Nguồn: Facebook @maycuat5
Editor- Beta: Team May
***
Sau khi Tiết Tẫn rời khỏi Tường Hòa Cung, trực tiếp trở về phủ đệ của mình.
Trì Sơn sớm đã ở trong phòng chờ hắn, thấy người trở về, cũng không giống ngày xưa cười đùa cợt nhã, lúc này vẻ mặt nghiêm túc, nhìn kỹ có chút mặt ủ mày chau, nhưng mà hắn không dám ở trước mặt Tiết Tẫn tỏ ra buồn rầu, dù sao người cũng làm mất ở trong tay hắn: "Trở về rồi? Thái phi có giáo huấn ngươi không?"
"Người điều tra như thế nào rồi?" Tiết Tẫn không nói với hắn lời vô nghĩa.
Trì Sơn lập tức chân rót trà ở bên cạnh: "Ngươi nghe một chút thanh âm của ngươi đều khàn thành cái dạng gì rồi, trước tiên uống chén trà nhuận họng đã."
Tiết Tẫn tiếp nhận trà nhưng không uống, ngược lại không kiên nhẫn nói: "Tra sao rồi?"
"Lúc ấy ta đuổi vào cửa, chỉ thấy một bóng đen, liền điều tra từ khách điếm kia ra bên ngoài, cũng tra hỏi một nhà thương hộ ở gần đó, còn có một ít bách tính ở cách đó không xa, xác thật phương hướng bóng đen kia rời đi là —— hoàng cung." Trì Sơn cẩn thận quan sát biểu cảm của Tiết Tẫn, ngay cả cùng hắn có quen biết, cũng không dám vào lúc này chọc hắn tức giận.
Đã nhiều ngày qua Tiết Tẫn ở trong tình trạng gần như sắp nổi điên, nếu là trước đây chỉ sợ sớm đã nổi trận lôi đình, Trì Sơn không xa lạ khi thấy vừa hắn xoa huyệt thái dương vừa uống trà. Dây cung kia của hắn đến tận bây giờ còn chưa đứt chỉ sợ vì hiện tại còn chưa tìm thấy tung tích của Giang Sương Hàn.
Trì Sơn nhớ lại trước kia lúc hai người bọn họ ở chung, càng không dám hỏi Tiết Tẫn không phải chỉ coi nàng là thế thân sao, nhưng sợ Tiết Tẫn nâng tay liền cho hắn một quyền vào mặt.
Vừa nghĩ tới sự tích quang vinh lúc trước của Tiết Tẫn, Trì Sơn đột nhiên cảm thấy hắn thật sự làm được.
"Hoàng cung." Tiết Tẫn cắn răng đem hai từ này lẩm bẩm một lần,trong ánh mắt che kín tơ máu tất cả đều là hung ác, khí thế này chỉ sợ có thể san bằng cả hoàng cung.
"Chẳng qua trước tiên ngươi đừng có gấp, ta phải cẩn thận suy nghĩ một phen, cho dù là vị kia, thế nhưng hắn không có lý do gì đem người nhốt trong hoàng cung không thả. Huống hồ hắn biết việc này sẽ chọc giận ngươi mà còn dám làm như vậy, quả thật không sáng suốt." Trì Sơn biết lúc này Tiết Tẫn đã không còn chỗ để suy nghĩ, liền chủ động giúp hắn phân tích một lần.
"Vậy còn có thể là ai? Trừ bỏ hắn, cả hoàng cung còn có ai nữa?" Tiết Tẫn khàn giọng đặt câu hỏi.
"Hắn có thể dễ dàng đẩy Giang cô nương ra ngoài, có thể thấy được hắn căn bản không đem một người như vậy vào mắt, ngươi hoài nghi hắn, còn không bằng xem xét đến những người có liên quan với nàng, tỷ như Hiền phi nương nương..." m thanh Trì Sơn nói chuyện ngày càng nhỏ, lúc nói đến Hiền phi, âm thanh đã gần như không thể nghe thấy.
"Ai?" Trước kia khi Tiết Tẫn nổi điên cũng thường xuyên bị ù tai, lúc này đã đến mức độ nóng nảy, căn bản không nghe rõ lắm Trì Sơn đang nhỏ giọng nói cái gì.
"Triệu Phù Khanh." Trì Sơn nói rõ ràng cái tên kia một lần.
Tiết Tẫn sửng sốt một chút, ngược lại vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Liên quan gì đến nàng?"
Trì Sơn nghe xong lời này quả thật không thể tưởng tượng nổi, nhưng lúc này lại không thể trực tiếp chất vấn Tiết Tẫn, đơn giản thở dài một hơi, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Ta biết ngươi quan tâm Hiền phi nương nương, nhưng trước mắt việc quan trọng không phải là tìm ra Giang cô nương sao? Nếu ngươi che chở nàng ta đến loại trình độ này, ta chỉ sợ, cho dù tìm được nàng trở về cũng sẽ sinh lòng hoán hận với ngươi."
