TRONG THÔN CÓ MỘT CÔ NƯƠNG

Từ Dương gia đi ra, trong đầu Lục Nguyên Sướng vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác. So với trước đó Cố Tiểu Phù phải tiếp thu giáo dục thì nàng cũng không khá hơn chút nào. Nàng cảm thấy thế giới quan của mình hoàn toàn bị dẫm nát.

Dương Minh "chi, hồ, giả, dã" nói về chuyện khai chi tán diệp, về tầm quan trọng nối dõi tông đường. Tuy Lục Nguyên Sướng biết mình cùng Cố Tiểu Phù là không thể có hài tử, nhưng đến cùng là trưởng bối giáo dục, nên cũng rất nghiêm túc lắng nghe.

Thế nhưng Dương Vinh lại trực tiếp hơn nhiều, hắn đợi cho đến khi Dương Minh uống nhiều rồi trở về phòng, liền thừa dịp có men say mà lôi kéo Lục Nguyên Sướng ra để hăng hái chỉ dạy một hồi. Mà những lời này của hắn lại làm cho Lục Nguyên Sướng hiểu ra một điều, hóa ra trước đây mình lại ngu muội vô tri đến như vậy, lại đã làm lãng phí biết bao thời gian quý báu. Tuổi thanh xuân của nữ tử rất ngắn ngủi, rất quý giá, vậy mà nàng lại bỏ uổng phí quá nhiều thời gian như vậy.

Bây giờ Lục Nguyên Sướng nhìn Cố Tiểu Phù đỏ mặt cúi đầu thì nàng không khỏi cũng đỏ mặt theo. Nàng hồi tưởng lại cảnh sáng sớm hôm nay hai người ngọt ngào hôn môi, trong lòng không khỏi lại rục rà rục rịch.

Tiễn hai người đều đang cùng đỏ bừng mặt đi rồi, Trân nương kéo tay Dương Vinh thấp giọng hỏi: "Đại lang, việc ta giao cho ngươi đã được làm thỏa đáng chưa?"

"Cái gì cần nói đều đã nói cả, mặt mũi của ta đây đều bị mất hết cả rồi." Lúc này Dương Vinh còn có chút say rượu, dựa vào Trân nương oán trách.

"Nói ngươi béo ngươi còn không chịu, trở về phòng nghỉ ngơi sớm chút đi, đã bị thương còn không chịu ở cho yên." Trân nương vuốt ve cái tay Dương Vinh đang dính vào trên người mình, xoay người đi thu thập các thứ trên mặt bàn.

Càng lúc tuyết rơi xuống càng lớn. Buổi chiều gió dị thường lạnh giá, thổi vào trên mặt cứ như dao cắt vậy, Lục Nguyên Sướng bị gió lạnh thổi đến mức đầu óc cũng trở nên ong ong, miệng không ngừng phun ra hơi thở chứa đầy mùi rượu thành một làn sương trắng. Cố Tiểu Phù bước đi cho được cũng cực kỳ gian nan, nàng không chỉ phải cố giữ cho bàn chân không bị trơn trượt, mà còn phải dìu thêm Lục Nguyên Sướng giờ đang bước đi nghiêng ngả.

Khi về đến được Lục gia thì hai người đều đã bị đông lạnh đến xanh cả mặt. Tiểu lang mẫn cảm nên kêu lên ầm ĩ, thấy Cố Tiểu Phù trở về liền vui mừng chạy xung quanh nàng. Thế nhưng Cố Tiểu Phù đâu còn rảnh rỗi mà để ý đến nó, nàng chăm sóc Lục Nguyên Sướng bị say rượu còn không kịp đây.

Tiểu lang nghẹn ngào vài tiếng, đành phải làm bé ngoan núp ở bên chân Lục Nguyên Sướng. Nó chuyển đầu giương con mắt lưng tròng trông rất là đáng thương mà nhìn Cố Tiểu Phù chằm chằm.

