TRONG TRƯỚNG LÊ NGA

Nguồn: Facebook @maycuat5

Edit - Beta: team May

Cùng một thời gian, Tiết Tẫn một mình đứng ở phía trên cung thành, nghe binh sĩ đưa Thái Phi rời đi bẩm báo tin tức.

Trong yên lặng, binh sĩ đến đây bẩm báo nơm nớp lo sợ, trên trán trượt xuống giọt mồ hôi, họ không hiểu sao lại cảm giác như lúc này bầu không khí rất căng cứng. Chỉ dám hơi ngẩng đầu, xác nhận Tiết Tẫn vẫn đang nghe mình nói, lập tức liền lại rủ đầu xuống, trung thực chờ đợi.

"Ngươi nói, sau khi nàng nhìn thấy vật đó, chủ động đi gặp Du Thái Phi?" Thật lâu sau, Tiết Tẫn mới hồi phục lại.

Binh sĩ gật đầu.

Hắn ta dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng mơ hồ biết Đại Tướng Quân ngay lúc này lại để Thái Phi ra ngoài cung là có chút nguyên nhân. Chỉ là hôm nay, nếu Thái Phi cố ý đi trước gặp Giang Mỹ Nhân, vậy Thái Phi chuyến này có thể thuận lợi đến Thừa Đức Tự hay không chính là ẩn số.

"Các nàng..." Tiết Tẫn ngẩng đầu lên, lại nói, " Được rồi."

Rõ ràng trước mắt Đại Tướng Quân khí thế vô cùng cường thế, nhưng binh sĩ lại không hiểu sao từ trong lời này của hắn cảm nhận được vài phần cô đơn.

Có lẽ là gió lạnh ở chỗ cao khiến hắn ảo giác.

Giang Sương Hàn xác thực đi gặp Du Thái Phi, mặc kệ hôm nay Trì Sơn cản hay không ngăn cản nàng như thế nào, chỉ bằng những phong thư này, nàng nhất định phải đi gặp Thái Phi một chuyến.

Thời điểm Giang Sương Hàn tới gần nghi trượng của Thái Phi, thị vệ trông coi đằng trước giống như là sớm nhận được mệnh lệnh biết Giang Sương Hàn muốn đi qua, ngay lập tức liền nhường ra cho nàng một lối đi.

Rèm còn chưa kéo lên, Giang Sương Hàn liền ngửi được mùi đàn hương thuộc về tu thiền điện của Tường Hòa Cung, ý đồ của Thái Phi rất rõ ràng, nhưng Giang Sương Hàn lại bởi vì cái mùi quen thuộc này mà thanh tỉnh hơn.

Cung nhân đem rèm vén lên, xuống xe ngựa đi tới một bên, làm ra tư thái thỉnh người đi vào.

Giang Sương Hàn nhìn nàng ta bộ dáng thu liễm âm thanh nín thở, lại ngẩng đầu nhìn lại hướng trong xe ngựa, Thái Phi lúc này trên tay cầm một chuỗi phật châu, vốn là dáng vẻ nhắm hai mắt, nghe tiếng liền mở mắt ra, một đôi mắt vẩn đục kia nhìn thấu thế sự, thời điểm đang nhìn về phía Giang Sương Hàn cũng phá lệ không có chút rung động nào.

"Đã lâu không gặp Giang Mỹ Nhân." Du Thái Phi ngữ khí bình tĩnh nói, ánh mắt ở thời điểm lướt qua Giang Sương Hàn, ngừng chỉ chốc lát.

"Sài Thanh Y là người của Thái Phi." Giang Sương Hàn chắc chắn nói.

Thái Phi bị vạch trần cũng không ngoài ý muốn, ngược lại là cười: "Chẳng qua là trước kia từ cung trong của ta đi ra thôi."

Du Thái Phi làm ra một bộ dáng vẻ thú nhận bộc trực đối với mình, quả thực là bình thản.

Nàng ta cũng cảm thấy không có cái gì không thể thanh thản, từ sau khi biết chân tướng việc Lâm Trạch Vương qua đời, cũng có thể là từ thời điểm sớm hơn đó, từ thời điểm nàng ta từ chùa chiền ngoài cung chuyển về hoàng cung, nàng ta đã trù tính rất nhiều.

Triệu thị không có dòng dõi, cho nên Tiết Tẫn nắm chắc binh quyền lại cùng Hoàng Thượng sinh ra hiềm khích thì nàng ta là trợ thủ tốt nhất. Thái Phi đang trợ giúp Đại Tướng Quân thượng vị chuyện này bên trên thực sự là bỏ bao nhiêu công sức, sau khi chuyện thành công, lại rất nhanh rời cung, làm cho người có tâm chú ý tới chuyện này cũng không có biện pháp xen vào.