Trì Sơn nói xong tự bản thân cũng thấy chột da, trước kia ở trước mặt Tiết Tẫn, Giang Sương Hàn luôn là dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, cho dù Tiết Tẫn ở trước mặt nàng làm trò, nói là đời này chỉ yêu duy nhất Triệu Phù Khanh, nàng cũng không để ý còn có thể thoải mái tiếp tục hầu hạ ở bên cạnh Tiết Tẫn.
Sở dĩ hắn nói như vậy chẳng qua là thừa dịp tinh thần Tiết Tẫn hiện nay không tốt, lừa hắn mà thôi.
"Ngươi đang nói cái gì?" Tiết Tẫn trầm mặt xuống, "Ta cùng Hiền phi nương nương, sớm đã là người dưng nước lã, cái gì mà quan tâm với không quan tâm?"
"Ta chỉ nhắc đến nàng ta, còn ngươi thì gấp cái gì?"
"Nàng cùng Sương Hàng không quen biết, hai người không oán không thù, hơn nữa nàng chỉ là một phi tần, sao có năng lực đem người ở bên ngoài cung về được." Tiết Tẫn bình tĩnh phân tích nói.
"Suy nghĩ của ngươi đúng thật là ngây thơ." Trì Sơn hiếm khi có cơ hội cười nhạo Tiết Tẫn, đắc ý nói một câu, sau đó ngồi xuống ở bên cạnh Tiết Tẫn giúp hắn phân tích, "Vốn dĩ hai người bọn họ không có quan hệ gì với nhau, nhưng nếu tính thêm ngươi thì khác. Dựa theo lời ngươi nói, hai người các nàng lúc ở hoàng cung còn từng gặp mặt nhau, vốn dĩ hai người bọn họ ngày thường đã giống nhau như thế, người bên ngoài liếc mắt một cái đều có thể nhìn ra manh mối, bản thân các nàng sẽ không cảm giác được sao? Hận thù này không phải đã kết rồi sao?"
Tiết Tẫn nghĩ một hồi, dường như cảm thấy được lời nói của Trì Sơn xác thật có đạo lý, lập tức gọi quản gia đến, phân phó thuộc hạ trước tiên đi điều tra động tĩnh ngày ấy của Hiền phi trong cung.
Trì Sơn thấy hắn quyết đoán ra mệnh lệnh như vậy, không tránh được đem nghi hoặc trong lòng hỏi: "Nếu điều tra ra thật sự là nàng, vậy Đại tướng quân sẽ làm thế nào?"
"Đương nhiên là mang người về đây." Tiết Tẫn dùng thanh âm lạnh lùng nói.
"Ta nói chính là..."
"Làm sao?" Tiết Tẫn thấy Trì Sơn còn muốn hỏi cái gì, lại ngẩng đầu nhìn hắn ta.
Trì Sơn thấy thế lắc đầu: "Không có gì, không có gì." Nhìn Tiết Tẫn như vậy liền biết vấn đề của hắn hoàn toàn không cần thiết hỏi.
Tiết Tẫn kỳ quái nhìn hắn ta một cái, từ trước đến nay Trì Sơn đều nói toàn những lời vô nghĩa, hắn cũng không đem phản ứng của Trì Sơn coi thành chuyện gì to tát cả.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Tiết Tẫn, Trì Sơn lập tức xoay người đi ra ngoài làm việc, tình trạng này cứ tiếp tục, chỉ sợ trước khi tìm được người thì Tiết Tẫn sẽ không từ bỏ ý định. Trì Sơn do dự muốn nói mấy câu an ủi, mới mở miệng, chưa kịp lên tiếng, đột nhiên hít một hơi khí lạnh: "Tổ tông! Sao ngươi lại thả nó ra."
Tiết Tẫn thuận theo phương hướng của hắn ta nhìn thoáng qua, đúng là Dạ Nguyệt mới được thả tự do: "Nó là sói, không phải chó, đương nhiên không thể nhốt nó cả ngày."
Lúc trước khi Giang Sương Hàn còn ở trong phủ, ngươi cũng không phải nói vậy.
Trì Sơn bất thình lình bị cặp mắt u ám màu xanh biếc của nó dọa giật mình, vốn dĩ tính nói lời an ủi cũng quên mất, ném cho Tiết Tẫn một câu "Bảo trọng" liền rời đi.
