TRONG TRƯỚNG LÊ NGA

Nguồn: Facebook @maycuat5

Edit- Beta: Team May

***

“Ngươi chỉ cần biết, cái này nó không xung đột với mục đích của ngươi là được rồi.” Rất lâu sau, Sài Thanh Y mới nói.

Giang Sương Hàn xoay người lại rót hai chén trà đặt lên bàn, đưa một chén cho Sài Thanh Y ở bên kia, sau đó mới tự mình ngồi xuống: “Nương tử trước tiên ngồi xuống đi đã.”

Sài Thanh Y nghe vậy cũng ngồi xuống.

“Mục đích của ta còn chưa đạt được, cho nên trong thời gian ngắn ta sẽ không đi.” Giang Sương Hàn nhấp một ngụm trà nóng mới mở miệng nói.

“Nếu mà đợi tiếp nữa chỉ sợ Đại tướng quân sẽ tiếp tục giày vò ngươi, ngươi còn chống đỡ được tới đó không đều khó nói.” Sài Thanh Y nói xong, từ trên xuống dưới nhìn Giang Sương Hàn một lần, coi như đây là lời giải thích cho đạo lý mà nàng ta nói.

“Bản án cũ chưa lật lại, ta không yên lòng.” Giang Sương Hàn để chén trà xuống, nghiêm mặt nói.

“Bản án cũ đã qua nhiều năm, thời gian dài như vậy người đều đợi được, sao không thể chờ thêm một chút nữa? Huống chi, Đại tướng quân sẽ không điều tra chuyện này đâu.” Sài Thanh Y khuyên nhủ.

“Ngươi biết chuyện của Lâm Trạch vương.” Giang Sương Hàn dùng giọng khẳng định nói.

Sài Thanh Y ngừng một lát, mắt thường có thể thấy được nàng ta đang bối rối, buông chén trà trong tay xuống: “Trong kinh ai mà không biết chuyện của Đại tướng quân cùng Lâm Trạch vương, ta nghe nói qua cũng không có gì không đúng chứ?”

“Bất quá ta chỉ thuận miệng nói, nương tử chớ kích động.” Giang Sương Hàn thật lâu rồi cũng chưa nói nhiều như vậy, lúc này mở miệng nói chuyện, âm thanh có chút khàn khàn.

“Ngươi trêu đùa ta!” Sài Thanh Y đột nhiên dừng lại động tác, không thể tin nhìn Giang Sương Hàn.

“Sài nương tử thăm dò người bên ngoài còn ít sao? Như thế nào bây giờ đổi thành ta làm như vậy với ngươi, ngươi lại không tình nguyện?” Giang Sương Hàn cười vô tội, “Sài nương tử muốn ta trở về hoàng cung đến thế, mục đích là gì?”

“Ngươi còn hữu dụng.” Sài Thanh Y liếc Giang Sương Hàn, “Mấy ngày nay ngươi đã ở phủ Đại tướng quân, ở thêm một ngày là nguy hiểm thêm một ngày, bộ dạng hiện giờ của ngươi, e rằng không đến nữa năm ngay cả tính mạng cũng đáng lo.”

Giang Sương Hàn không tin, trước mắt nàng đã hỏi thăm được khá nhiều tin tức, thật rõ ràng vấn đề này Sài Thanh Y sẽ không nói cho nàng, nàng lại cúi đầu nhấp một ngụm trà chỉ tin tưởng chính mình.

Vốn dĩ Giang Sương Hàn với Sài Thanh Y không có giao tình gì, hai người nói chuyện một hồi thì Sài Thanh Y nhanh chóng rời đi.

Lúc Xuân Nga tiến vào thêm trà, trên mặt còn vui sướng không ít: “Hôm nay nhìn khí sắc cô nương tốt hơn không ít.”

Giang Sương Hàn nhìn nàng ta.

“Không rõ ràng như vậy.” Xuân Nga bị Giang Sương Hàn nhìn một cái, lập tức chột dạ nhưng rất nhanh lại phân tích nói: “Chỉ có điều hôm nay cô nương sẵn lòng nói chuyện cùng mọi người đã rất có tiến triển, nô tỳ nghĩ một lát nữa sẽ đem chuyện này nói với Thái y.”

