TRONG THÔN CÓ MỘT CÔ NƯƠNG

Khi Lục Nguyên Sướng mang quân chạy được tới nơi cũng đúng lúc tín hiệu được phóng lên. Không phụ lòng mong đợi của nàng, từ bên trong thành, một loạt khói lửa cũng phóng lên sáng rực cả bầu trời. Lục Nguyên Sướng thấy thế thì không khỏi mừng đến phát khóc. Rốt cục nàng đã chạy tới đúng lúc, bên trong thành vẫn chưa bị phá!

Tâm tình của Lục Nguyên Sướng bị ngột ngạt bởi nóng lòng tấn công ngay lập tức. Nàng hạ lệnh cho toàn quân chỉnh đốn lại đội ngũ cùng tranh thủ nghỉ ngơi. Bọn họ bôn tập đã ba ngày ba đêm nay, sớm đã mệt mỏi đến không thể tả. Trong thời gian tiếp nhận số binh sĩ ở lại thủ thành, Lục Nguyên Sướng nhận được một cái tin: Cái ngày Harl Cáp Đạo vừa vào được trong thành hắn đã lập tức ra tay, bốn mươi ngàn bách tính phải chôn thây bởi lưỡi đao Nhung Địch.

"Dám khinh người quá đáng! Bổn tướng quân nhất định phải đem thủ cấp Harl Cáp Đạo cùng Phạm Vân Long đem treo lên cửa thành cho dân chúng xem. Lấy chúng để tế linh hồn bách tính đã bị chúng giết hại." Tới lúc này, đây mới là lần đầu tiên trong tâm Lục Nguyên Sướng xuất hiện nỗi lòng lo nước thương dân. Cuối cùng nàng cũng đã hiểu được những lời giáo huấn của Tống Định Thiên đối với nàng. Tới tận bốn vạn tính mạng con người a. Họ đều là người vô tội, họ đâu có tội gì, tại sao lại phải đối xử với họ như vậy?

Vừa mới sang sáng sớm ngày hôm sau Lục Nguyên Sướng đã lập tức cho quân lính công thành. Khi còn trên lưng ngựa, Nhung Địch cực kỳ thiện chiến, nhưng với họ việc thủ thành lại là sở đoản. Còn binh sĩ Đại Chu thì hoàn toàn ngược lại, công thành hay thủ thành đều cực kỳ thành thục. Vì vậy mà vừa mới khai chiến, Harl Cáp Đạo đã lập tức phát hiện ra tốc độ thương vong quá mức cấp tốc. Phần Thành vốn đã to lớn, lại có tới bốn cửa, cùng một lúc Lục Nguyên Sướng tổ chức tiến công cả cửa bắc lẫn cửa tây, làm cho Harl Cáp Đạo chịu áp lực cực kỳ to lớn.

"Dám chiếm Phần Thành hả! Ta sẽ cho ngươi thành cua trong rọ!" Lục Nguyên Sướng phất tay, nhịp trống liền bắt đầu biến ảo theo tiết tấu.

"Đùng! Đùng! Đùng!"

Từng nhịp trống trận nặng nề vang lên. Từng tiếng, từng tiếng đều đập vào tâm trí của binh lính Nhung Địch.

Mấy chục đài vũ khí hạng nặng công thành chậm rãi hướng về Phần Thành thẳng tiến. Harl Cáp Đạo nhìn những khí giới công thành cần tới mấy chục người đẩy mới đi được kia, trong lòng không khỏi thắt lại thật chặt. Hắn không hiểu những thứ này lắm, nhưng Phạm Vân Long thì lại khá là quen thuộc. Đây đều là những khí giới dùng để công thành cực kỳ lợi hại, giờ đây lại lập tức xuất hiện đến mấy chục đài, uy lực của chúng hẳn là sẽ rất kinh người.

Harl Cáp Đạo nhìn quân đội Đại Chu với khí thế hùng hổ bên dưới thành mà lòng không khỏi nghi ngờ. Làm sao Bắc cảnh Đại Chu lại có thể tập kết được nhiều binh sĩ đến thu phục Phần Thành như vậy được? Thực tế này khiến người ta không thể nào hiểu nổi. Dựa vào suy đoán của hắn thì cho dù Tống Định Thiên có làm tổn thất được đến hai mươi vạn đại quân của hắn thì Đại Chu cũng nhất định là đã bị tổn thất nặng nề, không thể nào còn triệu tập được binh lực nhiều đến như vậy vây đánh hắn được.