Lúc này Giang Sương Hàn đang ở trong cung Tường Hòa trò chuyện cùng Lan Nhược vừa vội vàng trở về, Lan Nhược đúng sự thật nói: "Không dối gạt cô nương, ngày ấy Thái phi sau khi nghe lời cô nương nói xong liền bắt đầu chú ý đến Du đại nhân, cô nương cũng biết, vốn dĩ Du đại nhân cùng với Thái phi đều là con cháu Du gia, việc này Thái phi không thể tự mình động thủ, cho nên chuyện này cần chút thời gian."
"Chuyện này không gấp." Giang Sương Hàn thuận miệng nói, hiện tại đối với nàng không thiếu chính là thời gian, nàng liếc mắt nhìn thoáng qua biểu tình của Lan Nhược, còn đang suy nghĩ, " Thái phi còn băn khoăn chuyện gì sao?"
"Thật ra, năm đó khi Du đại nhân trở về, từng nói qua tên của người đã hại Lâm Trạch vương." Lan Nhược nhìn biểu tình của Giang Sương Hàn, thận trọng nói.
"Có ý tứ gì?" Trong lòng Giang Sương Hàn giật mình, "Cái tên này, sẽ không phải là ta chứ?"
Lan Nhược không nói chuyện, tự Giang Sương Hàn đã có đáp án.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy có chút buồn cười, nhưng suy nghĩ kỹ lại thế nhưng cảm thấy lời này cũng có vài phần đạo lý. Lúc trước ở Nghi Thủy, trừ bỏ nàng, những người khác đều là thuộc hạ đã đi theo Lâm Trạch vương nhiều năm, nàng cũng là người duy nhất ở bên cạnh Lâm Trạch vương trước khi chết.
Xâu kết lại, vậy mà nàng lại trở thành người bị tình nghi lớn nhất.
Hiện tại, Giang Sương Hàn cảm thấy Thái phi ra tay cứu nàng đúng thật là tâm địa Bồ tát, tùy tiện đổi thành người khác, e rằng sẽ có ngàn vạn nghi ngờ. Thái phi không chỉ quyết đoán ra tay cứu nàng mà ngay tại lúc nàng nói ra chuyện của Lâm Trạch vương đều không nghi ngờ, chí ít biểu hiện của bà ta là vậy.
"Nô tỳ nói vậy, không phải Thái Phi hoài nghi cô nương, chỉ là nói rõ mọi chuyện với cô nương mà thôi." Lan Nhược thấy Giang Sương Hàn đã nghĩ thông suốt một tầng quan hệ trong đó, mới thấp giọng nói.
"Ta hiểu được." Giang Sương Hàn giật giật khóe miệng, "Nếu về sau Thái phi điều tra chuyện này, cần hỏi ta cái gì, ta sẽ nói đúng sự thật."
Môi Lan Nhược giật giật, nhưng không biết nàng ta nghĩ đến cái gì, vẫn không mở miệng, chỉ trầm mặc gật đầu.
Lan Nhược không ở lại chỗ của Giang Sương Hàn lâu, nói xong liền rời đi, nàng ta ở bên cạnh hầu hạ Thái phi rất nhiều năm, tính tình thỏa đáng hào phóng ở trong cung hằng năm đều được các cung phi khen ngợi. Nhưng mà hôm nay trên đường vội vàng đi lại, suýt nữa đã va phải Ngự liễn cũng không nhìn thấy.
Lý công công ở phía xa xa vểnh lên Lan Hoa Chỉ răn dạy: "Đây là cung nữ của cung nào, nhìn thấy Ngự liễn của Hoàng Thượng đến còn không biết mà tránh đường! Không biết quy củ, cẩn thận ta giáo huấn!"
Lúc này Lan Nhược mới tránh sang bên cạnh, khom người hành lễ.
Lý công công bây giờ mới nhìn thấy người tới, sau khi nhận ra là đại cung nữ của Tường Hòa cung, sắc mặt dịu đi không ít, tượng trưng nhắc nhở một câu, mới đi đến gần nhỏ giọng nói: "Sao hôm nay Lan Nhược cô nương lại hốt hoảng như vậy, cũng may ta thấy đầu tiên, nếu bệ hạ nhìn thấy, chính là đại bất kính."
"Là nô tỳ lỗ mãng." Lan Nhược cúi đầu nói.
Ở phía trên Ngự liễn, Triệu Dịch Tuần bị ép ngừng lại, hắn còn lười biếng tựa người vào phía sau nhuyễn tháp, nghe cung nhân bên cạnh giải thích là người của Tường Hòa cung, lại khoát tay áo với người đứng trước mặt, ý tứ chính là không cần so đo, tiếp tục đi là được.
Lý công công nhận được mệnh lệnh, cũng không dám cùng Lăng Nhược nói nữa, lại lần nữa vung phất trần lên vì Hoàng Thượng đi trước mở đường.