Cố Tiểu Phù Tốt lại phải bận bịu một trận, nhưng trước hết nàng khẽ lắc đầu rồi mới giúp Lục Nguyên Sướng cọ rửa sạch sẽ, thu xếp đưa người này lên giường, sau đó cầm thuốc mỡ cẩn thận bôi lên vết thương.

"Đại lang, ngươi bị thương, có thể nào uống nhiều rượu như vậy." Cố Tiểu Phù thấy vết thương của người này so với hôm qua rõ ràng là không có chuyển biến tốt, nên không khỏi lo lắng. Bởi vì thân thể Lục Nguyên Sướng vô cùng tốt, cho dù có thường xuyên bị thương, vết thương của nàng có khả năng khép lại rất mạnh. Vậy mà lần này nghỉ ngơi một ngày như vậy rồi cũng không thấy chuyển biến tốt, thật là có chút khác thường.

"Phù nương, hôm nay ta thật cao hứng nên có uống nhiều một chút, mấy ngày sau này ta sẽ cẩn thận hơn để dưỡng thương, ngươi đừng lo lắng quá." Lục Nguyên Sướng cúi đầu nói.

Đối với Lục Nguyên Sướng, Cố Tiểu Phù thấy mình hết cách rồi. Ai bảo người ta cứ miệng lưỡi ngon ngọt dụ dỗ như vậy, hỏi nàng còn có thể làm sao. Tuy rằng Cố Tiểu Phù biết, Lục Nguyên Sướng cũng là nói vậy cho mình yên lòng mà thôi, nếu không tôi luyện* thì cũng toi công, chỉ có điều là do mình quá lưu tâm, cho nên mới khuyên nhủ nhiều như vậy.

Đợi cho đến khi Cố Tiểu Phù băng bó vết thương cho Lục Nguyên Sướng thật cẩn thận xong thì Lục Nguyên Sướng đã ngủ say. Tiểu lang vẫn nằm bên chân, chờ đợi nàng, Cố Tiểu Phù lúc này mới nhớ tới tiểu lang còn chưa được ăn cơm tối!

* Tôi luyện: Chắc ý của bạn Phù là uống rượu cũng phải thường xuyên tôi luyện, nếu không thân phận của bạn Sướng sẽ bị bại lộ.

Cố Tiểu Phù vội vã đi phòng bếp làm cơm cho tiểu lang, bát mới vừa được đặt xuống dưới đất, tiểu lang liền hiện hình một con sói hung hăng nhào tới, đem đầu vùi vào trong bát cơm cứ vậy táp táp, cái dáng vẻ vội vàng kia làm cho Cố Tiểu Phù cảm thấy thật xấu hổ thay cho nó mà.

Cố Tiểu thu xếp ổn thỏa tất cả rồi mới trở về phòng, lúc đó trời đã khuya lắm rồi. Nàng nằm trên giường, nhìn gương mặt Lục Nguyên Sướng yên tĩnh ngủ, thân thể tuy có mệt mỏi, nhưng trong lòng lại thấy rất thỏa mãn. Hôm nay Dương Minh đã dặn Dương Đại nương chờ tuyết ngừng liền tìm bà mối để đi Cố gia cầu hôn, như vậy thì không bao lâu nữa, nàng cùng Lục Nguyên Sướng chân chính là phu thê.

Cố Tiểu Phù xoa xoa khuôn mặt trơn bóng của Lục Nguyên Sướng, nàng nhìn mà không khỏi có chút si mê nên cúi người, đem môi của mình nhẹ nhàng che ở trên môi Lục Nguyên Sướng.

"Gâu ~ " . Truyện Đô Thị

Tiểu lang kêu to lên một tiếng, làm cho Cố Tiểu Phù hoảng sợ đến mức phải vội ngẩng mặt lên. Thấy Lục Nguyên Sướng vẫn bình yên ngủ mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng vuốt gương mặt của mình đã có chút nóng lên, rồi quay về tiểu lang gắt giọng: "Ngươi ngày mai không muốn ăn cơm phải không?"

"A ô ~" tiểu lang rất nhạy cảm, thấy Cố Tiểu Phù thực sự tức giận, nên ngoan ngoãn cúi đầu thấp giọng kêu với vẻ xin tha.

