TRONG TRƯỚNG LÊ NGA

Nguồn: Facebook @maycuat5

Editor - Beta: Team May

"Cái gì?" Tiết Tẫn không ngờ tới Giang Sương Hàn lại đột nhiên nhắc tới Triệu Phù Khanh, vô ý thức vặn lông mày hỏi lại.

Cùng với hỏi lại, trong lòng hắn lại nghĩ qua vấn đề này một lần nữa, có chút không hiểu rõ, hắn luôn nói con sói con Dạ Nguyệt kia thấy ai cũng không gần gũi, Triệu Phù Khanh đương nhiên cũng không ngoại lệ. Lúc trước Triệu Phù Khanh dường như còn dự định giúp hắn nuôi Dạ Nguyệt một thời gian, sau này bởi vì thực sự khó mà tới gần Dạ Nguyệt nên từ bỏ.

"Không có gì." Giang Sương Hàn thần sắc nhạt xuống, coi như thật sự không để ý nhiều.

Tiết Tẫn cẩn thận nhìn thoáng qua nét mặt của nàng, xác nhận nàng chắc chỉ là thuận miệng hỏi một câu, thì cũng không coi là chuyện gì đáng kể: "Được rồi, ta trở về lấy đồ, thuận đường ghé thăm nàng một chút, phải đi rồi."

Hắn rời đi không bao lâu, Sài Thanh Y liền đến viện của Giang Sương Hàn.

Lúc Giang Sương Hàn nhìn thấy người tới cũng sững sờ, không có nhiều tâm tư chào hỏi với nàng, Sài Thanh Y lại dò xét Giang Sương Hàn một phen, quả thật có người thần sắc có bệnh mà cũng có thể động lòng người như thế, nàng ta phân phó hạ nhân sau lưng đem thuốc bổ mang tới bỏ xuống.

"Sài nương tử hôm nay tới, không đơn thuần là vì đưa những vật này tới chứ?" Giang Sương Hàn không cho nàng ta cơ hội mở miệng hàn huyên, trực tiếp mở miệng nói.

Sài Thanh Y có địa vị đặc biệt, từ sau khi đến phủ Đại tướng quân, gần như là chưa từng đi lấy lòng ai, một mình ở Tây viện trôi qua thanh tịnh. Chuyện Giang Sương Hàn bị thương truyền ra ngoài, toàn bộ hậu viện mặc kệ người có ý hay không có, vì vậy ngoài mặt cũng nên đến một lần, chỉ có Sài Thanh Y đây là lần đầu tiên tự mình tới thăm Giang Sương Hàn sau khi nàng bị thương.

"Cô nương vẫn hoàn toàn thẳng thắn như trước đây." Sài Thanh Y tiết kiệm lời nói nhảm, "Thái Phó chết rồi."

Giang Sương Hàn sau khi nghe thấy câu nói này bỗng nhiên mở to hai mắt, liên tưởng đến mấy ngày nay Tiết Tẫn vẫn luôn bận trước bận sau, dường như rốt cuộc cũng biết nguyên nhân.

Sài Thanh Y để cho nàng một chút thời gian tiếp nhận tin tức, thấy nét mặt của nàng từ kích động dần dần khôi phục lại bình tĩnh, mới nói tiếp: "Nghe nói là trên đường đi Ích Châu bị người ta ám sát, mới ra khỏi Yến Đô không bao xa, mười mấy người đồng hành, chết toàn bộ. Tin tức này hồi trước bị người khác chặn lại, là bên Ích Châu không đợi được người, sau khi phái người tra ra bẩm báo về mới biết được."

"Xuống tay lưu loát như thế, còn có thể chặn tin tức lại, đây cũng không phải là việc người bình thường có thể làm được." Giang Sương Hàn lạnh lùng nói.

"Cô nương sáng suốt." Sài Thanh Y cười tán thưởng một câu, nàng ta nói, lại liếc nhìn Giang Sương Hàn một chút, " Mà thật ra, ta không nên nói với cô nương."

Giang Sương Hàn không nhìn nét mặt của nàng ta, đại khái cũng biết gặp chuyện này truyền đi thành cái dạng gì, đại khái là người cả phủ đều cảm thấy nàng có công cứu Tiết Tẫn, vậy thì càng nhận được nhiều ưu ái của Đại Tướng Quân ư, chỉ sợ không lâu nữa là có thể trở thành thiếp của hắn.

Giang Sương Hàn không biết Tiết Tẫn có phải là cũng nghĩ như vậy hay không, dù sao nàng nghe thấy lời này thì không có tâm tình gì tốt.