Xuân Nga có thể nhận thấy được biến hóa của Giang Sương Hàn, Tiết Tẫn đương nhiên cũng cảm nhận được sự thay đổi của Giang Sương Hàn, buổi tối theo thường lệ hắn đến tìm Giang Sương Hàn, vẫn bị lạnh nhạt như trước.

Chẳng qua chuyện này diễn ra mấy ngày liên tiếp nên hắn đã sớm thành thói quen, nên khi nhìn thấy Giang Sương Hàn vẫn đối xử khác biệt với mình chỉ cười cười.

Thấy Giang Sương Hàn không còn đặc biệt bài xích hắn đến gần, hắn mới lười đề cập đến chuyện đi ngủ với nàng, như thường lệ nói chuyện cùng nàng: “Thời gian dài như vậy nàng vẫn không tin ta sao?”

Tiết Tẫn chỉ cảm thấy kiên nhẫn lớn nhất cuộc đời mình được dùng toàn bộ trên người Giang Sương Hàn, nàng không hề phản kháng với sự thân cận của hắn, chỉ là chưa từng đáp lại, hình thức ở chung của hai người đều là một mình Tiết Tẫn lẩm bẩm.

“Nếu Triệu Dịch Tuần đã để nàng ở lại bên cạnh ta, chắc chắn không chỉ có đưa cho nàng bình độc dược kia, hắn còn phân phó nàng cái gì nữa?”

Tiết Tẫn còn muốn hỏi, ngày ấy bên trong phủ gặp chuyện, sáng sớm Giang Sương Hàn liền biết, là nàng lên kế hoạch cùng Triệu Dịch Tuần, thành công thì lấy đi tính mạng của hắn còn thất bại... lấy được lòng tin của hắn.

“Vì sao nàng không hạ độc?” Tiết Tẫn hỏi.

Sau khi đến phủ Đại tướng quân, Tiết Tẫn gần như không có nghi ngờ Giang Sương Hàn, nhất là sau sự kiện ám sát kia. Nếu Giang Sương Hàn muốn hạ độc trong thức ăn của hắn, đó là chuyện rất đơn giản.

Giang Sương Hàn xoay người nhìn về Tiết Tẫn, ánh mắt lưu luyến ôn nhu, giống như dĩ vãng mỗi lần đối mặt với hắn, Tiết Tẫn suýt nữa theo bản năng nhìn ngây người, không bởi vì mị lực của nàng ở trước mặt hắn, còn bởi vì những ngày tháng đã từng ở cùng nhau trong quá khứ.

Nhưng biểu cảm Giang Sương Hàn thay đổi rất nhanh, không duy trì được bao lâu đã nhân tiện nói: “Đại tướng quân cảm thấy thế nào?”

Đây mới thật sự là Giang Sương Hàn, là biểu tình cùng giọng điệu của Giang Sương Hàn khi đối mặt với hắn.

Về phần ôn nhu trước kia dành cho ai thì trong lòng hai người đều rõ ràng.

Tiết Tẫn chớp mắt một cái, cảm thấy có một cây đao đâm thẳng vào ngực mình, hắn đau đến gần như không thở nỗi, hận không thể đưa tay bóp chết người nằm bên cạnh mình, rõ ràng hiện tại hắn đang gắt gao ôm chặt lấy nàng nhưng nàng lại không nhìn thấy hắn.

“Rõ ràng nàng cũng thích ta.” Tiết Tẫn ôm chặt nàng hơn một chút, hắn gần như thôi miên mà một lần nữa thấp giọng thì thầm, “Ta không tin nàng có thể diễn lâu như vậy đối với một người mà nàng không hề có tình cảm. Nàng trêu chọc ta, hiện tại lại nói trong lòng có người khác, ta không tin.”

Giang Sương Hàn cười lạnh: “Đại tướng quân cũng có thời điểm tự lừa mình dối người như vậy sao.”

Tiết Tẫn dừng lại thôi miên lừa gạt bản thân, hắn nhìn thấy nữ tử nằm trong ngực hắn, nhìn hắn như kẻ thù, khó có thể tưởng tượng bọn họ từng ở chung một chỗ trong thời gian lâu như vậy, nàng từng, thích hắn như thế mà.

