TRONG THÔN CÓ MỘT CÔ NƯƠNG

Tống Định Thiên cùng Tống phu nhân ngồi ngay ngắn ở trên chính vị, Cố Tiểu Phù quỳ trên mặt đất kính trà, trong lòng giẫy giụa, cuối cùng rồi cũng đem được hai chữ kia kêu lên: "Cha, mẹ!"

"Hay, hay a! Ông trời đã đối với Tống Định Thiên ta không tệ a!" Tống Định Thiên nghe được khuê nữ của chính mình nũng nịu lên tiếng gọi mình, cái con người vốn có tinh thần như sắt thép kia thoắt cái hóa thành vũng nước.

"Con ngoan, nhanh đứng dậy, trên đất rất lạnh, chỉ vừa mới đầy tháng mà thôi. Thân thể có tốt không?" Cuối cùng vẫn là người làm mẫu thân, Tống phu nhân vừa dịu dàng vừa tỉ mỉ hỏi han. Nàng cũng không hơi sức đâu để mà đi oán phu quân của mình đã quá bất cẩn, chỉ cảm thấy nhìn Cố Tiểu Phù như thế nào cũng không chán mắt.

"Thân thể nữ nhi đã được chăm sóc rất tốt. Được như vậy tất cả cũng đều là nhờ có Đại lang tỉ mỉ chăm sóc." Cố Tiểu Phù cũng đã nhận ra là Tống Định Thiên không còn yêu thích Lục Nguyên Sướng giống như trước đây nữa, mặt không phải mặt, mũi không phải mũi, liền vì nàng mà nói giúp.

Quả nhiên, sau khi nghe xong, Tống phu nhân tỏ ra hài lòng nhìn về phía Lục Nguyên Sướng. Bản thân nàng đã sinh được bốn đứa con, là người từng trải, cho nên việc trong tháng có được dưỡng tốt hay không, chỉ cần nhìn qua liền biết.

"A Nguyên, còn không đi kính trà? Thường ngày thì khôn ngoan thành tinh, sao hôm nay lại trở thành ngu như vậy?" Dương Đại nương vừa đẩy Lục Nguyên Sướng một cái vừa nhắc nhở.

Lục Nguyên Sướng lau lòng bàn tay đầy mồ hôi, kéo đầu gối đến trước mặt hai lão nhân, nàng bưng trà lên sốt sắng hành lễ: "Nhạc phụ, nhạc mẫu, xin mời dùng trà."

Hai lão nhân cùng uống qua chén trà, thế nhưng Lục Nguyên Sướng lại không được như Cố Tiểu Phù là cho phép đứng dậy. Bây giờ Tống phu nhân mới được nhìn thật gần mà tinh tế tỉ mỉ xem xét Lục Nguyên Sướng. Nàng cảm thấy cái người trẻ tuổi này nhìn cũng được lắm. Da dẻ mịn màng, trông không thô thiển giống như các tướng sĩ trong quân khác, hành vi cử chỉ cũng có lễ nghi. Nếu như chỉ nhìn mặt ngoài thì thấy vẫn là miễn cưỡng cho qua ải được. Cố Tiểu Phù ở nơi hương dã, vậy mà gả được cho một người như thế này, thật sự đã là may mắn rồi.

Còn Tống Định Thiên đối với Lục Nguyên Sướng lại hiểu rõ có điều. Thời gian người này làm thuộc hạ của hắn, hắn liền có cảm giác tiếc nuối khi Lục Nguyên Sướng không phải con trai của mình. Hiện nay lại thành con rể, dĩ nhiên thế này là chuyện không thể tốt hơn được nữa rồi. Chỉ có điều giữa khuê nữ cùng con rể, hẳn là vẫn có sự khác nhau. Hắn mới vừa tìm được Cố Tiểu Phù về, vẫn còn chưa hết xót đau đây, vậy mà đã bị tiểu tử này mang đi rồi. Trong lòng hắn quả thật là rất không thoải mái.

Làm cha trong thiên hạ, đối xử với con gái sợ rằng đều có cùng một ý nghĩ là dù có sủng thế nào, đau đến mức nào thì cũng không có gì là quá đáng hết.