Sài Thanh Y nhạy bén chú ý tới tâm tình của Giang Sương Hàn, cảm thấy có chút kỳ quái, không đợi nàng ta tiếp tục thăm dò, liền nghe Giang Sương Hàn tiếp tục hỏi: "Những tin tức này làm sao ngươi biết được? Chuyện này đã giấu lâu như vậy, ta đoán là sẽ không truyền đến chỗ ngươi trước."

Sài Thanh Y đối đầu với ánh mắt hoài nghi của Giang Sương Hàn, trong nháy mắt trở nên vô tội, nàng ta cười: "Chủ tử muốn gặp ngươi."

Giang Sương Hàn biến sắc: "Tại sao ngươi lại không nói sớm?"

Sài Thanh Y bất đắc dĩ nói: "Ta cho là ngươi sẽ không muốn gặp hắn."

"Đừng có lại thăm dò ta." Giang Sương Hàn nhìn thẳng vào mắt Sài Thanh Y, câu nói vừa dứt liền tìm kiện áo khoác ngoài chuẩn bị đi ra ngoài.

Sài Thanh Y đứng ở sau lưng nàng, nhìn nàng bận rộn, ánh mắt vô tội biến mất, biến thành một loại dò xét cùng tìm tòi đơn thuần nghiên cứu, đợi đến khi Giang Sương Hàn xoay người lại, nàng ta làm như không có vấn đề gì nói: "Lời đã đưa đến, ta đi trước."

"Thái Phó không phải tướng quân giết." Giang Sương Hàn đột nhiên lên tiếng nói trước khi nàng ta ra khỏi cửa.

Sài Thanh Y vừa cười nhìn về phía Giang Sương Hàn, càng nghĩ đến chuyện nàng vì Tiết Tẫn chặn một mũi tên, thấy Giang Sương Hàn không có phản ứng dư thừa, lúc này mới thu liễm biểu cảm: "Chẳng qua ta nói vài câu tin đồn thất thiệt, thì làm sao biết chân tướng chứ." Nói xong, liền rời đi.

Giang Sương Hàn không nghĩ tới Triệu Dịch Tuần lại đột nhiên đến Quảng Ngọc Lâu, trên đường đi trong đầu nàng nghĩ tới tất cả đều là lúc này tại sao Triệu Dịch Tuần lại xuất cung, có liên quan tới chuyện của Thái Phó sao?

Với hiểu biết của nàng đối với Triệu Dịch Tuần, luôn cảm thấy hắn ta sẽ không vì một việc nhỏ như thế mà đặc biệt xuất cung, trừ phi hắn ta còn mưu đồ chuyện gì khác, Giang Sương Hàn nghĩ gần đây Tiết Tẫn vẫn luôn bận rộn.

Lúc nàng đến Quảng Ngọc Lâu, người bên ngoài mặt không thay đổi đưa nàng đi vào, trực tiếp mang lên trên lầu, trên đường lúc gặp phải Tào Văn Viễn, Tào Văn Viễn cũng không có nói thêm cái gì, chỉ để cho nàng đi vào, xem ra chí ít tâm tình Triệu Dịch Tuần cũng không có vấn đề gì.

Giang Sương Hàn tự mình đẩy cửa đi vào, lầu ba của Quảng Ngọc Lâu là đặc chuẩn bị cho khách quý, trong phòng đã vén hai rèm cửa sổ, từ góc độ này nhìn xuống dưới chính là đài hát khúc, tầm nhìn vô cùng tốt.

Lúc này Triệu Dịch Tuần đứng bên cửa sổ, thân ảnh cao, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đến lúc Giang Sương Hàn đi vào thì hắn ta đã thấy.

"Chủ tử." Giang Sương Hàn đóng cửa lại liền hành lễ từ xa.

Triệu Dịch Tuần từ xa "Chậc" một tiếng, âm thanh lạnh nhạt bình thản nói: "Đứng xa như vậy làm gì?"

Giang Sương Hàn đi vào bên trong hai bước, chú ý tới ánh mắt Triệu Dịch Tuần, lại đi về phía trước vài bước, nhìn thấy nét mặt của hắn, lại đi đến trước mặt hai bước, lúc này mới cúi đầu chờ Triệu Dịch Tuần nói chuyện.

"Bình thuốc ta đưa cho ngươi đâu?"

Giang Sương Hàn tay xiết chặt: "Vẫn chưa dùng tới."

