“A ~ được rồi! Không nói đùa nữa!” Tiểu Tam nhún nhún vai nhẹ cười đáp.
“Ngươi hôm nay sao lại đến đây? Thương tích trên lưng còn chưa có hảo lắm ni! Chạy tới chạy lui như thế không sao chứ?” Đối với chuyện tên côn đồ, hắn mặc dù có chút hậu tri hậu giác, nhưng lúc này bị hai người kia trừng, cũng đột nhiên hiểu rõ.
Không phải là nói không thèm để ý, mà là không muốn để ý! Loại này chuyện cẩu huyết này phát sinh ở trên người hắn, khiến hắn xấu hổ nên trong tiềm thức cũng chỉ nghĩ đến việc trốn tránh.
“Liên Sinh thúc!” Thái Kinh Vân đầu tiên là hướng Liên Sinh khom người làm lễ, sau đó mới nhìn đến Tiểu Tam.
“Công việc ở cửa hàng cần phải xem qua!” Thái Kinh Vân ngắm Tiểu Tam vài lần, rồi đi tới nhận lấy bao lớn bao nhỏ trên người hắn. Đương nhiên, y cũng chỉ bất quá là tiếp lấy thôi, sau đó lập tức chuyền qua cho thuộc hạ cùng đi ở phía sau.
“Hanh!” Liên Sinh trọng trọng phát ra giọng mũi, lúc Thái Kinh Vân cùng hắn chào hỏi cũng không có được sắc mặt tốt, cũng may Thái Kinh Vân tuyệt không để ý.
“Cửa hàng? Ngươi tại trấn này mở cửa hàng? Nhà nào thế? Hôm nay a ba mang ta dạo rất nhiều cửa hàng, ta đoán chừng tất cả cửa hàng ở đây ta đều đã đi qua!”
Bao lớn bao nhỏ trên người Tiểu Tam được lấy đi chỉ chừa một gói lá cọ lớn chính là gói bánh dày, chỉ cần mấy ngón tay là có thể ôm được, chút ấy trọng lượng Tiểu Tam tự mình mang đi cũng được.
“Tam nhi, chúng ta đến tửu lâu nào!” Liên Sinh ở một bên nhắc nhở.
Tửu lâu mà Liên Sinh nói là tửu lâu Phúc Lai lớn nhất trên trấn này, mà hiện tại bọn họ đang đứng tại bên cạnh cửa tửu lâu.
Phúc Lai tửu lâu đối với nhà Tiểu Tam mà nói cũng không xa lạ gì, nhà bọn họ chuyên cung cấp trứng gà muối cho tửu lâu này a.
Mấy năm qua, chưởng quỹ tửu lâu này đối với Hạ gia chính là vừa yêu vừa hận. Yêu là bởi vì trứng ngũ vị hương của Hạ gia đã trở thành món chiêu bài đặc sắc của Phúc Lai tửu lâu, đưa tới nhiều thực khách hơn dù là người quen hay người mới, kiếm được rất nhiều tiền.
Hận chính là vì Hạ gia một mực ấn định, mỗi tháng đều hạn chế lượng cung hàng, hiện tại tửu lâu mở rộng không ít, nhưng trứng muối nhà bọn họ mấy năm qua cũng không hề gia tăng lượng hàng đưa đến. Hơn nữa, mặc kệ hắn nói thế nào, Hạ gia đều một mực khăng khăng nhà mình làm không được nhiều như vậy, mà phối phương món trứng muối này cũng là chết sống không chịu bán ra. Cứ như vậy, đương nhiên là vừa yêu vừa hận!
“Chỉ là ăn một bữa, không bằng dùng cùng với tại hạ!” Thái Kinh Vân đi ở phía trước, làm một động tác dẫn đường.
Liên Sinh không nói lời nào, Tiểu Tam đi theo phía sau Thái Kinh Vân mà tiến vào, đương nhiên, đối với nhóm hắc y đại hán giúp hắn mang mấy cái bao này, đều dâng tặng mỗi người một nụ cười. Ta thế nhưng là một hảo hài tử lễ phép ni!
Sau khi chạm phải Thái Kinh Vân, mặt Liên Sinh bắt đầu biến đen, sau đó ở trong tửu lâu ’ngẫu ngộ’ một nhà ’bằng hữu cũ’, lại thấy mấy người đó với Thái Kinh Vân là một dạng vẻ mặt hữu hảo thì càng đen triệt để.
Tiểu Tam đối với cả nhà người ’bằng hữu cũ’ của Liên Sinh cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu. Chủ nhân trong nhà là một nam nhân râu mép bự hơn bốn mươi tuổi, ông ta trước hết chú ý tới chính là Thái Kinh Vân, lập tức cúi đầu khom lưng tiến đến bên người Thái Kinh Vân chào hỏi. Mà ba người còn lại, một vị đại thúc có chút cảm giác bà mụ, bộ dạng mập mạp, thấy Tiểu Tam thì hăng hái khen hắn tuấn tú, hai người kia là một đại thúc bình thường và một nam hài mười bảy mười tám tuổi.
Đối với Tiểu Tam mà nói, ngoại trừ đại bá đối với Thái Kinh Vân xum xoe kia ra, mấy người khác đều có chút là lạ. Béo đại thúc đối hắn tán thưởng không dứt, đại thúc bề ngoài thoạt nhìn rất bình thường dùng nhãn thần tiến hành càn quét toàn thân hắn, còn có nam hài trẻ tuổi vừa hướng ánh mắt nhìn qua liền biến thành một trái cà chua.
Cũng may Liên Sinh không biểu hiện ra có bao nhiêu thân thiện, cho nên hắn cũng liền giả dạng làm một ca nhi ngoan, khách khách khí khí chào hỏi, sau đó im lặng dùng bữa.
Thái Kinh Vân trước đó đã đặt một sương phòng trong tửu lâu này. Chuẩn bị đến đây dùng cơm thì vừa lúc ở cửa gặp được Tiểu Tam và Liên Sinh. Hôm nay Tiểu Tam xác thực có điểm khiến y trước mắt ngời sáng, nhưng nào ngờ lại đụng tới mấy tên côn đồ không có mắt, trong cơn tức giận liền trực tiếp tự mình động thủ, nhưng hình như có chút cố sức rồi, tuy rằng chỉ có vung tay trái lên thôi, nhưng vết thương phía bên vai phải có chút đau đớn.
Đương nhiên, đối với ‘khốc ca’ Thái Kinh Vân mà nói, những đau đớn này hoàn toàn không cần phải để cho người khác biết.
Tại trong tửu lâu sau khi gặp được một đám nhân gia kia, Thái Kinh Vân lập tức nhìn ra một chút không thích hợp, híp mắt nhìn nhìn sắc mặt mấy vị trong đó cũng liền minh bạch. Thoải mái mời Liễu đại gia cùng dùng bữa, chủ nhân gia lập tức nhận lời, vẻ mặt một bộ tâm hỉ.
Đoàn người vào sương phòng tửu lâu, kêu cơm nước. Thái Kinh Vân từ đầu vẫn luôn cùng vị chủ nhân gia kia đàm sinh ý, đến lúc bữa ăn kết thúc, Liên Sinh còn chưa kịp xen vào mấy câu, y đã đàm hảo một hợp đồng mua bán nhỏ.
Tiểu Tam cảm khái cơm nước ở tửu lâu xác thực không tồi, lão bản của tửu lâu còn miễn phí tặng một con gà tơ quay hương vị nồng đậm, béo mà không ngấy. Hắn ăn đến sảng khoái vô cùng đương nhiên cũng không thấy mưa gió trên bàn.
Tiểu Tam đánh hai cái ợ mới thu tay không ăn nữa. Thấy Liên Sinh và béo đại thúc kia ở một bên thầm thì to nhỏ, quan hệ xác thực rất thân, bất quá, không biết có phải chủ đề tán gẫu không hảo lắm hay không, hai người đều cau mày mà nói chuyện.
“A ba, ba khó lắm mới gặp được bằng hữu, không bằng ở chỗ này hảo hảo tâm sự! Con cùng Thái Kinh Vân đến xem cửa hàng nhà hắn, tùy ý mua mấy thứ rồi mới về cũng tốt!”
Tiểu Tam cơm nước xong ngồi ở đây có chút buồn chán, vừa lúc Thái Kinh Vân và ông râu mép đại bá kia đàm hảo việc buôn bán, liền nhẹ giọng xen vào.
“Một tiểu ca nhi, nơi nơi chạy loạn cái gì! Ở chỗ này chờ đi!” Liên Sinh trừng mắt.
“Liên Sinh huynh đệ, hài tử tuổi còn trẻ có đứa nào ngồi yên?! Nó muốn đi chơi thì để nó đi! Không có gì đáng ngại đâu!” Nói ra lời này lại là vị đại thúc bình thường kia, mà râu mép đại bá cũng ở một bên gật đầu nói phải.
Liên Sinh nghe thấy thế, sắc mặt hơi đổi, thở dài hướng Tiểu Tam phất tay: “Đi đi! Đỡ cho ta phải chướng mắt!”
Tiểu Tam nghe được lời này, vô cùng cao hứng đi theo Thái Kinh Vân cùng mọi người cáo biệt ly khai.
Vùng phủ châu Nam khánh chệch hướng nam, khí hậu ướt át, là nơi tốt để sản xuất nhiều gỗ trúc. Mà việc làm ăn của Thái Kinh Vân tại Nam Hà trấn này đại đa số có liên qua đến gỗ trúc. Y ở Nam Hà trấn mở cửa hàng đồng thời còn có một thương đội vận chuyển bằng ngựa, đám thuộc hạ đại đại tiểu tiểu cũng là quản hơn mười mấy người.
Cửa hàng của Thái Kinh Vân thoạt nhìn rất giống một hộ dân cư, đương nhiên, nơi đây lúc đầu xác thực là một tiểu viện hộ dân cư, Thái Kinh Vân mua lại rồi mới đổi thành cửa hàng dùng để làm việc. Ở đây không có cửa hiệu mặt tiền, chỉ là ở bên ngoài cửa lớn treo một tấm bảng hiệu. Lúc mới đầu Tiểu Tam có chút không rõ, không có cửa hiệu thì làm sao được xem là hiệu buôn?! Sau khi đợi cho Thái Kinh Vân giải thích đến nửa ngày, đột nhiên vỗ đùi phản ứng.
“Đây chính là buôn bán sỉ a!”
Lựa chọn mua vào một đại lượng hàng hóa, sau đó lại bán cho các tiểu thương hộ, không cần có cửa hiệu mặt tiền để bán lẻ, ở kiếp trước việc này gọi là bán sỉ.
“Bán sỉ?! Một danh từ rất có ý tứ!” Thái Kinh Vân suy nghĩ một chút cũng cảm thấy mấy từ này khá là hình tượng. Sinh ý mà y hiện tại đang làm chính là nhập rất nhiều hàng, sau đó đem hàng hóa một lượng lại một lượng bán cho các tiểu thương hộ, hai chữ ’bán sỉ’ này xác thực rất chuẩn xác.
Hai người tán gẫu mấy câu, vừa lúc vào trong cửa hàng. Một vị lão đầu hơn năm mươi tuổi đang từ trong nhà đi ra, người không cao, có chút gầy, một thân TSm màu nâu, trên đầu vấn một chiếc khăn đội đầu, sau khi nhìn thấy Thái Kinh Vân thì từ trong miệng cung kính xưng hô: “Thiếu gia!”
“Điền bá, vị này là Hạ Tiểu Sam! Tiểu Tam, vị này chính là Điền bá đang giúp ta quản lý cửa hàng, Điền bá là người trong nhà, ngươi cũng như thế xưng hô như vậy.” Thái Kinh Vân đầu tiên giới thiệu hai người cho nhau, nhìn ra được y đối với Điền bá này hẳn là rất coi trọng.
“Điền bá ngài khỏe, lần đầu gặp mặt, chúc ngài thân thể khỏe mạnh!” Tiểu Tam ngoan ngoãn khom người làm lễ.
Nhãn thần của Điền bá so với vị đại thúc trước đó lại càng lợi hại, lão đồng dạng ở trên người Tiểu Tam càn quét toàn thân mấy lần, nhìn đến Tiểu Tam nổi da gà mới thu hồi đường nhìn.
Đối với vị trưởng giả không câu nệ nói cười này, Tiểu Tam thật không dám càn rỡ, liền chậm chạp cọ đến phía sau Thái Kinh Vân mà đi.
Theo Thái Kinh Vân vào phòng, dọc theo đường đi Thái Kinh Vân và Điền bá hàn huyên vài câu về chuyện hàng hóa, Tiểu Tam nghe không hiểu nhiều lắm, vừa vào nhà là ánh mắt đảo lung tung.
“Cà chua?!”
Tiến vào sâu bên trong gian nhà, bố cục bài trí ở đây chính là bố cục đẹp nhất mà Tiểu Tam kiếp này thấy qua, khiến hắn hôm nay có chút mở rộng tầm mắt. Đương nhiên, hắn đời này chưa từng thấy qua cái gì mà gian nhà tốt nhất.
Trong phòng những vật khác hắn nhìn đến không nhiều, thấy trước cửa sổ trên bàn có một gốc thực vật thì chấn động. Thực vật cao bốn năm thước hồng hồng lục lục trông rất đẹp mắt, bản thân hắn đối với cây cối kỳ thực cũng không quen thuộc, nhưng thứ quả mà treo lủng lẳng trên đầu cành thì phi thường phi thường quen mắt.
“Đây là hồng cà, mùa hè để làm chậu cảnh quả thực không tồi!”
Thái Kinh Vân và Điền bá nghe thấy tiếng kinh hô của Tiểu Tam, trọng tâm câu chuyện tự nhiên là bị cắt đứt. Thái Kinh Vân đi qua hướng Tiểu Tam giải thích, nhưng động tác kế tiếp của Tiểu Tam khiến y thất kinh.
Tiểu Tam vây quanh chậu cà chua nhìn nhìn, chọn lấy trái lớn nhất đỏ nhất nằm trên đầu cành hái xuống, ở trên y phục tùy tiện chà chà liền một ngụm cắn hơn phân nửa.
Thái Kinh Vân bị dọa sợ ngay tại chỗ, hồng cà này là một loại chậu cảnh hưng khởi ở kinh thành mấy năm gần đây, thông thường là vào mùa hè đặt ở trong phòng để ngắm, nhìn qua những trái cà đỏ tươi mỹ lệ này, thật chưa từng nghe nó có thể ăn.
“Tiểu Tam!”
Thái Kinh Vân cấp tốc đoạt lấy nửa trái hồng trong tay Tiểu Tam, lòng quýnh lên, đem nửa trái hồng kia siết chặt đến bể nát.
“Ngươi làm gì a! Muốn ăn cũng không nên đoạt đi như thế a?” Tiểu Tam trừng mắt nhìn Thái Kinh Vân ở trước mắt đang gấp đến độ có chút xoay vòng.
“Ngươi có thấy có nơi nào khó chịu hay không? Thứ trong miệng mau nhổ ra! Nói mau a! Không được, Điền bá ông đích thân đến y quán tìm một lão y sư đến đây, nói là có người trúng độc! Ngươi này tên ngốc tham ăn, không phải thứ gì cũng có thể ăn bậy a!”
“Oa ~ lần đầu tiên nghe thấy ngươi một hơi nói nhiều như vậy a! A! Điền bá chờ một chút, lão không cần đi đâu, ta không sao!” Tiểu Tam sau khi nói xong còn ở trên mặt đất nhảy nhảy mấy cái, tỏ vẻ thân thể của mình khỏe mạnh.
“Ngươi khẳng định? Không được, vạn nhất chỉ là phát tác tương đối chậm thì tính sao?” Thái Kinh Vân thấy Tiểu Tam xác thực không có gì là không khỏe, tâm tình hơi thả lỏng, nhưng vẫn có chút không quá yên tâm, kéo Tiểu Tam ngồi xuống một bên ghế dài.
“Ta xác định cùng khẳng định! Ta không sao, rất khỏe! Thứ này thực sự không có độc, ngươi ngạc nhiên làm gì!” Tiểu Tam cười vỗ vỗ bụng của mình, tận lực dùng ngôn ngữ miệng còn có ngôn ngữ cơ thể trấn an vị bằng hữu có chút luống cuống trước mặt này.
______________
Trể nãi một chút, thật xin lỗi, dạo này hơi bận việc, ko phải là giang hồ đại sự gì, là chuyện nhà thôi. Bé út nhà ta sinh con, up hình cho bà con coi nà ^__^