Tống Định Thiên trợn mắt giáo huấn: "Lục Nguyên Sướng, ngươi phải nhớ rằng ngươi có thể lấy được con gái Tống Định Thiên ta là không biết phúc khí mấy đời tu luyện mới có được. Nếu như ngươi cùng Phù nương còn chưa thành hôn, chắc chắn hôn sự này sẽ không bao giờ được tính đến."

Lục Nguyên Sướng nghe như vậy liền vội vã ngẩng đầu nhìn Tống Định Thiên. Chẳng lẽ đây vẫn là vị Đại tướng quân thường ngày vẫn đối với mình khoan dung độ lượng đó hay sao? Vẫn là cái người trưởng bối đã kiên trì giáo dục mình đó hay sao?

Tống Định Thiên bất mãn nhìn Lục Nguyên Sướng vẫn đang trầm mặc. Hắn thổi râu mép trừng mắt mà nhìn Lục Nguyên Sướng. Khuê nữ bảo bối của hắn, bảo bối tối quý giá nhất trên đời của hắn a, Lục Nguyên Sướng nhà ngươi, được tiện nghi mà còn ra vẻ là không được đâu nha! Cho dù có là con của Hoàng Đế cũng không xứng với khuê nữ nhà ta!

Cái tính khí bá vương của Tống Văn Quý, kỳ thực chính là đến từ Tống Định Thiên. Tống Định Thiên trầm mặt, tiếp tục dạy dỗ: "Ngươi vừa cùng ta khuê nữ thành hôn, lại đã có Trứng Gà, vì thế hãy biết đường mà chăm sóc mẹ con các nàng cho tốt. Nếu như để cho khuê nữ của ta phải chịu nửa điểm oan ức, xem ta còn không đánh gãy chân của ngươi đi!"

"Cha, ngài nói cái gì vậy!" Lục Nguyên Sướng dĩ nhiên là không dám phản kháng. Nhưng nếu Cố Tiểu Phù không ra mặt, hôm nay mới vừa nhận thân, vậy mà cha nàng đã thay cả nhà làm cho Lục Nguyên Sướng không còn cả mặt mũi, sau này Lục Nguyên Sướng làm sao còn có ngày sống dễ chịu được đây?

"Phù nương, còn không phải là cha đang lo lắng cho ngươi hay sao?" Tống Định Thiên quay về Cố Tiểu Phù giải thích lấy lòng.

"Nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân, xin các ngài yên tâm. Đời này của A Nguyên chắc chắn sẽ chăm sóc cho Phù nương thật tốt." Vốn là người không quen ngôn từ, bây giờ lại còn bị cha vợ cho một bài giáo huấn như thế, Lục Nguyên Sướng lại càng không biết nói cái gì, đành phải thật đơn giản nói lời bảo đảm. Có điều ánh mắt của nàng lại cực kỳ kiên định.

"Như vậy rất tốt, đứng dậy đi." Tống Định Thiên khẽ gật đầu, xem như đối với lời bảo đảm này của Lục Nguyên Sướng vẫn là thoả mãn.

Tất cả mọi người có mặt trong sảnh đều vì hai người Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù mà cảm thấy cao hứng. Chỉ có Vương Mẫn, với ánh sáng lóe lên trong mắt kia, toát ra một thứ mùi vị không tên.

Người một nhà đã có mặt đông đủ, sau khi chào hỏi lẫn nhau, Tống phu nhân liền tìm hỏi về cuộc sống của Cố Tiểu Phù sau khi bị thất lạc. Dương Đại nương không dám nói chuyện trước mặt ở Tống Định Thiên, liền đẩy Chúc Đại nương nói thay.

Chúc Đại nương liền nhận mệnh đi ra. Nàng ôm lấy Cố Tiểu Phù rồi mới kể về những chuyện ngày trước đây của Cố Tiểu Phù. Đó là những ngày chỉ có cơm không đủ no, áo không đủ mặc, cả ngày phải làm việc quần quật, đến mức thân thể bị kiệt lực. Người nhà họ Cố chăm sóc nàng không được, người nhà họ Trịnh chăm sóc nàng cũng không được. May mà Lục Nguyên Sướng đã ra tay trượng nghĩa, đem mua nàng về rồi tỉ mỉ nuôi dưỡng, lại còn luôn suy nghĩ tính toán này kia làm sao cho Cố Tiểu Phù có được tháng ngày thật tốt.

