TRÚC NGOẠI ĐÀO HOA KHAI

Theo tiết trời dần ấm lại, sấm xuân bắt đầu khởi động. Bất giác kinh trập (1) cũng đã qua, lúc này những nông hộ trong Đại Nguyên thôn cũng đã qua thời điểm bận rộn nhất, đất đai thành khối, lúa mạ cũng trải khắp đồng, xanh mơn mởn lộ ra mấy phần khả ái.

Nhìn ngắm đồng mạ xanh, các nông hộ trong lòng đều cảm thấy được an ủi. Đây là khởi đầu cho hi vọng trong một năm. Sau đó, chỉ cần hảo hảo chăm nom, hơn nữa không có thiên tai nhân họa này nọ, thì năm nay toàn gia no bụng tự nhiên là không thành vấn đề. Nếu như thu hoạch tốt, còn có thể để trong nhà có thêm lương thực dự trữ hoặc là đem đổi lấy chút bạc.

Hôn lễ của Hạ Hổ vừa lúc cử hành trong khoản thời gian sau mùa bận rộn. Tại nông thôn, trong nhà có người kết hôn ngoại trừ phải tìm một ngày lành, phần lớn còn phải chú ý né những ngày bận rộn việc nông. Bằng không chủ nhân gia có thời gian rảnh mà lo liệu tiệc rượu, những khách nhân không nhất định có thể rảnh rỗi mà uống rượu a.

Từ mấy ngày đầu của hôn kỳ, Tiểu Tam liền bận rộn không ngừng, Tân Hà tuy rằng đã rời khỏi phòng, nhưng hắn còn phải chiếu cố tiểu Hạ Lê, không sai biệt lắm chính là chuyện gì cũng đều làm không được. Trong nhà mới tới mấy vị hương thân hỗ trợ làm số việc.

Phân công cho nhóm người đến giúp đỡ, chỉ huy bố trí tân phòng, chuẩn bị mâm chén đũa dùng cho tiệc rượu, tính thực đơn món ăn… Tiểu Tam chính là tạp công lớn nhất a, nơi nào có nhu cầu liền chạy đi trợ giúp, bận đến như một con ốc lưu lưu quay tròn.

Hôn lễ ngày đó, náo nhiệt tự nhiên không cần phải nói. Án theo cách làm của Đại Nguyên thôn, ngày hôn lễ buổi sớm cùng buổi sáng là mời thông gia cùng hương thân đang bận rộn hỗ trợ, cùng với mấy người trong đội ngũ đón dâu ăn một bữa tiệc cơ động (kiểu ăn nhanh, lót dạ, đến trước ăn trước). Trước thời gian dùng xong bữa trưa, đội ngũ đón dâu sẽ cùng Hạ Hổ sáo trống tưng bừng mà xuất phát.

Hạ Hổ xuất môn đón dâu, Tiểu Tam còn phải phụ trách ở nhà chỉ huy mọi người hỗ trợ lo liệu mâm tiệc. Thân mình nhỏ nhắn không ngừng tại trong thanh âm hô gọi của mọi người mà qua lại như con thoi, dù cho tiết trời đã vào tháng tư nhưng cũng là bận đến cả người một thân mồ hôi. Cũng may khách nhân do Hạ Tứ Lang cùng Liên Sinh phụ trách tiếp đãi, trong nhà ngoài sân cơ hồ nơi nơi đều là người, mặc kệ là nhận thức hay không nhận thức dù sao người đến chính là khách, nói tới náo nhiệt tự nhiên là thập phần náo nhiệt rồi!

Khi Hạ Hổ cưỡi con ngựa cao to đem Văn Thanh rước về, chỉ riêng đám người ở bên ngoài nhà xem náo nhiệt cũng có đến gần trăm người. Hảo nhân duyên của Hạ Hổ đương nhiên là nguyên nhân chủ yếu. Ở một bên ồn ào cũng đều là các nam nhân trẻ tuổi, mà nhóm người niên kỷ đã lớn thì càng thích ở bên bàn tiệc vừa xem vừa tán gẫu, bọn trẻ nhỏ thì hưng phấn mà nơi nơi nhảy loạn hét to, đâu đâu cũng đều có, trong nhà dưới bàn, thực sự là khó lòng phòng bị.

Án theo phong tục ở đây, Văn Thanh vào nhà đầu tiên phải để đại thúc có danh khí hỗ trợ tảo thân tử(2), lại được Hạ Hổ dẫn dắt giẫm lên con đường trải đất vàng tiến vào viện môn. Hôm nay y vận một thân hồng y, không có phượng quan hà phi (3) cũng không có voan đỏ các loại, chỉ là đơn giản một thân hồng sắc trường bào, cùng Hạ Hổ mỉm cười dắt tay vào cửa.

