TRÚC NGOẠI ĐÀO HOA KHAI

Tiểu Tam có chút rầu rĩ không vui, trong lòng không hiểu sao nảy sinh mấy phần ủy khuất, bị Liên Sinh thuyết giáo một phen, hắn tịnh không dễ chịu, mà nói đến chuyện Thái Kinh Vân, hắn càng đau đầu, choáng đầu, đầu phình to! Vì vậy dùng chăn chụp đầu lại co ở trên giường mà lăn qua lăn lại liên tục, trằn trọc khó ngủ.

Đời trước làm Hạ Mục hắn mỗi ngày đều phải vội vã kiếm tiền giao tiền thuê nhà góp tiền cơm nước, nói chuyện yêu đương này nọ nghĩ cũng không có thời gian nghĩ qua, kết hôn đương nhiên là không có. Hắn khi đó lớn lên không đẹp trai lắm, cũng không biết hoa ngôn xảo ngữ, hơn nữa hắn còn là một tiểu tử nghèo, trên cơ bản không có người con gái nào chọn hắn làm đối tượng, nguyện ý cùng hắn tay trong tay vượt qua cả đời, tự hắn cũng minh bạch điểm ấy. Chậm rãi mà thành thói quen một mình sinh hoạt, dù sao mấy loại chuyện kia, hắn để ý cũng không nhất định có thể có được, không bằng không để ý!

Sau khi trở thành Hạ gia Tiểu Tam, hắn vẫn luôn nỗ lực hòa mình vào thân phận tiểu hài tử, hắn càng muốn có được thân tình noãn ý của người nhà, tình yêu này nọ đều không phải chuyện một hài tử cần lo lắng. Hơn nữa, trong nhận thức của hắn, ở đây một nữ nhân đều không có, khiến hắn nghĩ cũng không nghĩ nổi.

Đối với Thái Kinh Vân, hắn còn nhớ rõ nhận thức của bọn họ trong lúc đó, nguyên bản chỉ là đối với hài tử trầm mặc kia có vài phần đau lòng, vì y còn nhỏ tuổi lại lạnh lùng không câu nệ nói cười mà đau lòng, sau lại không biết vì sao cứ như thế chơi đùa cùng nhau. Kỳ thực thời gian ngốc cùng một chỗ cộng lại cũng không dài như vậy, chỉ là so với việc cùng mấy đứa nhỏ đồng trang lứa khác, hắn xác thực chơi với y tương đối hợp hơn. Lần thứ hai gặp lại, hắn vẫn nghĩ Thái Kinh Vân là một hài tử khiến người ta thương tiếc, một thân một mình, bị người nhà vứt bỏ, thụ thương… Hơn nữa, bởi vì chính mình cảm thụ sâu sắc ấm áp gia đình, nên lại càng đối Thái Kinh Vân sinh ra mấy phần thương cảm!

Tuy rằng sau đó biết y cũng không hoàn toàn đáng thương như vậy, nhưng bản thân không thể cứ thế bỏ mặt y…

Như thế hai người sao lại kéo đến phương diện hôn nhân chứ, hắn thật là có chút nghĩ không ra, đồng thời ở trên giường trằn trọc, Tiểu Tam trong lòng cũng quay cuồng nha quay cuồng ~~~

Tiểu Tam không rõ lắm mình đã ngủ thiếp đi lúc nào. Ngày thứ hai rời giường hắn liền giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh mà cười ngốc ngốc làm việc như thường lệ.

Đây là tâm lý trốn tránh điển hình a! Không muốn tiếp thu chuyện gì thì cứ quăng nó ra sau đầu mặc kệ không quan tâm tới nó! Tiểu Tam kiếp trước thường làm như vậy, kiếp này lại tiếp tục làm như thế a!

Liên Sinh bởi vì chuyện Tân Hà, gần đây cũng không tìm Tiểu Tam nói chuyện, đương nhiên, cũng có thể là muốn để Tiểu Tam tự mình giải quyết việc này! Lại nói, hắn không tìm ông mai tới giúp Tiểu Tam xem mắt nữa, xem ra thật là buông tha Tiểu Tam rồi a!

Tiểu Tam hiện tại mỗi ngày cần phải làm là việc nhà, việc nông, cùng với đến tràng gà cho gà ăn kiểm tra trứng gà. Thủ đoạn trốn tránh của hắn rất xưa, tỷ như hạ quyết tâm tránh né những nơi có thể cùng Thái Kinh Vân gặp mặt, xa xa thấy Thái Kinh Vân liền xoay người chạy trốn…

Mà mấy ngày này Thái Kinh Vân mấy lần quẩn quanh ở trong phạm vi cách Hạ gia một dặm, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Tiểu Tam vài lần. Y tuy rằng thường thường là một bộ dạng diện vô biểu tình, nhưng y cũng không phải thực sự không có ý nghĩ không có cảm giác.

Mấy cái hành động của Tiểu Tam khiến trong mắt y quang mang càng ngày càng lạnh, y nguyên bản sắp có thể chạm tay đến hơi ấm, rồi thì bỗng đột nhiên nó như mây khói nhanh chóng tan đi; y cho rằng có thể đạt được mảnh hạnh phúc kia, rồi thì cũng chỉ lưu lại một bóng lưng không quay đầu, như là những năm tháng kia, quanh người chỉ còn lại sự rét lạnh cùng một mảng trắng xám…

Bất chấp Thái Kinh Vân nội tâm sóng lớn cuộn trào mãnh liệt thế nào, y bên ngoài thoạt nhìn vẫn là lý trí lấn át cảm tính. Y không náo động đến nỗi luôn trông ở cửa nhà Tiểu Tam mà chờ Tiểu Tam a, tuy rằng y cũng từng nghĩ muốn làm như vậy!