Từ lâu Cố Tiểu Phù đã cảm thấy cuộc sống của mình đã quá hạnh phúc, giờ đây nghe kể lại cuộc sống khổ cực ngày xưa của mình cũng không thấy trong lòng nặng nề nữa. Nàng chỉ nhớ rõ Lục Nguyên Sướng đối với mình rất tốt, vậy thì hết thảy những khổ ải kia, đều đáng giá.

Từ xa, Lục Nguyên Sướng nhìn đến Cố Tiểu Phù đang ôm Trứng Gà, thấy người đó cũng đang dịu dàng nhìn mình, nàng liền hướng về người đó mỉm cười. Tình nghĩa giữa hai người đã không cần phải dùng đến ngôn ngữ mà vẫn có thể cảm nhận được.

Tống phu nhân nghe mà nước mắt lưng tròng. Nàng chỉ còn biết tự trách mình, trách Tống Định Thiên, vì đã để cho khuê nữ đáng yêu của mình phải chịu nhiều khổ cực như vậy. Khi Tống phu nhân nghe đến đoạn Cố Tiểu Phù vì sinh nở mà suýt chút nữa chết, nàng đã ôm chặt lấy Cố Tiểu Phù. Cứ như sợ rằng nếu như mình buông lỏng tay một chút thôi, khuê nữ sẽ không còn.

Lần này Tống phu nhân nhìn đến Lục Nguyên Sướng lại càng cảm thấy hợp mắt. Tuy rằng trong lời nói của mình Chúc Đại nương đã cực kỳ nói tốt cho Lục Nguyên Sướng, nhưng Chúc Đại nương là lão nương của Cố Tiểu Phù, thế nên người đầu tiên được nàng hướng về dĩ nhiên là Cố Tiểu Phù. Có thể được Chúc Đại nương tán thưởng như vậy, rõ ràng là Lục Nguyên Sướng đã đối xử với Cố Tiểu Phù cực kỳ tốt đẹp.

Ngay cả Tống Định Thiên cũng đã từ lâu biết đươc Lục Nguyên Sướng đối với Cố Tiểu Phù rất để bụng. Kỳ thực trong lòng hắn đối với cái người con rể này là thoả mãn cực kỳ. Có điều hắn vẫn vì sốt ruột cho ái nữ, nên mới không khỏi có yêu cầu cao một chút.

"Phù nương, lần đó là vì cha ngươi bị thương ở trên chiến trường, nên tiên hoàng đã ân chuẩn cho ta mang theo ngươi cùng ba cái ca ca của ngươi đi thành Lâm Biên thăm viếng. Ai ngờ mới đi được nửa đường thì đột nhiên gặp phải tàn quân Nhung Địch, làm cho chúng ta đều bị tách ra. Đợi đến khi cha ngươi phái người tới tiếp ứng được thì ngươi cùng Tụy nương đã không còn tung tích." Tống phu nhân đưa tay lau lệ rồi mới nói tiếp: "Khi đó cha ngươi nghe nói ngươi mất tích thì đã không để ý đến thương thế của mình, mà trực tiếp dẫn người đi khắp mọi nơi để tìm ngươi. Nhưng mà tìm thế nào chúng ta cũng không tìm được. Một cuộc tìm này, ai ngờ chính là gần hai mươi năm."

"Tụy nương có phải là vú em của ta hay không?" Cố Tiểu Phù sẽ không bao giờ quên cái người đã liều mạng cứu mình này.

"Đúng vậy, đến bây giờ vẫn không có tin tức gì về Tụy nương. Sợ là đã không còn ở trên nhân thế." Tống phu nhân cực kỳ cảm tạ Tụy nương, khi nàng đã giữ được cho khuê nữ của mình vẫn còn sống sót.