Hắn đã đi theo đường mật đạo xuyên qua địa hình núi non hiểm trở để tiến vào Bắc cảnh rồi, nên cũng không muốn hai tay không mà trở về. Sau khi nghe nói hai mươi vạn đại quân của mình đã bị tiêu diệt hoàn toàn, nỗi khiếp sợ trong lòng hắn có thể tưởng tượng được. Nhưng tên đã lắp vào cung, không thể không bóp cò. Nếu như hắn không thể kiếm được một chút lợi lộc từ Đại Chu thì khi trở về Nhung Địch sẽ bị chết mà không có chỗ chôn thây.

Hắn điên cuồng là vì có chỗ để dựa dẫm. Nhị hoàng tử đã gia tăng hành động, chỉ cần hắn có thể giúp được Nhị hoàng tử đăng cơ, thì Bắc cảnh nơi này sẽ rơi vào trong tay hắn.

Trong khi Harl Cáp Đạo vẫn còn đang mơ màng thì cơn ác mộng của hắn rốt cục đã đến.

Pháo bắn đá không ngừng đem quả cầu lửa cùng đá tảng bắn vào trong thành. Trong chốc lát trên các đầu tường của Phần Thành nhanh chóng bị phá hỏng. Dưới sự che chở của pháo bắn đá, cả rừng xe thang chậm rãi tiến đến bên dưới chân thành bắt đầu tiến hành công kích mãnh liệt. Thang mây bay lên, Đại Chu binh sĩ như là chó sói hướng lên trên thành bò tới.

Bên ngoài thành mãnh liệt tiến công đã làm cho thành bên trong tạm thời được nghỉ thở lấy hơi. Bởi Nhung Địch không thể đầu đuôi nhìn thấu, chỉ có thể tập trung binh lực chống đỡ sự tiến công từ bên ngoài của Lục Nguyên Sướng.

Từ Văn Võ đem đám nam tử vẫn còn đủ sức chiến đấu tập trung lại một chỗ. Họ đều đứng ở bên trong đầu tường của tường thành, chờ đợi thời khắc nghe thấy tiếng chém giết từ ngoại thành vọng đến.

Trận đánh kéo dài đến tận khi trời tối, thời gian như ngưng tụ lại. Suốt mấy ngày qua, Lục Nguyên Sướng cũng đã không còn nháo đến không cần lý lẽ nữa. Nàng chỉ biết quan tâm đến việc bố trí binh lực, hướng về Phần Thành đánh túi bụi.

Đêm đó, Vương Siêu mang theo đoàn quân đắc thắng kịp thời tìm đến Phần Thành trợ uy. Nhìn thấy bọn họ, tinh thần Lục Nguyên Sướng không khỏi đại chấn, nàng lập tức phát động tổng tiến công vào Phần Thành.

"Đại Hãn, Vương Siêu đến rồi, Phần Thành sẽ không thủ được nữa!" Phạm Vân Long quay về Harl Cáp Đạo lo lắng nói.

"Không thủ được? Vậy lập tức bỏ thành! Chỉ cần ta còn sống sót. Hừ!" Harl Cáp Đạo cũng gánh không nổi nữa. Trong miệng thì hắn nói lời hung dữ, nhưng sau đó lại âm thầm bố trí, chờ đến lúc đêm khuya sẽ mở cửa thành bỏ chạy.

Chỉ là, hắn mới chạy ra được hai dặm đường thì phát hiện Vương Siêu đã chờ đợi hắn ở nơi đó từ lúc nào.

"Harl Cáp Đạo, đến thôi. Hôm nay Bổn tướng quân muốn cùng ngươi quyết chiến một trận!" Vương Siêu cười lạnh rồi nói, ngày hôm nay là ngày hắn đã phải chờ quá lâu.

Chiến thần của Đại Chu cùng chim diều hâu của thảo nguyên cùng ở ngoài thành triển khai đại chiến. Chỉ là trước khi chết, chim diều hâu của chốn hoang mạc không hề biết rằng, những mưu kế mà hắn đã tỉ mỉ sắp đặt đều do chính vị tướng quân tuổi trẻ ở phía Bắc thành kia, trong lúc vô tình đã phá tan tành.

Đúng vậy, nếu không có Lục Nguyên Sướng lỗ mãng phóng hỏa, sẽ không có đại thắng của Tống Định Thiên tại thành Lâm Biên. Nếu không có Lục Nguyên Sướng dùng kế xảo diệu, sẽ không có chiến công của Vương Siêu ở thành Tuy Xa. Phải nói rằng, Lục Nguyên Sướng đã đóng vai trò quyết định trong các chiến dịch của Bắc cảnh. . Truyện mới cập nhật

Lục Nguyên Sướng thấy cửa thành đã bị phá, lập tức sai người phóng lên tín hiệu. Bên trong thành, Từ Văn Võ thấy thế cũng lập tức mang theo người cùng Lục Nguyên Sướng trong ngoài giáp công. Số binh sĩ Nhung Địch chưa kịp thoát khỏi Phần Thành chỉ trong chốc lát đã rơi vào Địa ngục.