"Thái Phi hạ một nước cờ thật tốt, Sương Hàn trước sau ở trong ngoài cung di chuyển, lại toàn bộ trở thành lưỡi dao trong tay Thái Phi." Đối với Thái Phi có tâm tham dự đại cục hoài nghi từ rất sớm cũng đã có, biết những chuyện này tất cả đều là do Thái Phi một tay thao túng, vẫn là sau lần nói chuyện cùng Tân Quý Phi.

Chẳng qua cho dù là biết, nàng cũng không thể ứng phó tìm đường sống.

Bởi vì mỗi một lần, đều là Giang Sương Hàn tự mình lựa chọn, mỗi thời điểm đến tình trạng kia, cho dù không có Thái Phi, lựa chọn của nàng cũng vẫn là như thế.

Thái Phi vô ý nghị luận cùng Giang Sương Hàn những chuyện này, nàng ta đem ánh mắt rơi vào cái hộp trên tay Giang Sương Hàn, bên trong ánh mắt có một cái chớp mắt lộ vẻ xúc động cùng nhu tình, lại rất nhanh khôi phục như thường: "Ngươi đã xem qua."

Giang Sương Hàn cúi đầu nhìn về phía cái hộp trong ngực: "Nhìn qua rồi, đa tạ Thái Phi hào phóng."

"Thái Phi đã có thủ đoạn như thế, nên hiểu rõ, chuyện thành thân lần này, quyền quyết định cũng không phải ở chỗ Sương Hàn." Giang Sương Hàn ngẩng đầu ánh mắt nhìn thẳng Thái Phi, "Thái Phi nếu ở chỗ Đại Tướng Quân đã tốn nhiều khí lực, dù sao cũng đã có kết quả."

Giang Sương Hàn coi là nói xong câu nói này, đạt được sẽ là ngữ khí mờ nhạt của Thái Phi giống như vừa rồi, ai nghĩ đến, lại nghe thấy nàng ta thở dài một tiếng.

"Ngươi cho rằng nếu Ai Gia có thể khuyên được hắn, còn tới tìm ngươi sao?" Trong mắt nàng ta tỏ ra bất đắc dĩ, "Nếu hắn chịu nghe, vậy Ai Gia lúc này cũng sẽ không ở nơi này, sẽ không đi Thừa Đức Tự, mà là ở trong hoàng cung."

Một Thái Phi được tôn làm trưởng bối trong hoàng cung, với một Thái Phi tiền triều bị trục xuất đến chùa chiền thanh tu, nắm giữ quyền lực lên tiếng là hoàn toàn không giống nhau.

Giang Sương Hàn lập tức hiểu rõ ý tứ của Thái Phi, nàng có chút kinh ngạc.

Giang Sương Hàn ngay lập tức hiểu được con người Du Thái Phi, nàng ta không từ thủ đoạn, ngay cả cháu trai mình cũng xem như một quân cờ để mình báo thù. Nhưng hôm nay xem ra, không chỉ muốn kết thúc ở đây. Nếu không nàng ta cũng sẽ không phí hết tâm tư ngăn cản nàng cùng Tiết Tẫn ở chung một chỗ.

Nàng thấy là, lúc này đưa Thái Phi xuất cung, hơn phân nửa là bởi vì Thái Phi giải quyết sự tình lúc trước của Lâm Trạch Vương, lại vô tâm tranh đấu ở trong cung, cũng có thể là Tiết Tẫn đặc biệt muốn nàng ta tránh đi ngờ vực vô căn cứ của tiền triều, chỉ trích nàng ta ý đồ nhiễu loạn chính sự, cho nên mới đưa Thái Phi đi Thừa Đức Tự tránh đi một đoạn thời gian.

Thật không ngờ lại chính là bởi vì chuyện này.

Giang Sương Hàn sau khi khiếp sợ, lại một lần thanh tỉnh nhận thức được, Tiết Tẫn không ngốc.

Nếu nói nàng vừa rồi cảm thấy Thái Phi đối với Tiết Tẫn là triệt để lợi dụng, lợi dụng xong lại còn băn khoăn tới tình cảm của cháu trai giống như lúc này, Giang Sương Hàn chỉ cảm thấy hai người bọn họ từ lúc mới bắt đầu đã bắt đầu lợi dụng lẫn nhau.

Tiết Tẫn thấy rõ ràng ý đồ của Thái Phi, lại một mực lưu nàng ta đến hôm nay, hết thảy đến lúc kết thúc mới đưa nàng ta đi.

Giang Sương Hàn nghĩ tới ngày đó Triệu Phù Khanh quỳ gối ở Cần Chính Điện cởi áo ra hướng về Tiết Tẫn cầu tình, hắn đã sớm đoán được tình hình, khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng liền đem những người kia đều xử lý sạch sẽ, bao gồm cả đám đại thần lúc trước nghe lệnh của Thái Phi hỗ trợ Tiết Tẫn.