"Đêm khuya lắm rồi, nhanh ngủ đi thôi, đừng để Đại lang bị đánh thức, để xem lúc đó nàng còn không thu thập ngươi đi." Hiếm thấy có khi nào Cố Tiểu Phù lại giống như đứa bé như vậy, lại cùng một con tiểu lang tính toán, ai bảo tiểu lang phá hoại chuyện tốt của nàng đây!

Tắt đèn đi ngủ, hai con mắt sáng xanh trong đêm tối của tiểu lang cũng biến mất rồi, trong phòng là một không gian yên tĩnh. Chỉ có tiếng hít thở của Lục Nguyên Sướng nhàn nhạt. Giống như thường ngày, Cố Tiểu Phù lại chui vào trong lồng ngực của Lục Nguyên Sướng.

Vào lúc nửa đêm, Cố Tiểu Phù đột nhiên cảm thấy bị một thứ gì đó ở trước ngực làm phiền, nàng sợ đến mức bừng tỉnh giấc, dùng tay vồ một cái thì phát hiện ra đó là cái tay của Lục Nguyên Sướng đang nóng như hơ lửa vậy. Cố Tiểu Phù sờ soạng kiểm tra thân thể Lục Nguyên Sướng, lại phát hiện cả người nàng nóng hầm hập. Cố Tiểu Phù vội vàng thắp đèn lên, nàng thấy mặt Lục Nguyên Sướng đỏ bừng bừng, dưới mũi là máu đang chảy.

"Đại lang, ngươi tỉnh lại đi, Đại lang, ngươi đừng có doạ ta!" Cố Tiểu Phù bị chỗ máu tươi kia làm cho hoảng sợ, nàng hung hăng lắc Lục Nguyên Sướng.

"Làm sao vậy, Phù nương?" Lục Nguyên Sướng bị động tác cũng như âm thanh hoảng sợ của Cố Tiểu Phù mà đột nhiên ngồi bật dậy.

"Đại lang, ngươi chảy máu!"

Cố Tiểu Phù cầm khăn lau đi chỗ máu mũi đang chảy của Lục Nguyên Sướng. Lục Nguyên Sướng nhìn thấy thì cũng rất bối rối, trong đời nàng chưa từng có lần nào trải qua như vậy. Lục Nguyên Sướng vận khí để cảm thụ thân thể chính mình thì phát hiện khí mạch vẫn thông, như vậy thì cũng không có gì đáng lo ngại, có điều thân thể có chút nóng, cái trán đầy mồ hôi.

"Phù nương, ta không sao, có lẽ là hôm nay vì giường được ủ than hơi quá nên có chút nóng mà thôi." Lục Nguyên Sướng an ủi.

"Đại lang đừng dọa ta, hiện nay ta chỉ có một mình Đại lang mà thôi!" Cố Tiểu Phù thật cẩn thận lau đi mồ hôi túa ra trên trán Lục Nguyên Sướng, trong mắt tràn đầy vẻ lo âu.

"Ta lại còn không biết thân thể chính mình sao, ngươi đừng có nghĩ ngợi linh tinh."

Lục Nguyên Sướng kiên nhẫn động viên Cố Tiểu Phù. Chỉ là bị một phen này dằn vặt, vạt áo của Cố Tiểu Phù có chút tán loạn, cổ áo bung rơi, làm lộ ra cái yếm uyên ương hồng nhạt bên trong.Ở dưới ánh đèn lờ mờ, làn da nõn nà trắng như tuyết bại lộ ra ngay trước mắt Lục Nguyên Sướng, làm cho nàng mắt đăm đăm nhìn không chớp.

"Đại lang! Máu kìa!" Cố Tiểu Phù mới vừa mới lau mồ hôi xong lại thấy dưới mũi Lục Nguyên Sướng là hai dòng máu tươi chảy ròng ròng!

Lục Nguyên Sướng nhìn theo ánh mắt Cố Tiểu Phù, đưa tay quẹt ngang một cái, tất cả đều là máu. Lần này nàng thực sự là không hiểu, mọi chuyện đều đang êm đẹp, làm sao vẫn chảy máu mũi đây.