Trong viện đã sớm bố trí án tịch, đôi tân nhân ở trong viện bái thiên thần địa thần, tiếp đó là vào nhà đến dưới gối Hạ Tứ Lang và Liên Sinh dập đầu, sau khi đối bái, thì để ông mai xướng một tiếng. Hôn lễ rốt cuộc hoàn thành.

Chủ yếu hỉ sự ở nông thôn cũng không tính là quá sang trọng gì cả, phần lớn là mưu cầu một hồi náo nhiệt. Các hương thân uống rượu nhận thức tân nhân, thế là xong.

Uống rượu mừng chủ yếu là phần xế chiều, thời gian cho tiệc rươu rất dài, cho nên một hơi ăn uống đến tận hoàng hôn. Đôi tân nhân đương nhiên là phải bồi rót rượu. Mang theo bình rượu gặp ai cũng đều phải chào hỏi kính một chén rượu, có lúc đụng tới đám thanh niên thích nháo sự, còn lôi kéo tân nhân uống hơn mấy chén.

Tiểu Tam ngoại trừ cùng tân nhân xem chút nghi lễ, những lúc khác đều là bận đến xoay vòng. Thái Kinh Vân tranh thủ đến xem hắn, nhưng hai người chưa từng nói qua mấy câu.

Sau khi tàn tiệc rươu, khách nhân tự nhiên nhất nhất rời đi.

Liên Sinh đem tiệc rượu cho Tiểu Tam lo liệu, cũng là chủ tâm muốn xem năng lực quản sự của Tiểu Tam. Này đương nhiên là phi thường vừa lòng. Thấy Tiểu Tam trong trong ngoài ngoài bận hết cả ngày hôm nay, cũng là có chút không nỡ, liền bảo hắn đi nghỉ ngơi, mấy việc còn lại thì để chính mình tiếp nhận.

Tiểu Tam trước tiên là chuồn đến kính rượu đôi tân nhân, trong tân phòng Văn Thanh xem ra đã uống không ít, tinh thần phấn khởi cùng mọi người nháo thành một đoàn, mấy người thanh niên cũng ồn ào, vừa reo vừa nháo. Hạ Hổ ở một bên ngay cả ôm kéo kiềm muốn khuyên cũng đều khuyên không được. Tiểu Tam nhìn mà trong bụng thầm chậc lưỡi. Văn Thanh ca thật đúng là tỉnh không nổi rồi.

Len lén từ trong ốc xách một bình rượu trở về phòng. Kỳ thực Tiểu Tam vẫn luôn muốn học uống rượu. Đời trước đương nhiên có uống, bia  này rượu đế này đều có thể uống một ít, so với hiện tại tốt hơn rất nhiều. Cũng không biết có phải vấn đề về thể chất hay không, hắn hiện tại hớp có mấy ngụm rượu gạo cũng đều có thể say, đầu óc choáng váng mà toàn thân còn như nhũn ra, Hạ Tứ Lang và Liên Sinh tự nhiên là sẽ không để hắn uống nhiều.

Nghe nói uống rượu cũng là có thể huấn luyện mà thành nha, uống nhiều thì tự nhiên sẽ không dễ say nữa. Đời trước cũng không đặc biệt luyện qua, tự nhiên còn có thể uống, lúc này Tiểu Tam muốn cố gắng huấn luyện một chút loại kỹ xảo này.

Loại chuyện uống rượu này, chỉ cần chú ý đến đức hạnh của bản thân, cũng có thể được xưng là một chuyện tao nhã. Nhớ tới vị Lý Bạch đỉnh đỉnh đại danh, “Đấu rượu thi bách thiên” (4), chỉ riêng điểm này, đủ để Tiểu Tam đối với rượu loại chuyện này nóng lòng muốn thử. Lúc đầu thân thể còn nhỏ sợ tổn hại sử khoẻ, nghĩ tới hiện tại đều đã mười bảy mười tám tuổi rồi, tự nhiên mà bắt đầu bộc phát ý nghĩ muốn uống rượu.

Không nói đến phong nhã này nọ, thỉnh thoảng một mình đối nguyệt uống chút rượu, xác thực cũng là một chuyện khiến người ta vui vẻ.

Trong nhà còn một số cậu thanh niên đang ầm ĩ, chít cha chít chít. Cũng may gian phòng của Tiểu Tam nằm bên góc phải ngôi nhà, so với tân phòng bên kia thì tương đối an tĩnh hơn.