“Nàng rõ ràng, trước kia rất thích ta mà.” m thanh Tiết Tẫn dừng lại sau đó mới nói tiếp, “Nàng trước kia chưa bao giờ sẽ nói mấy lời tuyệt tình như vậy, nàng nói trong lòng nàng có ta, nàng nói nàng thích nhất bộ dạng ta ra mặt vì nàng; mặc dù sinh bệnh nhưng nàng vẫn nhớ rõ yêu thích của ta, quan tâm đến ta sau đó nàng còn thay ta chặn một mũi tên, ngay thời khắc nghìn cân treo sợi tóc đó nàng không chút do dự liền tiến lên, nàng nói nàng không muốn thấy ta ở trước mặt nàng bị thương. Những điều này, chẳng lẽ tất cả đều là giả dối sao?”

Câu hỏi cuối cùng, giọng điệu của Tiết Tẫn đã tràn ngập bi thương.

Giang Sương Hàn ở phía sau nhìn về Tiết Tẫn, nàng nghĩ cho đến tận bây giờ, Tiết Tẫn đã cảm nhận rất rõ ràng trong quá khứ lúc hai người ở chung, suy cho cùng vẫn tồn tại vài phần chân tình.

Lúc ở Triều Thanh điện, hắn chính là nhìn thấy bức họa kia liền minh mạch hết thảy.

Nhưng tại sao hiện giờ lại mơ hồ giống như mất hết kí ức vậy?

Giang Sương Hàn không biết lúc này Tiết Tẫn đang giở trò gì, nàng ngồi dậy, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Tiết Tẫn, hỏi ngược lại: “Đại tướng quân biết trước kia vì sao Sương Hàn gọi ngài là tướng quân không?”

Ánh mắt Tiết Tẫn đột nhiên lạnh lùng, giống như hắn ở trong lồng sắt tối đen tìm thấy một tia sáng, còn chưa kịp nhìn thấy thì Giang Sương Hàn đã hoàn toàn đóng lại mành, một tia hi vọng cuối cùng cũng bị Giang Sương Hàn giẫm nát.

m thanh Giang Sương Hàn còn vang bên tai: “Kiêu ngạo giết chết những sóng gió của thế gian, sương mù dày đặc phủ đầy khe suối. Ngươi không thích bài này vì vốn dĩ mấy từ này là viết riêng cho hắn.”

Giọng nói Giang Sương Hàn vừa dứt, hai người lâm vào một trận im lặng.

Nàng gần như có thể cảm nhận được Tiết Tẫn sắp bùng nổ cơn thịnh nọ nhưng sau một lúc lâu chờ đợi cũng chưa chờ được phản ứng của Tiết Tẫn.

Đôi tay Tiết Tẫn nắm chặt, mạch máu trên mu bàn tay có thể rõ ràng thấy được, trong mắt hắn tất cả đều là hơi thở nguy hiểm, khắc chế âm thanh nói: “Có lúc ta hận thật sự không thể bóp chết ngươi.”

Ít nhất nàng chết ở trong lòng ngực ta, chỉ thuộc về duy nhất một mình ta.

Tiết Tẫn không muốn nhìn Giang Sương Hàn thêm nữa, đứng dậy rời khỏi chỗ của nàng.

Giang Sương Hàn cảm thấy đêm nay Tiết Tẫn hơi kỳ quái, vừa rồi nói như vậy với Tiết Tẫn, nàng không chút nghi ngờ Tiết Tẫn thật sự sẽ trực tiếp bóp chết nàng, nhưng tay hắn cũng chưa nâng lên, xoay người liền rời khỏi, bóng lưng nhìn thấy vậy mà có chút hoảng hốt.

“Thu Cơ.” Giang Sương Hàn ở trong phòng gọi.

Thu Cơ trả lời rồi bước vào, ánh mắt còn không ngừng nhìn ra bên ngoài, có thể thấy được trạng thái mới vừa rồi của Tiết Tẫn đã dọa nàng sợ không nhẹ.

“Làm sao vậy?” Giang Sương Hàn hỏi.

“Không có gì, cô nương. Chẳng qua mới vừa rồi ở trong mắt Đại tướng quân tất cả đều là tơ máu, ánh mắt đỏ bừng dọa người, cả người giống như sắp bùng nổ, nô tỳ còn tưởng rằng bệnh cũ lại tái phát.”

Giang Sương Hàn khẽ gật đầu, không hỏi gì nữa.

Thu Cơ nhớ lại, lúc Giang Sương Hàn ở trong phủ đã gặp qua một lần bệnh điên của Tiết Tẫn phát tác, chỉ là lần đó phát tác xem như nhanh. Lần này, rõ ràng Giang Sương Hàn vẫn còn ngồi tại đây, người cũng thật bình thản, cố tình Đại tướng quân vẫn giống như trước.

