạnh nhất cứ như vậy, Long Thần chắc chắn sẽ không phản đối!

Thấy mấy người Tuyệt Vô Địch không có ai phản bác thì khóe miệng lập tức hơi nhếch lên, lại nói tiếp:

"Tất cả mọi người đã không có ý kiến, vậy chúng ta trước hết mời những người rõ ràng không cùng một cái cấp bậc với chúng ta ra ngoài trước!"

Nói đến đây, Tuyệt Vô Địch giống như cười mà không phải cười nhìn qua Diệp Trần, lạnh lùng nói:

"Tiểu tử họ Diệp! Ngươi là tự mình cút ra ngoài? Hay là để chúng ta xuất thủ?"

Diệp Trần sớm đoán được cực diện này cũng là một chút cảm thấy ngạc nhiên cũng không có, cười lạnh nói:

"Để cho ta rời đi cũng được, vậy phải xem xem, các ngươi có bản lĩnh này hay không!"

Tuy rằng biết rõ, ba người Tuyệt Vô Địch, Vân Phá Thiên và Yến Cuồng Sinh cùng nhau, hi vọng thắng lợi của hắn không lớn, thế nhưng là đã đến mức độ này rồi hắn tự nhiên không có khả năng cứ như vậy mà từ bỏ.

"Muốn chết!!"

Tuyệt Vô Địch hét lớn một tiếng, trực tiếp tung người nhảy lên bay nhào về phía Diệp Trần.

Ầm ầm!

Cả người Tuyệt Vô Địch ở trên không trung, trực tiếp diêu không tung ra một quyền, một đạo quyền ảnh to lớn giống như một ngọn núi hướng Diệp Trần hung hăng giáng xuống.

Tu vi của Tuyệt Vô Địch lúc này thế mà cũng đã khôi phục tới cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong!

Rất rõ ràng, tuy nói là hỗn chiến không quy tắc, nhưng tu vi của tất cả mọi người đều bị hạn chế ở cảnh giới giống nhau, đây cũng là một sự công bằng trong ngụy trang đi!

Diệp Trần trước đó cố gắng tu luyện, vốn còn muốn lợi dụng ưu thế về tu vi đến chống lại ba người Tuyệt Vô Địch vây công, bây giờ xem ra kế hoạch này cũng đã thất bại.

Mà Tuyệt Vô Địch này cũng không hổ là thiên tài kiệt xuất nhất của Kình Thương tông, tuy rằng tu vi bị áp chế ở cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong, nhưng uy lực của một quyền này cho dù là Hóa Thần thiên quân bình thường cũng khó có thể ngăn cản.

Nếu không phải như vậy, Tuyệt Vô Địch cũng không dám đột nhiên gây rắc rối với Diệp Trần!

Chỉ có điều, đối với Diệp Trần mà nói, vẻn vẹn chí có một mình Tuyệt Vô Địch còn chưa đủ cấu thành uy hiếp đối với hắn.

Diệp Trần bước ra một bước, ngay lập tức cũng đánh một quyền ra ngoài:

Ầm ầm!

Hao đạo quyền ảnh to lớn ở trên không trung hung hăng va chạm vào nhau:

Ầm!

Cả người Tuyệt Vô Địch lập tức bay ngược ra đằng sau, lại bị một quyền này của Diệp Trần đánh lui tới hơn mấy chục mét.

Nhìn thấy kết quả trước mắt này, ngay cả Diệp Trần trong lúc nhất thời cũng đối với kết quả này cảm thấy ngoài ý muốn!

Tuy rằng, tu vi cảnh giới của hai người lúc này giống nhau, nếu như đơn đã độc đấu, Diệp Trần có một trăm phần trăm tự tin có thể đánh bại Tuyệt Vô Địch.

Thế nhưng là, một quyền kia vừa rồi của hắn thật ra thì chỉ dùng bốn, năm phần mười công lực, dựa theo lý thuyết thì Tuyệt Vô Địch không thể bại nhanh như vậy mới đúng, vì sao không chịu được một kích như thế?

"Hắn là giả vờ!"