Không ai nhìn thấy, ở phía trên Ngự liễn bệ hạ vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, khi đi qua bên người Lan Nhược đột nhiên mở mắt, một đôi mắt hung ác nham hiểm mà lãnh đạm dò xét một vòng quanh người Lan Nhược, trong mắt là ánh sáng lập lòa bất định, cũng không biết đang nghĩ đến cái gì nữa.
Lan Nhược nhìn Ngự liễn của Hoàng Thượng rời đi, mới chầm chậm đứng dậy, nhìn hướng bọn họ đi là cung của quý phi nương nương.
Triệu Dịch Tuần ngã về sau, một tay chống đầu, nhìn thấy hướng đi của Ngự liễn, không biết tại sao có cảm giác bực bội khó giải thích, trải qua vài lần muốn phất tay dừng lại nhưng không làm được.
Lý công công ở gần Triệu Dịch Tuần nhất, cũng là người có khả năng phỏng đoán thánh tâm nhất, lúc này cũng nhìn ra tâm trạng Hoàng Thượng không yên, về phần vì điều gì một chút hắn cũng không nhìn ra được, chỉ cảm thấy là chuyện sau khi gặp được Lăng Nhược cô nương.
Lý công công còn chưa nghĩ xong đã bị ý nghĩ của mình làm giật mình, Lăng Nhược chính là người bên cạnh Thái phi, không phải Hoàng Thượng đột nhiên nổi lên tâm tư với người không nên động lòng chứ, làm sao có thể nghĩ được đến đây chứ?
Hắn ta không khỏi ảo não, trong khi chờ đợi Hoàng Thượng đến thì ở trong Tân Tự cung quý phi nương nương đã sớm chuẩn bị tốt đồ ăn. Lúc này nơi nào Hoàng Thượng còn bực bội, có thể thấy chút khác thường kia hẳn là nghĩ đến quý phi nương nương.
Ở trong cung ân sủng của quý phi nương nương đứng đầu, Hoàng Thượng cũng không thèm che giấu sự sủng ái của mình với nàng ta. Mấy ngày trước quý phi nương nương luôn một mực hầu hạ ở Cần Chính điện, bây giờ mới một ngày không gặp, quả nhiên Hoàng Thượng không nhịn được đến thăm quý phi nương nương.
Ngày thứ hai sau khi Triệu Dịch Tuần rời khỏi Tân Tự cung, mới nghĩ đến chuyện ngày hôn qua: "Đi Tường Hòa cung."
"Vâng, bãi giá Tường Hòa cung ——" Lý công công tự nhiên hô xong mới ý thức được chỗ không thích hợp, lại ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Thánh thượng một cái, hắn ta đã sớm nhắm mắt dưỡng thần, lúc này trong lòng Lý công công đang cân nhắc, cũng không dám nói ra.
Ai ngờ chưa đi được hai bước, Triệu Dịch Tuần lại thay đổi suy nghĩ: "Từ từ, trước tiên đi Cần Chính điện, sau đó gọi Thiệu Phong đến gặp trẫm."
"Vâng." Lý công công thấp giọng lên tiếng, nhưng trong lòng càng thêm kinh hãi, Thiệu Phong chính là thị vệ thân cận của Hoàng Thượng, dưới tình huống bình thường, Hoàng Thượng sẽ không cố tình gọi hắn đến, Lý công công lờ mờ cảm thấy được hắn đã đoán sai, nhưng rốt cuộc nguyên nhân gì thì hắn cũng không đoán ra.
Buổi tối, Giang Sương Hàn ở trong phòng tắt nến chuẩn bị đi ngủ. Ngày tháng Giang Sương Hàn ở Tường Hòa cung trôi qua rất bình thường đơn giản, Thái phi cũng không tín nhiệm nàng, cũng không trông cậy vào nàng làm cái gì, càng giống như đang nuôi một người nhàn rỗi ở trong cung, Giang Sương Hàn không cảm giác gì, chỉ chờ một kết quả.
Ngày hôm đó nàng nghỉ ngơi khá trễ, vừa nằm trên gường chưa được bao lâu liền nghe được tiếng động rất nhỏ ở bên ngoài cửa, ánh nến trong phòng tắt hết, trong lòng Giang Sương Hàn thầm nghĩ, mong bên ngoài chỉ là người của Tường Hòa cung đang đi lại, để đề phòng nàng nắm chặt một cây trăm cài tóc ở cách đó không xa, cảnh giác nhìn về phía cửa.
Tiếng động không ngừng, Giang Sương Hàn từ trên giường đứng dậy, chuẩn bị đi về phía cửa, phía sau gáy liền truyền đến một trận đau đớn, cây trâm nàng cầm trên tay rơi xuống đất phát ra âm thanh vô cùng thanh thúy bên trong căn phòng trống trải.