Tiết Tẫn nhịn xuống lửa giận ngập trời, về tới chính viện của mình.

Quản gia nhìn thấy biểu cảm của Tiết Tẫn liền biết không tốt, một bên phân phó người đi sắc thuốc, một bên tính toán khuyên nhủ Tiết Tẫn vài câu, khiến hắn tỉnh tảo lại. Sườn phòng trong chính viện chưa từng có người khác tiến vào, tất cả bên trong đều là một ít cọc gỗ.

Phùng quản gia thấy Tiết Tẫn đã không muốn nghe lời lão nói, cầm theo thanh đao tùy thân bên người bước vào bên trong sườn phòng.

Lúc Trì Sơn mang theo Ông Hiền tiên sinh, là quân y tới, nhìn đến là bộ dạng Phùng quản gia sốt ruột đi tới đi lui ở ngoài cửa. Trì Sơn từ xa nhìn thấy dáng vẻ cuống cuồng của lão, hắn chạy về phía trước: “Tiết Tẫn ở bên trong?”

Quản gia khẽ gật đầu, nhìn đến người Trì Sơn dẫn theo, vừa mình vừa sợ: “Làm phiền Ông Hiền tiên sinh!”

Trì Sơn theo ánh mắt của lão nhìn thoáng qua, giải thích nói: “Thời điểm ban ngày ta thấy hắn thì cảm thấy trong mặt hắn đã có trạng thái điên cuồng, không yên lòng, lập tức sai người đi thỉnh tiên sinh lại đây, nghĩ là trước tiên giúp hắn nhìn một chút cũng tốt, không ngờ đến chính là thật sự gặp phải.” Hắn ta nói xong thở dài một tiếng.

Bệnh này của Tiết Tẫn do trước kia làm hại, điên cuồng như vậy chỉ xảy ra sau khi uống thuốc ngay lập tức.

Bọn họ nghe động tĩnh trong phòng, không ai dám tới gần Tiết Tẫn trong lúc hắn phát điên, gian phòng này là nhà giam Tiết Tẫn tự giam mình, dùng để phòng ngừa hắn khống chế không được sự phẫn nộ của bản thân.

Sau nửa canh giờ, động tĩnh trong phòng nhỏ lại, Ông Hiền tiên sinh đánh giá Tiết Tẫn lúc này cũng không có bao nhiêu khí lực mới nhìn về phía quản gia: “Thuốc sắc xong chưa?”

“Xong rồi xong rồi.” Quản gia lại gọi người đi lấy thuốc.

Chờ cửa mở, Ông Hiền tiên sinh bưng chén thuốc vào trước, sau đó Trì Sơn theo sát đi vào.

Đây là lần đầu tiên Trì Sơn bước vào căn phòng này, trong phòng chỉ có một cái bàn được đặt ở trong góc, bên cạnh đặt mấy cái ghế dựa, căn phòng lớn như vậy tất đều là cọc gỗ được cố định lại. Đây là bọn họ luyện binh trên chiến trường cần dùng, nhưng cọc gỗ ở đây lại không giống nhau lắm, gỗ được dùng tinh xảo hơn nhiều so với trên chiến trường.

Lúc này trên cọc gỗ, để lại một vết đao thật sâu, sâu cạn chồng chất một chỗ, vết lõm xuống thật sâu bên dưới, theo dấu vết loang lỗ để lại, có thể nhìn ra được người vừa rồi ở đây phát tiết đã dùng lực lớn đến cỡ nào.

Tiết Tẫn không hề để ý hình tượng ngồi bệt dưới đất, một bàn tay dùng đao chống đỡ cơ thể, tóc mai rơi rụng bị mồ hôi dính ở trên trán, hắn thở hỗn hển, cúi đầu nhìn trên mặt đất.

“Đại tướng quân, còn nhận ra ta không?” Ông Hiền tiên sinh đến gần hỏi.

Tiết Tẫn kéo khóe môi, thêm chút sắc thái cho gương mặt lạnh lùng: “Ông Hiền tiên sinh nói đùa.”

Ông Hiền tiên sinh thở phào nhẹ nhõm, cầm chén thuốc trong tay đặt ở một bên, quan sát biểu hiện trên vẻ mặt Tiết Tẫn nói: “Không biết Đại tướng quân có thể để ta bắt mạch được không?”