Cố Tiểu Phù ôm lấy đầu Lục Nguyên Sướng đặt trước ngực mình, để cho nàng ngửa mặt lên rồi dùng khăn bịt lỗ mũi của nàng lại.

Cho dù lỗ mũi vẫn đang bị bịt lại, Lục Nguyên Sướng vẫn có thể cảm nhận được hương vị thiếu nữ thoang thoảng tỏa ra từ trên người Cố Tiểu Phù. Khi nàng nhìn từ dưới lên thì tầm mắt dừng lại ở cái phần đầy đặn bị cái yếm vây lại trước ngực. Mà hai cái phần đầy dặn trước ngực kia, theo từng động tác của Cố Tiểu Phù lại hơi chuyển động. Khéo léo, tròn trịa, mềm mại, hết co lại dãn. Lục Nguyên Sướng vừa nhìn vừa tưởng tượng, đột nhiên, nàng cảm thấy mũi nóng lên, máu mũi lại thấm ra ướt khăn!

"Đại lang, ngươi đây là làm sao? Ngươi đừng có dọa ta có được không!" Cố Tiểu Phù thấy thế thì gấp đến độ sắp khóc lên. Nàng đã từng gặp chảy máu mũi, thế nhưng chưa từng thấy ai lại bị phun máu mũi đến như vậy a!

"Phù nương, mau kéo cái cổ áo lên đi a!" Lục Nguyên Sướng cố nén cho máu dừng chảy mà không được, trong lòng lại rục rà rục rịch, khó khăn lắm mới nói thành tiếng. Nàng lờ mờ hiểu ra, vì sao lần này lại chảy máu.

"Cái gì?" Cố Tiểu Phù không có nghe rõ, vội vàng cúi cả người xuống ghé sát tai vào gần miệng của Lục Nguyên Sướng.

Lần này, hai đám nửa cung tròn trực tiếp lộ ra ở ngay trước mặt Lục Nguyên Sướng, khiến cho nàng không nhịn được mà mặt đều đỏ lên. Nàng dùng tay che cái mũi đang có máu tươi chảy ròng ròng rồi đẩy Cố Tiểu Phù ra, lớn tiếng nói: "Ngươi kéo cái cổ áo lại cho ta!"

Cố Tiểu Phù nghe nói như vậy thì lúc này mới phát hiện ra quần áo của mình đang xộc xệch, liền xấu hổ kéo áo trong lên che kín phần da thịt bị bại lộ.

Lục Nguyên Sướng nằm ngửa ở trên giường, không ngừng hít sâu, trong lòng ngột ngạt xáo động. Còn Cố Tiểu Phù chỉ dám đứng ở xa xa chờ đợi, nàng không dám tới gần Lục Nguyên Sướng, chỉ sợ nàng lại phun máu lần nữa. Chuyện như vậy nói ra, ai tin đây!

Mất một hồi lâu, Lục Nguyên Sướng mới cảm thấy dường như máu đã ngừng chảy, lúc này mới tức giận nói: "Đều do cái món thịt chó kia cả! Là ta bị đại ca đại tẩu hại thảm."

Cố Tiểu Phù nghe thấy như vậy thì thực là dở khóc dở cười, kia còn chẳng phải là để bồi bổ thân thể cho nàng hay sao. Có điều khi nàng nhìn Lục Nguyên Sướng như vậy thì vẫn là đau lòng. Nàng khoác lên người một cái áo khoác rồi ra ngoài bưng một chậu nước lạnh đi vào, sau đó cầm lấy cái khăn đã vắt nước đưa cho Lục Nguyên Sướng.

Lục Nguyên Sướng đem khăn lạnh phủ ở trên mặt, chợt cảm thấy thân thể khoan khoái, cái cảm giác khô nóng cũng tiêu đi một chút. Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng tỏ ra dễ chịu hơn liền biết phương pháp này hữu hiệu, lại tỉ mỉ giúp Lục Nguyên Sướng chà xát thân mình.