"Thái Phi là di mẫu của Đại Tướng Quân, chuyện này hắn và Thái Phi không cho phép nhiều lời, Sương Hàn còn có thể làm gì chứ." Giang Sương Hàn lạnh nhạt hỏi ngược lại.

Du Thái Phi lúc mới đầu trông thấy ửng đỏ dưới mắt Giang Sương Hàn, lúc này lại bất ngờ trước thái độ của nàng, không giống với dự liệu của nàng cho lắm, thanh âm của nàng ta nghiêm nghị: "Ngươi thật sự muốn gả cho biểu đệ của Huyên nhi làm thê tử?"

Đây mới là thái độ chân thực của Du Thái Phi, cái gì hiền lành ôn hòa, hai mắt nàng ta trải qua tang thương lúc này bắn ra hung quang, lúc này nếu không phải ở trong xe ngựa đơn sơ, Giang Sương Hàn không chút nghi ngờ nếu nàng ta muốn sai người treo cổ mình.

Giang Sương Hàn nghe nàng ta nhắc đến Triệu Huyên Ngọc, ánh mắt trong chớp mắt cũng có chút đình trệ, nàng âm thanh lạnh lùng nói: "Nếu như hắn có thể chứng kiến, trước mấy phong thư này nhất định sẽ đối với ta càng thất vọng hơn."

Thái Phi nghe vậy sững sờ.

Không đợi nàng ta phản ứng, Giang Sương Hàn đã lui thân hành lễ: "Sương Hàn cáo lui."

Tay Thái Phi để ở bên người nắm chặt then trong xe ngựa, nếu không phải móng tay quá mềm, chỉ sợ khí lực của nàng ta có thể hãm sâu vào bên trong then gỗ, nàng ta tựa vào thành xe hít một hơi dài, nhìn bóng lưng Giang Sương Hàn rời đi nói: "Lâm Trạch Vương phủ, chỗ ấy có vật hắn lưu lại."

Nói xong, nàng ta cũng mặc kệ Giang Sương Hàn có nghe được hay không, rốt cục nhắm mắt lại, giống như cầu an tâm, đem phật châu trên tay xoay càng nhanh hơn.

Nàng ta không thể nhìn thấy bước chân Giang Sương Hàn rời đi có dừng lại một chút.

Lan Nhược thấy Giang Sương Hàn rời đi, sau khi nhìn bóng lưng của nàng thật giống đưa tiễn người đi xa mới trở lại xe ngựa, khi thấy cảnh Thái Phi vội vàng chuyển động chuỗi phật châu, nàng ta có chút nóng lòng, lại không còn cách nào khác, mắt thấy Thái Phi đem viên phật châu kia xoay hết một vòng.

Thái Phi đột nhiên mở to mắt, vừa rồi trong đầu của nàng ta nhất thời là hình ảnh Lâm Trạch Vương cùng mình lúc nói chuyện ngữ khí ôn hòa, lúc hắn ta đề cập ở Lê Viên cứu một nữ tử lộ ra xúc động sự xúc động của thời thiếu niên, lại là từ ngữ linh tinh mà Tiết mẫu trước khi đi tinh tế dặn dò với nàng ta.

Nàng ta lộ ra vẻ thương xót u uất nhìn phật châu, giật mình nhớ tới, đây là Triệu Huyên Ngọc đặc biệt thỉnh về cho mình.

Lan Nhược thấy xe ngựa của bọn họ đã chuyển động, lên tiếng khuyên lơn: " Bản thân Thái Phi cũng làm không được, làm sao Giang Mỹ Nhân có thể, ngài ta rõ ràng không dám đối diện với chính mình."

“Ngài ta có thể." Thái Phi khẳng định nói, nhưng không có nhắc lại chuyện này nhiều, phảng phất như mới vừa rồi cùng Giang Sương Hàn gặp nhau thật sự là ngẫu nhiên.

Đột nhiên gặp được một người phù hợp đối với người bên ngoài mà nói có lẽ là kinh hỉ, nhưng đối với người thuở nhỏ lớn lên ở bên trong Hoàng gia mà nói, không thể không đề phòng các khả năng khác. Cho nên ở thời điểm ban đầu khi Triệu Huyên Ngọc đề cập đến Sương Hàn, Thái Phi liền đưa ra hoài nghi.

Hắn ta là thanh tỉnh mà trầm luân.

Giang Sương Hàn trải qua hôm nay liền thông suốt. Nếu như vậy còn chưa đủ làm rung chuyển Giang Sương Hàn, vậy Lâm Trạch Vương phủ chính là nơi Thái Phi vì hai người bọn họ chôn xuống một ngòi thuốc nổ cuối cùng.