"Trên cõi đời này, có người hảo tâm, cũng có người xấu xa. Cái Cố gia kia, không lưu lại được. Trịnh gia đã chết tuyệt thì không tính toán nữa." Tống Định Thiên giết người đã quen tay, người nào dám bạc đãi khuê nữ của hắn, hắn muốn từng cái đòi lại.

"Cha, không nên tổn thương Cố gia. Tuy nói Cố gia chăm sóc ta không được, nhưng đến cùng vẫn đem ta nuôi lớn. Nếu như không có Cố gia thu nhận giúp đỡ, con gái có lẽ là đã cùng số phận như Tụy nương, đó là chết sớm." Cố Tiểu Phù vốn có tâm địa thiện lương, rất không muốn Tống Định Thiên tùy ý khai sát giới.

"Nhạc phụ, quên đi thôi. Chuyện về Cố gia, tiểu tế đã thu xếp thỏa đáng. Ta giết người quá nhiều rồi, lưu lại một phần thiện tâm, vì hài tử mà tích phúc." Lục Nguyên Sướng cũng khuyên nhủ, Cố gia có tội, nhưng là tội không đáng chết.

"Cũng được, Tống Định Thiên ta sẽ có một lần này tha cho. Có lẽ cũng vì giết chóc quá nhiều, nên ông trời trừng phạt a!" Tống Định Thiên xì hơi, đáp ứng thỉnh cầu của đôi vợ chồng trẻ.

Lúc này đêm cũng đã khuya, dù chỉ một chút Tống phu nhân cũng không muốn rời xa đứa con gái vừa tìm lại được. Nàng vừa mới cùng Cố Tiểu Phù làm quen với nhau đã phải tách ra, thật là mười phần không muốn. Lục Nguyên Sướng đáng thương đành phải một mình đi tới thư phòng để ngủ, đem chính ốc để cho kiều thê, ái nữ ngủ cùng mẹ vợ, còn Tống Định Thiên thì mang theo đoàn người trở về Tống phủ.

Đêm đó, Tống phu nhân cùng Cố Tiểu Phù trắng đêm tâm sự. Tuy rằng vừa mới gặp mặt, nhưng có vô số điều muốn nói cho hết. Cố Tiểu Phù được Tống phu nhân ôm vào trong lòng, trìu mến, nhẹ nhàng động viên liền có cảm giác mình quá mức hạnh phúc. Cảm giác này, hai nàng chờ mong đã quá lâu rồi.

"Nghi nhi, ngươi nói thật với ta đi, A Nguyên đối xử với ngươi như thế nào?" Tống phu nhân vẫn không yên tâm hỏi.

"Mẹ, Đại lang chăm sóc ta vô cùng tốt. Nếu như không có nàng, con gái của người sẽ còn phải ở lại thôn Lạc Khê chịu khổ biết chừng nào đây. Sau khi con gái rời xa cha mẹ, tất cả tháng ngày tốt đẹp, tất cả hạnh phúc đều là do Đại lang cho." Cố Tiểu Phù xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Trứng Gà, ngượng ngùng nói.

"Được như vậy thì mẹ mới yên tâm. Nhưng ngươi cũng đừng quên, ngươi còn có cha mẹ, còn có ba cái ca ca. Khuê nữ của Tống gia ta, nhất định không thể để cho người ta bắt nạt được." Tống phu nhân thô bạo nói. Nàng dĩ nhiên cảm thấy đã bạc đãi Cố Tiểu Phù khi để cho nàng phải thành hôn cùng một bình dân. May mà Lục Nguyên Sướng vẫn tính là có tiền đồ, có thể dựa vào bản lãnh của chính mình mà từng bước một bò lên.

(Vợ thì mắng đến cẩu còn không nhìn đến, mẹ vợ thì bảo là bò lên. Khổ thân Sướng thật đấy.)

"Ừm, nếu mà Đại lang đối với ta không được, ta nhất định phải về nhà mẹ đẻ cáo trạng, để cha đánh gãy chân của nàng đi!" Cố Tiểu Phù phụ họa nói theo. Từ sau khi sinh ra Trứng Gà, nàng đã có thể cảm nhận được tấm lòng của người làm cha mẹ. Giờ đây nàng cũng chỉ có thể nói đến như vậy thì người nhà họ Tống mới sẽ thả tâm. Đương nhiên, Lục Nguyên Sướng cũng chưa từng một lần bắt nạt nàng, nếu như có thì cũng chỉ là tiểu tình thú giữa hai người mà thôi.