Diệp Trần rất nhanh đã hiểu ra.

Tuy rằng mặt ngoài Tuyệt Vô Địch nói, muốn đào thỉa người có thực lực yếu nhất trước, nhưng kỳ thật tất cả mọi người đều đã hiểu rõ ở trong lòng:

Bây giờ dưới loại cục diện này, chỉ có người có thực lực càng mạnh mới sẽ bị mấy người khác kiêng kỵ!

Mọi người chính là bởi vì biểm hiện kinh diễm trước đó của Diệp Trần cho nên kiêng kỵ với thực lực của hắn, cho nên mới ngầm thừa nhận phương án của Tuyệt Vô Địch.

Nếu như thực lực của Diệp Trần không có mạnh như vậy thì mọi người ngược lại chẳng thèm phải làm như vậy.

Quả nhiên, mấy người còn lại nhìn thấy một quyền của Diệp Trần đã đánh lui được Tuyệt Vô Địch thì trên khuôn mặt của mỗi người đều hiện ra vẻ càng ngày càng kiêng dè!

"Vân sư huynh! Yến sư huynh! Xuất thủ một lượt đi!"

Sau khi Tuyệt Vô Địch bại lui thì lập tức hướng về phía Vân Phá Thiên và Yến Cuồng Sinh hô to một tiếng.

"Tốt!"

Vân Phá Thiên và Yến Cuồng Sinh cũng hiểu rõ, bây giờ bọn họ đã vạch mặt với Diệp Trần, nếu như không nhanh chóng diệt trừ đi cái tai họa này thì chắc chắn sẽ hậu hoạn vô cùng, cho nên giờ phút này cũng không thèm để ý tới thể diện, trực tiếp ngang nhiên xuất thủ đối với Diệp Trần.

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Tam đại thiên kiêu phân biệt từ ba phương hướng vây công về phía Diệp Trần mà tới.

Sắc mặt của Diệp Trần cũng lập tức trở nên vô cùng ngưng trọng.

Bởi vì bên trong Mê La Tinh Hải không thể sử dụng pháp bảo, cho nên tam đại thiên kiêu chỉ có thể dùng quyền pháp và chưởng pháp công kích, uy lực cũng không tính là quá mạnh.

Thế nhưng là, Diệp Trần cũng tương tự không cách nào sử dụng pháp bảo, lấy một địch ba, gần như không có bất kỳ phần thắng nào.

Rầm rầm rầm!

Chớp mắt một cái, bốn người đã giao thủ được hơn mười chiêu, những cái xích sắt to lớn kia cũng không biết bị chặt đứt bao nhiêu cái, tính cả toàn bộ không gian cũng lắc lư không ngừng, dường như lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Bành!

Diệp Trần lấy một địch ba, hơn nữa đối mặt với ba vị còn lại đều là tuyệt đỉnh thiên kiêu của Tu Chân giới, dần dần lập tức đã rơi vào thế hạ phong, sơ sẩy một cái, thì sau lưng lại bị một quyền của Tuyệt Vô Địch đập trúng:

"Phốc!"

Diệp Trần lập tức phun ra một ngụm máu lớn, cả người trực tiếp bay ngược ra ngoài, trọn vẹn liên tiếp lùi lại đến hơn mấy ngàn mét trên một cái xích sắt, mới miễn cưỡng đứng vững thân hình.

"Ha ha ha ha!"

Sau khi Diệp Trần đứng vững thân hình, vuột vết máu ở khóa miệng một cái, ngược lại cười lên ha hả.

P/S: Ta thích nào....chương 3

Bình luận


T
tuấn tú hồ
26-03-2023

Hay nha

G
GAME MOBA
26-03-2023

Ko có ngôn tình ko hay rồi. Toàn là luyện công. Chán

M
mê truyện
26-03-2023

Trả hiểu thằng main nghĩ gì bị đám kia khinh thường như vậy vẫn cứu tụi nó gặp mik là bỏ đi rồi cho đám nữ nhân kia phục vụ cái thằng đại ca đó rồi

Truyện đang đọc