Trận đại chiến kéo dài cho đến tận khi ánh bình minh lên. Vương Siêu mang theo thủ cấp Harl Cáp Đạo hưng phấn bừng bừng phóng tới. Lục Nguyên Sướng tự tay đem thủ cấp Harl Cáp Đạo cùng Phạm Vân Long treo lên trên tường thành, toàn quân quỳ chân sau xuống, vì 40 ngàn bách tính của Phần Thành chết thảm làm mặc niệm.

Quân lễ chỉnh tề làm hiện lên vẻ sát khí cùng bi tráng. Quang cảnh này đã khiến cho tất cả mọi người trong Phần Thành đều như cảm thấy, trong trận chiến này mặc dù bọn họ đã thắng, nhưng nhận thua lại chính là đồng bào của mình. May mà toàn quân Nhung Địch đã bị tiêu diệt, trong hai mươi, ba mươi năm nữa, Bắc cảnh yên tâm mà nghênh đón an bình.

Sau giọt nước mắt đau thương là niềm hân hoan, niềm vui sướng của tất cả mọi người đang có mặt. Bách tính may mắn còn sống sót của Phần Thành đều đến khao binh sĩ, tình cảnh cực kỳ náo nhiệt. Dân chúng vừa ủng hộ anh hùng của chính mình, vừa thoả thích phát tiết nỗi hoảng sợ của mấy ngày nay. Còn binh sĩ thì tìm kiếm thân nhân của mình, cùng nhau ôm ấp, kể lể về nỗi tương tư do phải biệt ly.

"Vương tướng quân, Lục lang tướng, đa tạ các ngươi đúng lúc chạy tới cứu Phần Thành của chúng ta." An Nhạc Bá cùng quý tộc trong thành tất cả đều có mặt. Họ hướng về các vị tướng với áo bào trên người còn vương đầy huyết mà làm cái đại lễ.

Lục Nguyên Sướng đáp lễ qua loa vài câu, liền tìm kiếm trong đám người bóng dáng quen thuộc. Nhưng mà nàng nhìn thấy có Dương Minh, Dương Đại nương, Dương Vinh cùng Trân nương, thậm chí cả người nhà họ Chúc cũng đều nhìn thấy, nhưng lại không phát hiện ra Cố Tiểu Phù ở đâu.

"Cha nuôi lão nương, nhạc phụ nhạc mẫu. A Nguyên đã để cho các ngươi phải lo lắng, xin hãy nhận từ A Nguyên cái cúi đầu nhận tội này." Lúc này Lục Nguyên Sướng đã không còn là vị tướng quân tài giỏi nữa. Hai đầu gối của nàng quỳ xuống đất, hướng về các trưởng bối trang trọng hành lễ.

"Mau đứng lên. Phải đánh trận nhiều ngày như vậy hẳn là đã mệt mỏi lắm rồi." Dương Đại nương lau lệ nói. Lúc này trông Lục Nguyên Sướng cực kỳ chật vật. Một thân nhuộm máu tươi, đầy mặt là mồ hôi, có người mẹ nào nhìn thấy như vậy mà lại không đau lòng.

"Lão nương, Phù nương đâu rồi?" Lục Nguyên Sướng lo lắng hỏi.

"Phù nương ở trong nhà chờ ngươi đấy. Nàng nói ngươi thích ăn cơm do nàng tự tay làm, nên muốn tự mình vì ngươi chuẩn bị." Dương Đại nương nói.

Lục Nguyên Sướng nghe vậy liền vội vàng đi tìm Vương Siêu đang bị đám quý tộc vây nhốt lại. Nàng thỉnh cầu: "Vương tướng quân, mạt tướng có thể tạm không trở về doanh mà về nhà trước có được hay không?"

"Ngươi cứ đi đi. Sáng sớm ngày mai có mặt ở phủ tướng quân là được." Vương Siêu biết Lục Nguyên Sướng nhớ mong Cố Tiểu Phù nên cũng dung túng nàng một lần.

"Tạ ơn tướng quân!"

Lục Nguyên Sướng chắp tay, quay về Vương Siêu bái dài, sau đó sải bước nhảy một cái lên lưng con chiến mã, hướng về tiểu viện Lục gia chạy đi.