Đẩy cửa phòng ra, thật bất ngờ khi thấy trong phòng có điểm đèn. Ngọn đèn sứ màu thanh bạch tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt, Thái Kinh Vân một thân hắc y an vị bên bàn cạnh cửa sổ mà đọc sách, thấy Tiểu Tam đi vào, liền thu quyển sách trong tay lại, quyển sách tiếp xúc cùng bàn gỗ phát ra một tiếng cộp, Hạ gia vẫn còn có chút ồn ào, thanh âm kia cũng không quá rõ ràng.

“Ngươi sao còn ở đây nha, không quay về viện tử của ngươi?”

Tiểu Tam khi tại tân phòng kính rượu thì có uống qua một chén nhỏ rượu nhạt, tuy rằng rượu này tuyệt không mạnh, nhưng tất nhiên Tiểu Tam còn chưa có học tốt chuyện uống rượu. Hiện tại đã bắt đầu có chút cảm giác toàn thân phát nhiệt.

Thái Kinh Vân cả ngày hôm nay còn chưa từng cùng Tiểu Tam nói qua mấy câu, lại bị một nhà toàn người ầm ĩ khiến cho có chút đau đầu, liền tìm cơ hội tiến vào phòng Tiểu Tam ngồi một lát. Dù sao cũng là gian phòng của tiểu ca tuổi còn trẻ, mọi người cũng sẽ không loạn xông vào. Y đến phòng này cũng đã mấy lần rồi, đương nhiên, len lén chuồn vào là chiếm đa số.

“Bận rộn hồi lâu nên ngồi xuống nghỉ ngơi một chút a!”

Tiểu Tam mấy bước đi qua, hai tay thuận tiện đáp lên mặt bàn. Bình rượu tự nhiên cũng ‘ba’ một tiếng xuất hiện.

“A ~ uống chút rượu đi, bồi dưỡng tình cảm!” Tiểu Tam cười hậm hực.

Thái Kinh Vân nhíu mày, nhìn Tiểu Tam không nói lời nào.

“Nhìn cái gì! Uống rượu không được sao?! Chưa từng nghe qua hử? Uống rượu có thể thông kinh mạch trị phong thấp, còn có……Dù sao thì uống chút rượu vẫn là có lợi đó, không có vấn đề gì lớn! Không nát rượu liền hảo!” Cũng không biết hắn chột dạ cái gì, tự nói mấy lời này để động viên chính mình.

“Chưa nói là không tốt, bất quá, ngươi có thể uống?”

“Đương nhiên là biết!” Nam nhân trời sinh đã biết uống! Cái vế phía sau này, hắn biết điều, cũng không có nói ra. Sau khi nói xong, phi thường khí phách mà cầm bình rượu trực tiếp nốc.

Ngoại trừ đời trước, hắn trước đây có uống qua một ít nhưng đều là rượu gạo các loại, lần này xách theo bình rượu vào phòng, cũng không nhìn cẩn thận, trực tiếp mang về một bình rượu thiêu cốc. Loại rượu này tuy rằng chỉ là do một phân xưởng nhỏ sản xuất, nhưng vẫn là có trải qua trình tự chưng cất, tương đối mà nói, độ rượu rất mạnh a.

Có thể là do nguyên nhân về thể chất, một ngụm lớn rượu vừa vào miệng, Tiểu Tam lập tức cảm thấy trong khoang miệng bốc lên  một bó lửa, theo bản năng mà ho khan, muốn ngăn cũng ngăn không được. Trong cổ họng như là có liệt hỏa đang thiêu đốt, còn mang theo vị cay đắng nồng đậm, khó chịu đến nói cũng đều nói không nên lời.

Thái Kinh Vân nhìn hắn giơ bình rượu một ngụm nốc vào, rồi lại tức khắc bị sặc đến nước mắt nước mũi đều chảy hết cả ra, ngay cả cười khổ cũng không nổi mà giúp hắn rót một chén lạnh trà trên bàn để súc miệng.

“Không thể uống mà còn bày đặt.”

Tiểu Tam lúc này đang vịn bàn khó chịu muốn chết, khi bị sặc thì rượu chảy đến mũi, hiện tại hận không thể móc ra ném đi. Hắn uống ngụm rượu này xác thực có chút cậy mạnh, một ngụm uống vào cũng không một tia do dự. Chủ yếu cũng là không nghĩ tới đây là rượu mạnh.

Thái Kinh Vân ở một bên vừa đưa trà vừa vỗ lưng, thật vất vả mới khiến cơn khó chịu của hắn giảm bớt một chút.

Tuy rằng đã sặc ra hết một ít, nhưng nước rượu vẫn là có trôi xuống bụng, không tới một hồi, Tiểu Tam thấy huyết dịch toàn thân nóng lên, tim đập gia tốc, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng nặng nề.