"Ngươi cũng không nên quá mức yếu ớt đi. Dù sao A Nguyên cũng là phu quân của ngươi rồi, hai người các ngươi bảo ban nhau mà sống cho thật tốt. Nếu như các ngươi mỹ mãn thì trong lòng mẹ cũng cao hứng."

"Con biết rồi mẹ." Vì ngượng ngùng, Cố Tiểu Phù quay về phía Tống phu nhân nói một cách nũng nịu.

Ngày hôm sau, Cố Tiểu Phù được Tống Định Thiên phái người quang minh chính đại tiếp trở về Tống phủ, làm cho Phần Thành như ong bị vỡ tổ. Tin tức Cố Tiểu Phù là khuê nữ của Tống Định Thiên lan tràn cực nhanh ra khắp toàn thành, dần dần hướng về khắp cả Bắc cảnh tản đi. Thật là tình thế xoay chuyển mà! Ai có thể nghĩ tới được đây, cái người nữ tử đã từng bị bọn họ nói là chim sẻ biến thành phượng hoàng kia, vậy mà lại chân chính là phượng hoàng. Dựa vào uy vọng của Tống Định Thiên ở Bắc cảnh, Cố Tiểu Phù thật sự được coi là hòn ngọc quý trên tay của Bắc cảnh.

Những người từng ước ao được như Cố Tiểu Phù, giờ đây lại bắt đầu ước ao được như Lục Nguyên Sướng. Còn Dương gia, Cố gia, hết thảy những người đã giúp Cố Tiểu Phù hoặc cùng nàng giao hảo, đều cực kỳ vui mừng. Mà hết thảy những người đã từng cùng nàng đối nghịch thì bây giờ lại thấp thỏm lo âu.

Ngưỡng cửa Lục phủ bị người ta giẫm phá. Thiệp cầu kiến, thiệp mời dự yến cùng đủ loại quà tặng, tất cả như thủy triều kéo tới. Phù Duyên trai ngày ngày đầy ngập đầy khách, chuyện làm ăn tốt đến mức làm cho người nhà họ Dương trở nên mệt mỏi. Mà những người đến trước Lục gia cầu không được thì lại chuyển hướng tới Chúc gia, hi vọng có thể nhờ đến quan hệ này mà thuận lợi tiến vào Lục phủ để cầu kiến.

Lục Nguyên Sướng bị Tống Định Thiên sai khiến đi luyện binh, mỗi ngày mệt đến như con chó chết, nào còn có thời gian xã giao với những người này. Phù nương của nàng thì ngày ngày đều bị người nhà họ Tống chiếm lấy, nàng còn đầy một bụng oan ức đây. Chúc gia cũng thấy quá phiền phức. Trong số rất nhiều thiệp kia, lại cũng không thiếu thiệp cầu thân. Không chỉ có rất nhiều thiệp hướng tới Chúc Nhị Lang, mà ngay cả Chúc Nhuận nương cũng đột nhiên trở thành hàng nóng bỏng tay. Ngu gia hối hận đến xanh ruột, làm ra vẻ mặt nghiêm nghị vào cửa cầu xin hợp lại. Chúc Đại lang nghe nói như vậy liền để cho hạ nhân đem người nhà họ Ngu đuổi đi.

Ngày hôm đó là một ngày vào cuối thu, không khí sảng khoái, bầu trời tinh khiết, hiếm thấy có ngày nào lại đẹp như vậy, Tống phủ mở ra đại yến hội. Trong từ đường, trước tượng tổ tiên trên cao, Tống Định Thiên cùng Tống phu nhân ngồi nghiêm chỉnh, Cố Tiểu Phù quỳ gối ở phía trước, cung kính mà hành lễ. Chờ hai lão tướng Tống gia uống xong chén trà, Cố Tiểu Phù liền chính thức trở thành khuê nữ của Tống gia.