Hơn nửa đêm, hai người trải qua một phen dằn vặt, lúc này mới tắt đèn ngủ đi.

Thế nhưng, Lục Nguyên Sướng vừa mới trải qua cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái mà ngủ được một lúc, nên chỉ được một lúc sau lại cảm thấy trong cơ thể xao động bất an, hơi nóng từ trong người bốc ra. Nàng cảm giác được Cố Tiểu Phù chỉ cách mình một khoảng không xa, hương thơm từ người nàng vẫn toả ra cực kỳ mê người. Cái hình ảnh mê người trước đó không ngừng thoáng hiện trong đầu, lại còn những lời chỉ dạy lúc trước của Dương Vinh cũng không ngừng ăn mòn ý chí của nàng.

Cố Tiểu Phù túm chặt cổ áo ngủ ở một bên giường, rất đau lòng mà nhìn Lục Nguyên Sướng lăn qua lộn lại không cách nào ngủ được, hẳn là trong người nàng không dễ chịu chút nào. Chỉ là nàng không biết làm sao trợ giúp Lục Nguyên Sướng. Ban nãy nếu không phải vì mình thì Lục Nguyên Sướng cũng sẽ không chảy nhiều máu đến như vậy.

"Đại lang, ngươi vẫn còn khó chịu sao?" Cố Tiểu Phù cẩn thận mà xích lại gần hơn, nhẹ nhàng hỏi.

"Phù nương, ngươi cách ta xa một chút." Lục Nguyên Sướng thật khó khăn mà hướng vào phía trong di chuyển, nắm chặt nắm đấm cố chống lại cơ thể đang hết sức kêu gào.

Nghe giọng nói khàn khàn của Lục Nguyên Sướng, đột nhiên Cố Tiểu Phù sáng tỏ nguyên do của việc này. Nhất định là Lục Nguyên Sướng bị món canh thịt chó dùng để bồi bổ thân thể kia gây họa, cho nên thân thể mới có phản ứng khác thường như vậy, nhưng vì kiêng kỵ chính mình, lúc này mới miễn cưỡng nhịn xuống.

Cố Tiểu Phù cảm động với sự tri kỉ của Lục Nguyên Sướng. Trinh tiết của một cô gái, giống như tính mạng vậy, là cỡ nào trọng yếu. Trân nương đã nói rõ với nàng chuyện Dương Vinh chỉ dạy chuyện kia cho Lục Nguyên Sướng. Hiện tại Lục Nguyên Sướng cũng không phải là đứa trẻ con miệng còn hôi sữa, cái gì cũng không hiểu nữa. Cho nên Lục Nguyên Sướng mới trở thành như vậy, có điều là nàng vẫn muốn chờ đến đêm động phòng hoa chúc mới muốn chính mình.

Cố Tiểu Phù cắn môi dưới, bên tai là tiếng Lục Nguyên Sướng ồ ồ thở dốc, nội tâm của nàng giãy dụa trong chốc lát, sau đó quả quyết cởi đi cái áo trong, dũng cảm ôm lấy Lục Nguyên Sướng.

"Nếu Đại lang đã khó chịu đến như vậy rồi thì hãy muốn ta đi." Cố Tiểu Phù lau đi nước mắt đang đọng nơi khóe mắt, lẩm bẩm nói.

"Phù nương, ngươi đừng như vậy, ta không sao." Lục Nguyên Sướng bám vào chăn, cố nén khó chịu trong người, khó khăn nói.

"Ta vốn là người của Đại lang người, hầu hạ Đại lang là việc nên làm." Cố Tiểu Phù đem Lục Nguyên Sướng ôm thật chặt, cảm động nói.

"Phù nương, ta là nữ tử!" Lục Nguyên Sướng xoay người, ôm chặt lấy Cố Tiểu Phù, làm lần giãy dụa cuối cùng.

"Ở ta trong mắt, Đại lang chỉ là Lục Nguyên Sướng."

Cố Tiểu Phù yêu thương vỗ về khuôn mặt tràn đầy mồ hôi của Lục Nguyên Sướng, đem đôi môi chính mình áp xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc