TRÚC NGOẠI ĐÀO HOA KHAI

Buổi sớm nơi thôn quê tại trong làn sương mơ hồ mà bắt đầu, từng khóm cây bụi cỏ nhẹ nhàng lay động như dãi lụa, những chú chim đang chíp chíp hót vang. Ánh nắng ban mai rực rỡ tuyệt đẹp vô cùng, thắp sáng hết thảy mọi nơi mà nó có thể vươn đến, vạn vật như đều khoác lên một sắc màu mới. Những cánh đồng được phân cách thành từng khối, dòng suối tựa như một đoạn gấm mềm mại uống khúc nhẹ nhàng, gian nhà màu đen trắng chất phác, tất cả đều ở trong một bức họa vẽ nên cảnh sắc điền viên. Hết thảy đều an tường tươi đẹp như trong ngày xưa ấy!

Đầu hướng tây nơi thôn làng có một rừng trúc, dưới chân núi trúc ấy chính là Hạ gia, gian nhà cũ vẫn còn, trước nhà là hàng rào trúc có chút rách nát phía trên leo đầy những dây thanh đằng (dây leo), giữa đám dây leo đó hé ra những đóa khiên ngưu* màu tím nhạt, khiến gian nhà cũ lặng yên thoạt nhìn nhưng có vài phần sức sống. Bên cạnh nhà cũ chính là tiểu viện mà Hạ gia hiện tại đang sống, là một loại nông gia tiểu viện thường thấy ở thôn này, tường ngoài màu trắng, ngói xanh che phủ. Ngoài sân có trúc xanh, trong viện cũng có đủ loại cây ăn trái che phủ lên nhau. Căn nhà của chủ nhân gia này được màu xanh tươi mát tràn đầy sức sống bao bọc, lộ ra một phần ngói đen cùng tường trắng, mơ hồ truyền đến tiếng chó sủa cùng tiếng gọi của hài tử, làm cho bức họa cảnh sắc điền viên này thêm vài phần tươi tắn!

Hạ Hổ dắt ngựa đứng ở ngoài viện, đứng sững đã lâu. Hắn đã mười tám tuổi rồi, rời nhà đã sáu năm rồi. Hắn một thân trường bào bằng gấm màu lam, dắt theo một con ngựa to khỏe, khuôn mặt đã mất đi nét trẻ thơ khi xưa, góc cạnh phân minh, tiểu tử nghịch ngợm ngày nào hiện tại giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất ổn trọng, thân mình không thể nói là quá tráng kiện, nhưng là vóc người thon dài rắn chắc hữu lực.

Đứng ở nơi ngoài sân viện này, Hạ Hổ có chút không biết làm sao, đây là cái gọi là nỗi sợ hãi nhớ quê nhà sao!

“Hạ Vị! Ngươi tên tiểu tử chết tiệt này! Ngươi đứng lại đó cho ta! Ngày hôm nay ta không đập chết ngươi, ta không mang họ Hạ!”

“Được nha! Nhanh nhanh gả cho nam nhân sửa lại họ a! A ba nói không chừng sẽ vui muốn chết luôn ~ ha ha ~ “

“Đứng lại!!!!”

Phịch một tiếng, cửa viện bị thô bạo phá mở, bên trong phi ra một tiểu hài tử toàn thân áo bông màu vàng đất, một đầu tóc vàng mềm mại xỏa tung rối bù. Hạ Hổ nhìn thằng nhóc tròn vo kia có chút ngây người, tiểu hài tử vừa thấy Hạ Hổ, đầu tiên là trên dưới quan sát một chút, hé miệng cười một cách kỳ quái, tiếp đó cất tiếng gọi to xé họng: “Tiểu Tam ~ nhanh nhanh diện lại cho đẹp ~ có người tới cửa xem mắt a ~~~ “

“Ta cho ngươi gọi bậy, ta phải… Di?! Nhị ca?!! …”

Trong viện xuất hiện một thiếu niên, áo ngoài bằng vải bông màu lam đậm, thân hình mảnh khảnh, làn da lộ ra ngoài là một màu mật ong nhạt khỏe mạnh, tóc dài đen óng, gương mặt thanh tú, đôi mắt hắc sắc hẹp dài phiêu lượng, giữa trán có một văn ấn hình hoa đạm đạm thiển hồng (màu đỏ nhạt), vô luận là ai nhìn thấy, đều không thể phủ nhận đó là một hài tử tướng mạo xinh đẹp, chính là cử chỉ tựa hồ có chút thô bạo…

Tuy rằng nhiều năm không gặp, nhưng Hạ Hổ vừa nhìn vẫn có thể nhận ra đây là Tiểu Tam thông minh xinh đẹp nhà mình!

“Nhị ca?! Là lão hổ nhị ca mà a ba nói đã chết dí ở bên ngoài rồi đó sao?!”

Đứa nhỏ mập mạp không chạy nữa, xoay người lại lần nữa trên dưới quan sát Hạ Hổ.

“Ngươi xú hài tử này không ăn đập liền ngứa da phải không!! Kêu nhị ca!!” Tiểu Tam đầu tiên là đánh một cái vào sau ót Tiểu Tứ, sau đó đưa tay một phen ôm lấy Hạ Hổ.”Nhớ ngươi muốn chết, sao lại lâu như thế mới về nhà?! A ~ Tiểu Tứ nhanh nhanh nói với a ba, nhị ca đã về!”

Kỳ thực thằng bé Tiểu Tứ kia giọng rất lớn, viện tử trong nhà cũng không rộng là bao, Liên Sinh đang ngồi ở trong nhà đã nghe được động tĩnh bên ngoài, vài bước đi tới cửa viện, vừa nhìn thoáng thấy Hổ Tử liền lệ rơi đầy mặt. Hổ Tử cũng vừa hay nhìn đến Liên Sinh bên trong cánh cửa, vượt qua cửa viện quỳ gối trước mặt Liên Sinh: “A ba, Hổ Tử bất hiếu, trở về thăm ba đây!”

Liên Sinh ôm Hạ Hổ khóc rống, một bên khóc một bên đánh: “Ngươi đứa nhỏ này! Ngươi đứa nhỏ này nha! Sao giờ mới về nhà a ~ “

Tiểu Tam mũi chua xót, vội vã kéo nhóm hai người Liên Sinh dậy: “A ba! Nhị ca mới về a! Dù sao cũng phải để hắn vào cửa trước a!”

Hổ Tử đỡ Liên Sinh đi vào trong, chưa được mấy bước lại xoay người: “Khi thấy được a ba con liền quên hết mọi thứ, con còn dẫn theo khách nhân về nhà ni!”

Lúc này mấy người Tiểu Tam mới phát giác, ngoài cửa viện còn có hai người đang đứng, một nam tử tuổi còn trẻ cùng một nô bộc áo xám.

“Hạ huynh đệ gặp lại người nhà liền chân tình bộc lộ, Nghiễn Lâm ngược lại sinh ra vài phần hâm mộ ni!” Nam tử kia khoảng chừng hai mươi tuổi, mi thanh mục lãng, khí vũ hiên ngang, một thân thường phục khoan bào màu thông bạch, tất nhiên tướng mạo anh tuấn bất phàm!

“Lý huynh trách tội! Hạ Hổ nhiều năm không về nhà, nhất thời khó kiềm chế chính mình!” Hạ Hổ khom người làm cái lễ, đối nam tử kia hiển nhiên là có vài phần cung kính.

“Nhị ca, mời khách nhân vào nhà rồi nói sau a!” Tiểu Tam một bên đỡ Liên Sinh mà nhắc nhở.

Đoàn người lúc này mới thỉnh mời nhau một phen đi vào tiểu viện.

Tiến vào sau viện đầu tiên là thấy một con đường nhỏ trải đá cuội thẳng tắp, bên tay phải là một bụi trúc xanh, bên tay trái là vài gốc đào cùng thanh lê, hai bên con đười đá cuội trồng những bụi cỏ xanh rì, tiếp tục đi về phía trước vài bước, đường đá phân ra thành hai đường nhỏ, bên trái đi thẳng tới thiên ốc, còn bên tay phải thì dưới tàng cây đặt một bộ bàn ghế đá, trên tường viện mở ra một cánh cửa gỗ, lúc này đang hờ khép. Trước nhất, là một đại ốc tường trắng ngói đen bài trí đơn giản. Sân viện này không lớn, vừa nhìn là có thể thấy hết mọi thứ, bố trí cũng coi như giản đơn, nhưng chính là phần giản đơn này, mơ hồ để lộ vài phần mỹ cảm chất phác.

Vào cửa viện, Hạ Hổ cùng Liên Sinh đưa nam tử trẻ tuổi vào nhà chính, Tiểu Tam thì dẫn người nô bộc áo xám đi cất ngựa. Hôm nay Thạch Đầu và Tân Hà hai phu phu đến trấn trên giao hàng, những chuyện lặt vặt trong nhà đều là do hắn làm. Hạ gia ở ngoài viện có một chuồng bò, con bò già đã được dắt đi kéo xe, vừa lúc đùng chuồng bò này để buộc ngựa.

Cái người nô bộc áo xám kia nhìn thì là một người cực kỳ bình thường, khách khách khí tức tự mình tháo xuống những gói đồ. Tiểu Tam hỏi thăm chuyện chủ nhân của hắn, nhưng nửa điểm ý tứ cũng không để lộ. Tiểu Tam bĩu môi cũng không hỏi nhiều nữa. Tiểu Tứ bướng bĩnh vẫn đang nhảy nhót kêu muốn kỵ đại mã, sau bị Tiểu Tam đập một cái liền thở phì phì xuất môn đi chơi.

Kỳ thực xã hội này coi như hảo, đối với “Nam nữ chi phòng” này nọ không có quy định quá lớn, cho nên, trong nhà nếu có khách nhân, Liên Sinh cũng là có thể phụng bồi khách nhân. Tiểu Tam tuy rằng cũng muốn cùng nhị ca nói chút chuyện, nhưng hắn cũng không quá thích gặp gỡ khách nhân xa lạ, nhìn sắc trời sắp đến giờ ngọ, dứt khoát một mình vội vàng đi làm cơm.

Hiện tại là đầu hạ, chính là thời điểm tốt để thu hoạch dưa chuột cùng rau hẹ trong vườn rau của Tiểu Tam, rau muống cũng có thể hái một chút nhánh lá non mềm, chưa đến một lúc, liền hái được chừng nửa rổ. Nghĩ đế khách nhân trong nhà, liền hái mấy trái khổ qua vừa lớn. Khi đang hái khổ qua thì không khỏi mỉm cười, trong lòng âm thầm nghĩ ‘không biết Hổ Tử có còn sợ ăn khổ qua hay không nhỉ?! ’

Mấy năm nay, đời sống Hạ gia tất nhiên là nâng cao không ít, Tiểu Tam lúc đầu chính là có chút nhàn rỗi mới xuống bếp thể hiện tay nghề, đến khi Tiểu Tứ lớn hơn một chút thường thường ầm ĩ đòi ăn thức ăn hắn nấu, bị buộc phải xuống bếp nhiều hơn, hiện tại tay nghề càng lúc càng giỏi! Chính là hắn lại không có ý định mở khách điểm làm đầu bếp, cho nên, làm các món mỹ vị cũng chỉ là tiện nghi cho Hạ gia trên dưới mấy người mà thôi.

Đầu tiên là xử lý dưa chuột, chặt dưa chuột ra, lại dùng con dao lớn cắt thành từng miếng. Chuẩn bị gừng hành cùng gia vị bỏ lên trên dưa chuột được cắt khối, đem các loại gia vị lần lượt cho vào nổi xào cho thơm, trút ra khay, sau đó đợi hai khắc món dưa chuột chua ngọt ngon miệng liền có thể cho vào miệng, dùng để nhắm rượu thì tuyệt vời!