"Là dùng không được." Triệu Dịch Tuần hừ cười một tiếng, "Ta thấy ngươi căn bản không nỡ để hắn chết."

Giang Sương Hàn cúi đầu không nói, không đợi đến câu nói tiếp theo của Triệu Dịch Tuần, thì trước tiên là nhận lấy lửa giận của hắn, lúc hắn nhanh chóng bóp lấy cần cổ tinh tế dễ gãy của Giang Sương Hàn, chỉ ngắn ngủi mấy giây, Giang Sương Hàn cảm thấy hô hấp của mình bị át đi, sặc đến mức mặt nàng vốn đã tái nhợt lại hiện ra màu đỏ không bình thường.

Nàng liên tục ho khan, lần này chính là muốn trả lời cũng không nói ra lời.

Ngay lúc Giang Sương Hàn cho là mình sẽ bị Triệu Dịch Tuần bóp chết, Triệu Dịch Tuần bỗng nhiên buông lỏng tay ra, Giang Sương Hàn bị hắn nhẹ nhàng ném xuống đất. Cánh tay của nàng chống ở trên mặt đất, dùng sức hít lấy không khí, trên cổ trắng muốt như ngọc có thêm mấy dấu tay đỏ hồng.

Triệu Dịch Tuần sắc mặt hung ác nham hiểm nhìn xuống nàng: "Trở về đi."

Giang Sương Hàn ngẩng đầu không hiểu nhìn về phía Triệu Dịch Tuần, hắn trực tiếp giết chết nàng đã đủ làm nàng khiếp sợ, thân là con rơi vô dụng, nàng còn có thể trở về? Vành môi nàng căng cứng, không lên tiếng.

"Ngươi là nghe không hiểu tiếng người sao? Ta kêu ngươi cút trở về! chẳng lẽ ngươi còn dự định tiếp tục ở lại chỗ ấy, để cái người đệ đệ của tình nhân cũ có gương mặt tương tự kia đến an ủi ngươi sao?" Triệu Dịch Tuần nhắm hai mắt lại, không lập tức nhận được lời đáp lại của Giang Sương Hàn, biểu lộ dần dần trở nên không kiên nhẫn.

"Chủ tử bảo Sương Hàn về chỗ nào? Quảng Ngọc Lâu? Hay là hoàng cung?" Giang Sương Hàn không để ý tới vẻ trào phúng của Triệu Dịch Tuần, giương mắt nhìn về phía Triệu Dịch Tuần.

Những năm trước kia rất ít khi nàng nhìn thẳng Triệu Dịch Tuần, nàng không dám, hắn không cho phép, việc ghi nhớ dung mạo của hắn ta cũng là mấy lần vụng trộm nhìn được. Chỗ của hắn ở trước mặt nàng cách một tầng ánh sáng uy nghiêm, dường như nhìn nhiều sẽ thấy chói mắt.

Ánh mắt trực tiếp như vậy khiến Triệu Dịch Tuần cảm thấy bị mạo phạm, hắn ta không kiên nhẫn quay người, nhìn thấy Giang Sương Hàn một chút cũng khinh thường: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Giang Sương Hàn trầm mặc một hồi, mới nói: "Chủ tử đã từng nói, lần đi đến Nghi Thủy, sau này Sương Hàn được tự do."

Triệu Dịch Tuần quay người không kiềm chế được tức giận trừng mắt về phía nàng: "Sương Hàn, ngươi thật lớn gan!" Hắn nổi giận, đồng thời đưa tay quét toàn bộ chén trà trên bàn xuống mặt đất, gân xanh trên trán cũng nhảy lên theo, giống như một giây sau liền muốn mạng của Giang Sương Hàn.

Tính mạng bây giờ đã không uy hiếp được Giang Sương Hàn, cho nên đối với việc Triệu Dịch Tuần nổi giận, Giang Sương Hàn chỉ bình tĩnh nhìn.

"Ngươi sẽ đến cầu ta." Sau khi Triệu Dịch Tuần dùng ánh mắt nhìn đồ vật dò xét nàng một lần, mới cười lạnh nói.

Thời điểm Giang Sương Hàn ra khỏi gian phòng, màu của dấu đỏ trên cổ đã sâu thêm, dần dần hóa thành vết ứ đọng, nàng hững hờ bôi thuốc lên trên cổ, lại tìm son phấn che lấp, sau khi che đậy vết ứ đọng xong, còn đang suy nghĩ, Vậy mà Triệu Dịch Tuần không trực tiếp bóp chết mình.