Giang Sương Hàn từ thời điểm trở về từ chỗ Thái Phi, xa xa liền nhìn thấy Trì Sơn dắt ngựa nhìn về phía nàng, đợi thời điểm nàng đi tới, Trì Sơn lại cưỡi lên ngựa đi về phía trước. Rõ ràng là tức giận vừa rồi nàng đi gặp Thái Phi, lại sợ nàng chịu ảnh hưởng từ Thái Phi.

Ngay ở thời điểm Giang Sương Hàn muốn lên xe ngựa, Trì Sơn cưỡi ở trên lưng ngựa đi đến chỗ nàng, hắn ta bất mãn nói: "Lâm Trạch Vương phủ có cái gì?"

Giang Sương Hàn quay đầu nhìn hắn ta.

Trì Sơn tránh đi ánh mắt của nàng, Trì Sơn một mặt lẽ thẳng khí hùng: "Ta là thấy ngươi lâu như vậy vẫn không ra nên sợ ngài ta mê hoặc ngươi, dù sao Thái Phi cũng không phải người bình thường."

Giang Sương Hàn không có đáp lời của hắn ta, chỉ ở thời điểm muốn đi vào, ném một câu: "Ta không biết."

Nàng xác thực không biết.

Nhưng là có thể để cho Thái Phi chắc chắn là đồ vật sẽ làm cho nàng dao động như vậy, Giang Sương Hàn gần như có thể đoán được một chút. Thời điểm bọn họ từng ở Nghi Thủy, Triệu Huyên Ngọc có đề cập tới Vương phủ, cũng đề cập tới muốn một ngày sẽ đưa nàng về Vương phủ.

Có điều, lúc này Giang Sương Hàn cũng không muốn đem suy đoán của mình nói cho Trì Sơn nghe.

Trì Sơn chỉ đưa Giang Sương Hàn đến cổng phủ Đại tướng quân, thấy người bên trong đón tiếp nàng đi vào, liền quay đầu ngựa lại rời đi.

Hắn ta mang theo tin tức vừa rồi nghe được từ chỗ Thái Phi chạy đi tìm Tiết Tẫn, không nghĩ tới hắn không ở Cần Chính Điện xử lý chính vụ, lại chạy đi trên tường thành hóng mát. Mùa xuân gió ấm, nhưng nếu đứng ở phía trên tường cao, bên kia coi như là chuyện khác.

Trì Sơn đem sự tình gặp Thái Phi trước trước sau sau nói một lần, tự nhiên là tỉnh lược một đoạn hắn ta vì Tiết Tẫn mà biện giải kia, cuối cùng nói: "Vậy trong phủ Lâm Trạch Vương đến cùng là có cái gì? Nàng nói nàng không biết, ta không tin. Ngươi tranh thủ thời gian hiện tại phái người đem vật kia mang về hoặc là hủy đi, không ta sợ ta sẽ thất bại thảm hại."

Hắn ta nói hồi lâu, Tiết Tẫn không cho hắn ta một chút phản ứng, Trì Sơn nghĩ ngợi nói: "Hay là người có biện pháp khác?"

Hắn còn có thể có biện pháp gì khác? Hắn đã sớm thất bại thảm hại.

Tiết Tẫn rốt cục thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía xa lại: "Trước mắt không cần phải để ý đến."

"Trước mắt không cần phải để ý đến là có ý gì?" Trì Sơn nghe không hiểu, hắn ta là quả thực vì hai người này mà sốt ruột.

Tiết Tẫn kỳ thật cũng không biết làm sao bây giờ.

Hắn nhìn phòng ốc cùng sơn thủy phía xa, gió từ bên cạnh hắn thổi qua, hắn tự dưng cảm thấy một loại cô đơn, hắn hình như căn bản không giữ được nàng.

Cũng không phải là Tiết Tẫn tự biện bạch cho mình, chỉ là hắn giống như đột nhiên cảm thấy, hắn từ lúc vừa mới bắt đầu chưa từng từng chiếm được nàng, cũng không chiếm được nàng. Nàng tựa như cơn gió lúc này, chỉ dừng lại ở bên cạnh hắn ngắn ngủi, sau đó chạy về phía nơi xa.

Cái nơi xa kia, là Triệu Huyên Ngọc thật lâu trước đó đã qua đời.

Hắn có thể đối phó với Triệu Dịch Tuần, lại không có cách nào động đến Triệu Huyên Ngọc, hắn không có cách nào đi so đo với một người đã chết. Huống chi người kia còn là Triệu Huyên Ngọc, hắn ta khi còn sống, Tiết Tẫn cho tới bây giờ chưa từng hơn được hắn ta.

Bình luận

Truyện đang đọc