Trên con đường sầm uất của tây phố lớn của Phần Thành đã bị ngọn lửa chiến tranh phá hủy, một người trẻ tuổi cùng con chiến mã tuyệt trần hướng về ngôi nhà trong lòng mà đi.

Gần rồi, lại gần hơn nữa. Lục Nguyên Sướng nhìn thấy ống khói đang bốc khói của nhà mình, nhìn thấy cánh cửa viện tiểu viện của mình đang mở hé, nước mắt của nàng chậm rãi dâng lên đầy hốc mắt.

Phù nương, ta đã trở về, A Nguyên đã trở về.

Vừa đá một cái khiến cửa viện bay ra ngoài, Tiểu Cửu liền nhào tới. Lục Nguyên Sướng ôm lấy Tiểu Cửu, đem lệ sát lên đám lông sáng bóng của nó khàn khàn hỏi: "Tiểu Cửu, mẹ đâu rồi?"

Tiểu Cửu liếm Lục Nguyên Sướng mặt rồi xoay người lại dẫn đường, Lục Nguyên Sướng bước nhanh đi theo. Trong căn phòng bếp có chút chật hẹp kia, rốt cục cũng nhìn thấy được người mình vẫn nhớ thương.

Nàng quay lưng lại phía mình, chờ cho đến khi mình tới bên rồi mới ngừng đôi tay đang bận rộn lại. Hai vai hơi run rẩy, bàn tay nhỏ tự gạt dòng lệ. Tấm thân vốn gầy nhỏ giờ trở nên đẫy đà, eo thon cũng không còn, nhưng Lục Nguyên Sướng lại cảm thấy, đây là bóng lưng đẹp nhất mà nàng từng gặp.

"Phù nương, ta đã trở về." Giọng của Lục Nguyên Sướng trở nên khàn khàn như lưỡi cưa.

Nữ tử nghe vậy lại cúi đầu rơi lệ, nhưng nàng cũng không dám xoay người lại để nhìn người trong lòng của mình.

Khi Lục Nguyên Sướng đến gần, Cố Tiểu Phù lại đem thân thể dịch ra xa. Sau đó, nàng có chút khiếp sợ, hoặc là nói mừng như điên. Phải bảo vệ hài tử!

Lục Nguyên Sướng giơ tay muốn vuốt ve hài tử, nhưng Cố Tiểu Phù lại sợ sệt đến nỗi lùi về sau một bước, nước mắt rơi như mưa. Nàng rất muốn ôm lấy Lục Nguyên Sướng, rất muốn nói cho nàng đây là hài tử của các nàng, nhưng là nàng không dám. Hai nữ tử sinh con, trừ phi trời đất sụp đổ, trừ phi đầu óc Lục Nguyên Sướng có vấn đề thì mới tin tưởng ở nàng.

"Phù nương, ngươi làm cái gì vậy? Ta trở về làm ngươi không cao hứng sao?" Lục Nguyên Sướng ôm chặt lấy Cố Tiểu Phù mà nói có chút tức giận. Nàng ngày đêm ngóng trông được trở về, lại không nghĩ tới dành cho nàng là sự xa cách của Cố Tiểu Phù.

Cố Tiểu Phù liều mạng lắc đầu, ngẹn ngào nói: "Trong lòng ta cũng chỉ đợi một ngày hôm nay."

"Phù nương chớ khóc, chớ sợ. Ta đã trở về, sau đó cũng không bao giờ rời xa ngươi nữa." Lục Nguyên Sướng nghe thấy nàng nói như vậy, lúc này mới dễ chịu một ít, nàng đưa tay dịu dàng thay Cố Tiểu Phù lau đi nước mắt.

"A Nguyên, ta... ta..." Cố Tiểu Phù hưởng thụ sự dịu dàng của Lục Nguyên Sướng, trong lòng nghĩ thầm đây sợ là lần dịu dàng cuối cùng thôi.

"Phù nương, ta có thể sờ sờ con của chúng ta được không?" Lục Nguyên Sướng cẩn thận từng li từng tí một hỏi.

"Con của chúng ta?" Cố Tiểu Phù không thể tin nổi điều vừa nghe thấy, nàng không biết vì sao Lục Nguyên Sướng lại nghĩ như vậy, lại cho rằng hài tử trong bụng là của nàng.

"Phù nương, lúc trước ta hoài nghi ngươi phản bội ta là ta không đúng. Khi ta đi tới thành Lâm Biên, rồi bị thương, đến lúc đó mới phát hiện ra thân thể mình khác hẳn với người thường. Đứa nhỏ này, nhất định là của ta." Lục Nguyên Sướng kiên nhẫn giải thích, nàng nói tiếp: "Những ngày có thai Phù nương hẳn là đã rất sợ sệt, lại còn phải lo lắng cho hài tử, lại còn sợ bị ta hoài nghi. Phù nương, hết thảy đều là do ta không đúng, ngươi có thể tha thứ cho sự ích kỷ của ta, có thể đồng ý để ta dùng cả đời hướng về ngươi chuộc tội hay không?"