Ở trong mắt Tiểu Tam, Thái Kinh Vân lúc đầu còn đang ngồi rất thẳng, nhưng không lâu sau liền siêu vẹo, tiếp đó còn trái phải lung lay không chịu yên, hoàn toàn không còn hình tượng nghiêm túc ngày thường của y. Vì vậy trong miệng bắt đầu ồn ào: “Ngồi thẳng ngồi thẳng!” Lúc này đầu lưỡi còn chưa tê, đầu óc cũng coi như có chút năng lực tự hỏi, nói chuyện cũng rất rõ ràng, chính là nhãn thần không tốt lắm.

Thái Kinh Vân thật đúng là dở khóc dở cười, biết rõ Tiểu Tam không quá có thể uống rượu, nhưng mới uống một chút như thế liền say, này coi như là nhất tuyệt (độc nhất?) rồi a. Đành phải đứng dậy đỡ cậu Tiểu Tam đang bắt đầu ngã trái ngã phải kia đến bên giường ngồi xuống.

Tửu phẩm của Tiểu Tam cũng không tính là quá kém, sau khi bắt đầu có cảm giác ngà say, cũng chỉ là thân thể có chút mất đi khả năng thăng bằng.

“Này! Đừng tưởng rằng… …ta say. Ta rất minh mẫn a!”

Thái Kinh Vân hoàn hảo còn có kinh nghiệm từng được hầu hạ, học theo trình tự của đám nô bộc, trước tiên tháo giầy cho Tiểu Tam, lại giúp hắn cởi ngoại y.

“Được rồi được rồi! Không cần ngươi hỗ trợ! … Ta nói ta không có say!” Tiểu Tam nằm ở nơi đó vặn vẹo lên. Tiếp theo còn ồn ồn ào ào lên tiếng: “Cảnh cáo ngươi! Khả……. Đừng có những suy nghĩ không đứng đắn!”

Thái Kinh Vân vốn đang thành thực không hề suy nghĩ gì cả, bị Tiểu Tam cứ thế nhắc tỉnh, trái lại có chút ý niệm trong đầu. Y tính tình trầm lặng, một hôn lễ vô cùng náo nhiệt này đối với y cũng không có bao nhiêu cuốn hút. Từ sau giờ ngọ đã tới Hạ gia, y cùng Tiểu Tam có chạm mặt mấy lần, nhưng còn chưa nói được tròn một câu, đã bị người ta lôi đi. Tính ra y hiện trong lòng còn có mấy phần phiền muộn.

Tiểu Tam vựng vựng hồ hồ, biểu tình và cảm giác tự nhiên là cùng với ngày thường có chút khác biệt. Trên gương mặt tự túy phi túy (như say như không) hiển hiện mấy phần hồng nhuận, cũng khiến cho khuôn mặt thường ngày trong trẻo tăng thêm chút cảm giác diễm lệ. Càng nhìn càng hấp dẫn người ta một cách khó hiểu.

“Thái Kinh Vân à… Ta chóng mặt! Muốn uống nước!”

Thái Kinh Vân liền rời giường giúp hắn rót chén nước, lại đỡ hắn dậy cho uống một chút.

“Thái Kinh Vân… Nóng quá đi!”

Vì vậy Thái Kinh Vân lại giúp hắn cởi chút y phục, sợ hắn bị cảm lạnh, vẫn là kéo tấm chăn giúp hắn đắp lên.

“Thái Kinh Vân… Chúng ta trò chuyện một hồi đi!”

Thái Kinh Vân bị Tiểu Tam kéo một cái, nhìn người nọ tại trong chăn xoay đến xoay đi, đành phải tiếp tục dở khóc dở cười đáp ứng.

“Vậy ngươi cũng tới đây nha!”

Tiểu Tam nói xong còn vỗ vỗ giường, xoay cái chăn hướng vào bên trong lăn a lăn, nhường ra hơn phân nửa giường ngủ.

Thái Kinh Vân muốn khách khí cũng đều không được, bởi vì Tiểu Tam đang dùng sức kéo y ngã xuống ——

____________

(1) Kinh trập ( 驚蟄/惊蛰) là một trong 24 tiết khí của của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày bắt đầu tiết Kinh trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Sâu nở.

(2) tảo thân tử: tảo là quét, thân tử là thân thể, đây đại khái là 1 tục lệ trong cưới hỏi ở thôn này, ta cũng chả biết đó là gì.

(3) Phượng quan (mũ phượng) & Hà phi:

(4) đấu tửu thi bách thiên – rượu vào hàng trăm bài thơ ra.Giai thoại là, Lý Bạch là thi tiên của đời Đường, là người uống một đấu rượu làm một nghìn bài thơ

Bình luận

Truyện đang đọc