"Nghi nhi, từ nay về sau, ngươi chính là con gái của Tống gia ta, lấy tên là Tống Văn Nghi. Còn tục danh Cố thị, từ lúc này trở đi hủy bỏ." Tống Định Thiên trang trọng nói.

"Nghi nhi bái kiến phụ thân đại nhân, mẫu thân đại nhân." Cố Tiểu Phù đoan chính hành lễ. Từ nay nàng sẽ được mang họ tên của Tống gia, có thể nói là vinh quang phi phàm.

Ngày hôm đó, thân Lục Nguyên Sướng cũng được phong cấp lên thành cô gia của Tống gia, bỗng nhiên lại bị quá chén. Khi nàng la hét cái tên Cố Tiểu Phù liền bị người ta xách tới phòng khách. Muốn vào khuê phòng của Tống tứ tiểu thư hả, không có cửa nha.

Lục Nguyên Sướng không muốn có người hầu hạ. Nàng mặc nguyên y phục nằm ở trên giường mà sững sờ, đầu rất choáng váng. Từ khi dâng rượu kính tới giờ, càng ngày nàng càng nhớ nhung Cố Tiểu Phù. Cố Tiểu Phù trở thành Tống Văn Nghi đối với nàng thì chẳng là cái gì đáng kể, dù sao nàng cũng không muốn mượn thế của Tống gia làm cái gì. Nhưng mà Tống gia ngươi cũng đừng bá đạo như vậy có được không? Cứ như vậy mà chiếm vợ cùng khuê nữ của ta, có dự định trả lại cho ta nữa hay không?

Lục Nguyên Sướng dựa vào men say mà phát tiết bất mãn trong lòng. Ai ngờ, cái người mình vẫn nhớ nhung trong lòng lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình đây. Lục Nguyên Sướng không thể tin được nên lấy tay dụi mắt, mãi cho đến tận khi Cố Tiểu Phù ngồi xuống một bên giường, dùng khăn ấm thay mình lau mặt, nàng mới dám tin tưởng vào điều mắt mình nhìn thấy.

"Phù nương, sao đến bây giờ ngươi mới đến?" Lục Nguyên Sướng oan ức nói.

"Đừng động đậy, để ta giúp ngươi lau cho một chút. Ngươi cũng đúng thật là. Uống nhiều rượu như vậy làm cái gì? Không biết thương thân hay sao?" Ngoài miệng thì Cố Tiểu Phù trách cứ Lục Nguyên Sướng, kỳ thực là rất đau lòng. Những ngày qua người nhà họ Tống đối xử với Lục Nguyên Sướng không tốt lắm, nàng làm sao lại không biết.

"Phù nương, tối nay không đi có được hay không? Ở lại đây với ta." Lục Nguyên Sướng cảm thấy hiện tại Cố Tiểu Phù đã quên mất mình rồi. Từ sau khi có Trứng Gà, Cố Tiểu Phù chỉ còn biết một lòng chăm sóc Trứng Gà, về điều này nàng có thể hiểu được mà bao dung. Nhưng người nhà họ Tống đến cùng là muốn như thế nào đây? Chẳng lẽ còn muốn cùng nàng tranh cướp Cố Tiểu Phù hay sao?

"Không được, Trứng Gà đang ở trong phòng ta. Mẹ cũng đang chờ để chút nữa còn cùng ta nói chuyện. Ngươi làm bé ngoan, được chứ?" Cố Tiểu Phù đem một thân quần áo đầy mùi rượu của Lục Nguyên Sướng thay đổi, rồi lại thuần thục giúp nàng lau người.

"Có Trứng Gà, có cha mẹ, ngươi liền không cần ta nữa. Ngươi cũng nên biết rằng, ngươi có cha mẹ, nhưng ta không lại có. Ta chỉ còn ngươi cùng Trứng Gà thôi!" Lục Nguyên Sướng càng nghĩ càng oan ức. Cảm giác say như thêm dầu vào lửa, phá huỷ khả năng tự kiềm chế của nàng, chỉ nói được mấy câu, vành mắt liền đỏ.