Tiết Tẫn không chút nào để ý, vén tay áo lên cao, đưa cánh tay của mình cho Ông Hiền tiên sinh, yên tĩnh chờ đợi lão ta nghe mạch.

Ông Hiền tiên sinh một bên nhìn hắn, một bên nghe mạch, lại nới lỏng cánh tay hắn, đưa chén thuốc đặt ở một bên đưa cho Tiết Tẫn: “Không có gì nghiêm trọng, chẳng qua nếu thuốc đã được nấu thì Đại tướng quân uống cũng tốt, có thể giúp Đại tướng quân ổn định tinh thần, ngưng thần tĩnh khí. Đợi Đại tướng quân uống thuốc xong tĩnh dưỡng một lát nữa rồi dò xét lại.”

“Được, làm phiền Ông Hiền tiên sinh.” Tiết Tẫn nhìn thoáng qua bên cạnh lão liền biết tự mình Trì Sơn chủ trương mời Ông Hiền tiên sinh đến đây.

Ban đầu Phùng quản gia cùng Trì Sơn nghe xong động tĩnh trong phòng vô cùng lo lắng, lúc này thấy vẻ mặt của Ông Hiền tiên sinh, rồi cảm thấy dường như không có nghiêm trọng như vậy.

Sau khi yên tĩnh một hồi, Ông Hiền tiên sinh mới lần nữa bắt mạch cho Tiết Tẫn, tức thì lão cười khẽ: “Đại tướng quân đột nhiên bước vào nơi này thật sự khiến mọi người sợ hãi.”

“Làm sao?” Tiết Tẫn nhìn về phía lão.

“Là dấu hiệu của bệnh cũ tái phát, chẳng qua không nghiêm trọng như vậy, hoàn toàn chỉ cần một chén thuốc là có thể áp chế được hết.” Ông Hiền tiên sinh nhìn mấy cọc gỗ kia nói, “Điểm này ta tin tưởng Đại tướng quân vừa rồi đã phát hiện, chỉ là trong lòng có hỏa khí chưa ổn định được, muốn trút xuống, lúc này mới đến đây.”

“Ông Hiền tiên sinh lo lắng.” Tiết Tẫn ngầm thừa nhận.

Trì Sơn thấy thế tiến lên, túm lấy cánh tay còn lại của Tiết Tẫn: “Ngươi hù chết chúng ta.”

Lúc Tiết Tẫn vừa mới nói chuyện với Giang Sương Hàn xong đã có dấu hiếu tinh thần hoảng hốt, hắn thậm chí một lần nữa cảm thấy, thật ra trong lúc đó bọn họ chưa hề có khúc mắc, chẳng qua là chuyện gả xa đó khiến bọn họ tạm thời xa cách, cho nên mới choáng váng mà nói ra mấy lần ngu xuẩn kia.

Cũng khó tránh khuôn mặt của nàng tỏ ra khinh thường.

Tiết Tẫn nhớ đến câu nói sau cùng của Giang Sương Hàn, một câu kia của nàng cắt đứt tất cả tưởng tượng của hắn, cho nên mới khiến hắn sụp đổ, theo bản năng muốn trốn tránh.

“Mệt ta hôm nay còn cảm thấy ngươi không thành vấn đề.” Nắm tay của Trì Sơn nện hai cái trên tay cánh Tiết Tẫn, “Kết quả ngươi lại xử lý như vậy? Khó trách... Khó trách thành bộ dạng hiện giờ.”

“Ngươi muốn nói Sương Hàn đúng không?” Tiết Tẫn liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của Trì Sơn.

Trì Sơn nhất thời nhanh mồm nhanh miệng nói ra lại sợ gợi lên bệnh điên của Tiết Tẫn. Hắn ta nhìn thoáng qua hai người khác ở đây mới nói: “Hay là hôm nay nàng lại khiến ngươi nhớ đến Triệu Phù Khanh trước kia?”

Tiết Tẫn nghe thấy tên này liền đau đầu: “Chuyện từ trước nay không có liên quan gì đến nàng cả.”

“Thật ra ta vẫn luôn không hiểu, lúc Hiền phi tiến cung ngươi đã quyết tâm buông tha cho đoạn tình cảm kia, vì sao còn có thể đem quan hệ cùng Giang cô nương biến thành như bây giờ?”

Bình luận

Truyện đang đọc