Cố Tiểu Phù nghe nói như vậy thì cũng không khống chế tâm tình của mình được nữa. Mấy tháng này, một mặt nàng chờ mong hài tử ra đời, mặt khác lại sợ hãi hài tử sinh ra. Vừa muốn lo lắng cho an nguy của Lục Nguyên Sướng, lại tưởng tượng cảnh bị Lục Nguyên Sướng ruồng bỏ. Trên mặt nàng thì như tỏ ra hờ hững nhưng trong lòng lại vô cùng hoang mang mà không thể nói cùng ai được.

Trước mặt người này, chân thực là duyên kiếp của mình. Người này, là mình đời này gắn bó. Nhìn thấy nàng bình an trở về, nhìn thấy nàng một thân chật vật đầy máu tươi, nhìn thấy nàng dịu dàng, chân thành cầu xin mình tha thứ, Cố Tiểu Phù cảm thấy trong lòng lúc này so với bất cứ lúc nào lại càng cảm thấy trở nên an lòng hơn cả.

Cố Tiểu Phù làm càn khóc lóc thật lớn như một đứa bé bị người ta bắt nạt vậy. Khi đôi tay nhỏ đánh lên người Lục Nguyên Sướng, nàng đã dùng hết khí lực toàn thân. Lục Nguyên Sướng lại như kẻ si ngốc mà nhìn Cố Tiểu Phù, để mặc cho nắm đấm kia tùy ý hạ xuống trên người mình. Nàng biết Cố Tiểu Phù vì mình mà đã phải chịu không ít tội, tấm tình mà Cố Tiểu Phù dành cho mình, ngoại trừ dùng cả một đời báo đáp thì đâu còn phương pháp nào khác.

Đánh cho đến khi mệt mỏi, khóc cũng đã no rồi, Cố Tiểu Phù giơ tay, từng ly từng tý một vuốt ve khuôn mặt chật vật của Lục Nguyên Sướng. Thành thục, thô bạo, quân phục trên người. Thậm chí Cố Tiểu Phù còn có thể cảm nhận được Lục Nguyên Sướng truyền đến sát khí, nhưng cái ánh mắt nhìn mình kia thì vẫn tràn đầy thâm tình.

Cố Tiểu Phù cố hết sức nhón chân lên, đem Lục Nguyên Sướng kéo xuống, tự mình hôn lên đôi môi của nàng. Nụ hôn này rất kịch liệt, nóng bỏng. Hai người không ngừng mà chuyển đổi trận địa ở trong miệng, ngươi truy ta cản. Khi thì thật sâu mút vào, làm cho đầu lưỡi tê dại, khi thì thoả thích ôm ấp, dường như họ đã dùng linh hồn của mình để kể cho nhau nghe tình nghĩa mình của mình đối với người kia.

Lục Nguyên Sướng đột nhiên cảm thấy đau đớn, nàng phát hiện Cố Tiểu Phù lại mạnh mẽ cắn một cái lên môi mình.

"Ngươi đã nói không rời ta đi nữa. Nếu như ngươi nuốt lời, ta sẽ lại cắn ngươi!"

Sự nghịch ngợm này làm cho Lục Nguyên Sướng cười to thoải mái.

Cố Tiểu Phù dắt Lục Nguyên Sướng, nhẹ nhàng đặt lên trên bụng của mình. Ai ngờ mới vừa đè tay lên, sắc mặt của Lục Nguyên Sướng liền thay đổi.

"Hắn... Hắn đá ta!" Khi phải đối mặt thiên quân vạn mã mặt Lục Nguyên Sướng vẫn không biến sắc, bây giờ bị thai nhi cho một đá lại dọa đến sắc mặt của nàng trở thành trắng bệch.

"Sau này nếu ngươi lại bắt nạt ta, ta liền gọi hài nhi vì ta ra mặt."

"Hay, hay! Vì ngươi ra mặt, đều nghe lời ngươi!"

Lục Nguyên Sướng quỳ gối trước mặt Cố Tiểu Phù, đem lỗ tai kề sát vào trên bụng Cố Tiểu Phù, nghe hài tử làm động tác ầm ĩ, từ khóe mắt rơi xuống một giọt lệ. Giọt nước mắt của hạnh phúc.

Bình luận

Truyện đang đọc