Mấy ngày nay, trong khi Cố Tiểu Phù được hưởng thụ tình thân, thì Lục Nguyên Sướng nếu không phải ở ngoài thao trường luyện binh, thì sẽ một mình nhốt ở trong thư phòng. Ban đầu nàng còn muốn đi tới chính thất để ngủ, nhưng nhìn vào chính thất trống rỗng, một mình ở nơi đó lại càng ngày càng lạnh lẽo. Trong khi đó Huyên nương cùng Nhuận nương cũng không biết là đang xảy ra chuyện gì, cả ngày cùng nhau ngâm thơ vẽ tranh, nói nói cười cười vô cùng vui vẻ. Tiếng cười kia làm cho Lục Nguyên Sướng bỗng dưng cảm thấy cực kỳ chói tai. Một lần nữa nàng lại cảm nhận được cái gì gọi là cô độc. Nàng có cảm giác mình dường như lại trở về những ngày trước đây, những ngày nàng không có gì cả.

Cố Tiểu Phù nghe ra được nỗi lòng Lục Nguyên Sướng biết được người này đã phải nhịn trong lòng rất lâu mà thấy đau. Bởi vì người trước mặt kia vẫn luôn tỏ ra kiên cường nên đã làm cho nàng quên mất người này cũng chỉ là một nữ tử bình thường. Nàng cũng sẽ có lúc yếu đuối, cũng sẽ có lúc thấy thương tâm.

"A Nguyên, ta chỉ ở đây thêm mấy ngày nữa thôi. Để ta xin với cha mẹ rồi lại theo ngươi về nhà." Cố Tiểu Phù ôm lấy đầu Lục Nguyên Sướng, đưa bàn tay nhỏ lau đi giọt nước mắt trong khóe mắt của Lục Nguyên Sướng. Nàng đã cùng Lục Nguyên Sướng đi qua bao nhiêu là mưa gió rồi, nên nàng thấu hiểu được suy nghĩ của Lục Nguyên Sướng lúc này.

"Không được gạt ta!" Bây giờ Lục Nguyên Sướng lại là người làm nũng, nàng ôm lấy Cố Tiểu Phù muốn có được lời hứa.

"Ta lừa ngươi làm cái gì? Ngươi luôn ở trong lòng ta, còn không biết tình cảm của ta đối với ngươi hay sao?"

Cố Tiểu Phù đem Lục Nguyên Sướng dỗ dành cho đến khi người nào đó ngủ thiếp đi, hôn lên bờ môi nhợt nhạt của nàng, sau đó lại thu xếp căn phòng thật thỏa đáng rồi mới lưu luyến không muốn rời mà thổi tắt ngọn đèn bước đi. Trên đường trở về nội viện, Cố Tiểu Phù lẳng lặng suy nghĩ cho thấu đáo. Hạnh phúc của mình hôm nay có được, là nhờ có Lục Nguyên Sướng một lòng nhường nhịn. Bây giờ nàng bị ủy khuất mà không nói ra được thành lời, nhìn nàng như vậy thật làm cho người ta đau lòng, lại có cả một phần hổ thẹn.

Từng hình ảnh từ ngày hai người gặp gỡ, hiểu nhau, yêu nhau, đến gần nhau cứ thay phiên hiện ra lần lượt trong đầu, làm cho Cố Tiểu Phù càng ngày càng kiên định với quyết định trong lòng.

Trở lại trong phòng của mình, nàng thấy Tống phu nhân đang ở trên giường chăm sóc cho Trứng Gà. Cố Tiểu Phù hơi mỉm cười rồi lựa lời một cách uyển chuyển: "Mẹ, Nghi nhi có chuyện này, muốn được cùng ngươi thương lượng một chút."

"Có chuyện gì thì cứ nói ra. Cùng mẹ nói chuyện mà sao lại cứ ấp a ấp úng như vậy làm cái gì?" Bây giờ Tống phu nhân đã được đền bù thỏa nỗi mong muốn. Ở dưới đèn thấy nàng như trẻ ra đến mười tuổi, tinh thần cũng khá hơn rất nhiều.

"Mẹ, Nghi nhi định là mấy ngày nữa, Nghi nhi sẽ mang theo Trứng Gà trở về Lục gia."

Bình luận

Truyện đang đọc