Xử lý món thịt thì có chút mất thời gian, chủ yếu là làm món gà hầm gừng tiêu cùng sườn xào chua ngọt. Tiếp đó làm khổ qua chưng, hẹ xào trứng. Rau muống kỳ thực đúng là rau muống, vị đạo so với thế giới trước càng thêm thanh đạm, nhưng nói thế nào đi nữa, đặc tính ngọt, đạm, mát vẫn là có mấy phần. Rau muống thì làm rau trộn, lại rắc lên chút tôm khô, thanh lương ngon miệng, tươi mặn vừa phải, ăn vào những ngày khí trời thế này là không thể tốt hơn.

Đến giờ cơm trưa, Tiểu Tứ về nhà, đầu tiên là đến trù phòng, thấy trên bàn dài có mấy cái chén lớn úp đậy, lập tức hoan hô. Muốn giở bát lên thì bị Tiểu Tam đánh cho mấy cái, bảo nó vào trong nhà gọi cả nhà ăn cơm. Tiểu Tứ không chôm được thức ăn, bĩu môi rời đi.

Hạ gia cả nhà ăn cơm không có nơi cố định, mùa hè trời nóng thường thường ở trong sân bày bàn, khi có ít người còn trực tiếp dùng bữa trên chiếc bàn dài trong trù phòng. Bất quá hôm nay trong nhà có khách, vẫn là tại gian nhà chính bày bàn đi!

Giờ ngọ, Hạ Tứ Lang cũng từ ruộng trở về, vác cuốc đến bên giếng múc nước rửa chân, vừa lúc gặp được Tiểu Tam. Vừa nói với hắn nhị ca đã trở về, tự nhiên cũng là kích động một hồi, bất quá tình cảm của hắn tương đối mà nói là thuộc loại nội liễm không để lộ ra ngoài, cho nên không giống Liên Sinh rơi nước mắt liên tục, biểu tình rất nhanh liền bình tĩnh không ít. Bất quá có bình tĩnh thế nào, cũng nhìn ra hắn vui vẻ không ít, sau khi tẩy rửa bùn đất trên thân để lại cái cuốc mừng khấp khởi đi vào nhà nhìn nhi tử.

Lúc Tiểu Tam bưng thức ăn vào nhà, Hổ Tử đang cùng khách nhân giới thiệu Hạ phụ thân, thấy Tiểu Tam cũng lập tức giới thiệu: “Lý huynh, đây là tam đệ trong nhà, danh gọi Tiểu Sam. Tiểu Tam, đây là vị bằng hữu mà ta trên đường về nhà gặp được, Lý Nghiễn Lâm Lý huynh, là một học sĩ rất có học vấn!”

Lý Nghiễn Lâm chắp tay chào, trong miệng khách khí nói: “Ra mắt Tiểu Sam huynh đệ!”

‘Ai cùng ngươi huynh đệ a!’ Tiểu Tam có chút nhìn không quen bộ dạng người nọ khách sáo lễ độ, hắn từ trước vẫn luôn ở tại nông thôn, bình thường đối đãi với người khác, cũng không có nhiều khách sáo lễ tiết như vậy.

“Cũng ra mắt Lý thiếu gia!” Gật đầu, cười một cái, ta coi như là đáp lễ! Nhìn người nọ tuy rằng một thân bạch y giản đơn, nhưng tế tiết tinh mỹ, lại là người quá nhiều lễ tiết, gọi một tiếng thiếu gia cũng không sai đi!

Lý Nghiễn Lâm ngẩng đầu muốn nhìn người thiếu niên đang mỉm cười kia thêm mấy lần, không nghĩ thiếu niên kia ngay lập tức xoay người chỉ lưu lại cho hắn một bóng lưng.

_______________________

*Khiên ngưu:

Bình luận

Truyện đang đọc