Không phải nàng đối với việc mình sống sót không hài lòng, thực sự là làm ra chuyện này không quá phù hợp với phong cách của Triệu Dịch Tuần. Theo hiểu biết của Giang Sương Hàn đối với hắn ta, hôm nay hắn ta bỏ qua cho nàng, rất có thể là đằng sau còn có chiêu gi đó muốn nàng làm, về phần nàng thì trong lúc đó phát huy tác dụng gì, chính nàng cũng không được biết.

Giang Sương Hàn ở trước gương do dự hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định, hôm nay mình không thể trở về phủ tướng quân.

Lời nói của Triệu Dịch Tuần mặc dù khó nghe, lại chỉ ra vấn đề mà Giang Sương Hàn vẫn một mực đau đầu cho tới hôm nay, nàng không thể ở lại bên cạnh Tiết Tẫn.

Ở phủ tướng quân nhìn thấy gương mặt kia của hắn dễ làm rối loạn tâm của nàng, làm cho nàng không thể tỉnh táo suy nghĩ vấn đề này, sau khi nàng cùng sư phụ nói chuyện này, sư phụ cũng rất nhanh đáp ứng, lập tức sai người dọn dẹp cho nàng ra một gian phòng.

Nàng vừa về đến liền ở trong phủ tướng quân, đây là lần đầu nghỉ ngơi ở Quảng Ngọc Lâu, hoàn cảnh tất nhiên là kém hơn ở phủ tướng quân, đêm đến, Giang Sương Hàn mất ngủ cũng hiếm thấy.

Nằm ở trên giường không ngủ được, trong đầu nàng là Triệu Huyên Ngọc và Tiết Tẫn cứ hai người qua lại, kỳ thật xử lý chuyện này biện pháp tốt nhất là rời đi ngay lúc này, Triệu Dịch Tuần nói không sai. Quả thực nàng khó có thể tưởng tượng được nếu là Triệu Huyên Ngọc biết nàng với biểu đệ hắn coi trọng nhất ở cùng một chỗ, hắn sẽ nhìn nàng như thế nào.

Sẽ còn ôn nhu gọi nàng một tiếng "A hàn" hay không.

Đối với Tiết Tẫn nàng cũng không có bao nhiêu áy náy, dù sao hai người là chuyện ngươi tình ta nguyện, Tiết Tẫn cũng xem nàng như thế thân của người khác, cứ như vậy, bọn họ cũng xem như là hòa nhau, cũng coi như công bằng.

Trái lo phải nghĩ, nàng đều hiểu được, hiện tại chuyện nàng nên làm nhất là rời khỏi phủ Đại tướng quân.

Một vấn đề đơn giản như thế lại là nguyên nhân làm cho nàng suy nghĩ thời gian dài như vậy, chủ yếu vẫn là Tiết Tẫn bên kia, nàng không biết mở miệng với hắn như thế nào, cũng không biết giải thích nguyên nhân như thế nào, nếu như nói thật, chỉ sợ Tiết Tẫn sẽ nổi giận, nhớ tới dáng vẻ mất khống chế trước đó của Tiết Tẫn, Giang Sương Hàn cũng không dám thử.

Hiện tại may mắn duy nhất chính là nàng không trở thành tiểu thiếp thật sự của hắn, cũng không từ bỏ việc uống chén thuốc kia.

Lại là một cái xoay người, Giang Sương Hàn nhắm mắt lại, đã quyết đoán, thì không nghĩ thêm những chuyện này.

Lúc mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, nàng chỉ cảm thấy bắt đầu ầm ĩ bên tai, ban đêm ở Quảng Ngọc Lâu còn có người ghé thăm? Giang Sương Hàn không suy nghĩ nhiều, nhắm mắt chỉ muốn đi ngủ, một lát sau, cảm thấy âm thanh kia quá lớn, càng ngày càng không thích hợp.

Không đợi Giang Sương Hàn mở mắt ra lần nữa, cửa phòng nàng trực tiếp bị người từ bên ngoài đá văng.

Nàng mở mắt, hoảng hốt nhìn người trước mắt: "Tướng quân?"

"Trái lại nàng ngủ rất ngon nhỉ? Thiệt thòi ta hơn nửa đêm chạy tới đây." Tiết Tẫn tức giận nở nụ cười, nhìn thấy dáng vẻ nàng còn buồn ngủ, không hiểu sao tức giận tiêu tan đi một nửa, trực tiếp lấy áo khoác ngoài quấn người lại ôm đi.

Bình luận

Truyện đang đọc