Trên thực tế, y mỗi ngày vẫn diện vô biểu tình đến cửa hàng đem chuyện mình muốn làm làm cho xong, mới trở lại Đại Nguyên thôn tìm kiếm bóng lưng cùng thanh âm của Tiểu Tam! Dù cho vết thương trên lưng y còn đang âm ỷ đau nhức, thậm chí đau nhức đến trước ngực…

Thi thoảng lúc xế chiều, mã xa của Thái Kinh Vân sẽ chạy qua con đường đất cách Hạ gia không xa, thi thoảng có thể nghe được thanh âm của Tiểu Tam trong viện, đa số là gọi to tên người nhà hoặc là giáo huấn ấu đệ nghịch ngợm. Mỗi khi đó, Thái Kinh Vân đều kề sát lên vách mã xa, nghĩ là như thế này có thể hấp thụ được hơi ấm xa cách ấy.

Tay y rất dài, từng dùng cánh tay này bao bọc lấy bàn tay xinh xắn mà ấm áp nọ, nhưng hiện tại nhưng chỉ có thể hư không miêu tả hình dáng của tiểu viện kia, Hạ gia không quá hoan nghênh y đi vào, Tiểu Tam lại càng đem y nhốt ngoài cửa, mỗi lần nghĩ đến điều này, liền thấy nơi nào đó trên người so với lúc trước bị đại đao đâm trúng còn muốn đau đớn vạn phần!

Bầu trời mùa hạ sẩm tối tương đối muộn, ánh trăng lại sáng tỏ soi con người.

Nhóm thôn dân thích sau giờ cơm tối thì tập trung cùng một chỗ hóng mát tán gẫu, đợi đến khi trời trở lạnh mới quay về nhà lên giường đi ngủ. Ở đầu thôn Tây phần lớn mọi người thích tụ tập tại trước gia môn của lão y sư Ngũ Hoa lão đại thúc. Bởi vì trước cửa nhà ông có một cổ thụ rất lớn cùng một bãi đá bằng phẳng, còn nhân gia thì nhiệt tình và thân thiện.

Bãi đá nhà lão y sư vào ban ngày chỉ dùng để phơi nắng chế dược thảo, mà sau giờ cơm tối, mọi người hoặc tay không hoặc đem một cái ghế nhỏ gì đó cứ như thế tụ tập lại đây. Có một vài phu lang đại thúc sẽ mang chút việc vặt tụ tập cùng nhau làm, mà nhóm các đại nam nhân thì thích ở dưới ánh trăng kể chuyện cười có chút tục hoặc là trêu ghẹo một nam nhân khác. Bọn nhỏ cũng thích bãi đá này, bởi vì có thể cùng rất nhiều tiểu bằng hữu khác ở trên mặt đất chơi rất nhiều trò chơi, như trò lăn vòng hay thảy gạch này nọ.

Tiểu Tam nguyên lai cũng không thường đi, bởi vì mọi người tán gẫu, đa số nói về mấy chuyện bát quái của bản thôn hoặc thôn nhân vùng phụ cận, nói đi nói lại cũng không ngoài mấy chuyện thị phị trong nhà, đồn đãi chuyện nhảm. Bất quá, gần đây hắn thường đi cùng Ngân Phương. Có lúc đi tay không vào trong đó nhìn tiểu hài tử chơi đùa, có lúc cũng sẽ mang theo đế hài mà Liên Sinh giao cho hắn đến dưới đèn l*ng cùng Ngân Phương khâu đế hài.

Hắn đến bây giờ đối với việc thêu thùa vẫn không chắc ăn, duy nhất làm được chính là khâu đế hài. Với hắn mà nói, công việc này chỉ cần có khí lực đem kim đâm qua đâm lại là được rồi, cái gì mà đường may đẹp chặt chẽ linh tinh còn chưa nói tới.

“Ngươi gần đây ăn phải thứ ôi thiu gì sao!?” Ngân Phương bởi vì sắp đến thời điểm thành thân, cho nên gần đây đa phần là ở nhà thiêu thùa chuẩn bị đồ cưới, buổi tối ra bên ngoài hóng mát thông khí cũng không quên mang theo việc cùng đi.

“Ngươi mới ăn phải thứ ôi thiu!” Tiểu Tam hữu khí vô lực đáp lời, hắn cần phải chuyên tâm chút, bằng không ngón tay sẽ bị đâm mấy lỗ chảy máu.

“Trước đây gọi ngươi thế nào ngươi cũng đều không đi, gần đây sao lại có thời gian đến nhà ta gọi ta a?!”

Tiểu Tam không nói, thả cây kim thô to trong tay ra, nhu nhu con mắt có chút chua xót. Bảo hắn nói như thế nào đây? Nói có người hầu như mỗi ngày đều đi dạo ở trước cửa sổ nhà hắn làm hắn ngủ không yên? Hay là nói bởi vì hắn không muốn mở cửa sổ liền chạm mặt người nào đó cho nên mới trốn ra bên ngoài? Hoặc là nói hắn đã quyết định trốn tránh nhất thời là nhất thời, dù cho đợi lát nữa trở về vẫn có khả năng gặp phải người nào đó…

Đến khi trăng treo ngọn cây, thì mọi người lục tục bắt đầu tản đi. Tiểu Tam nghĩ canh giờ không sai biệt lắm, liền kêu to Tiểu Tứ đang chơi hăng say cùng nhau về nhà, đương nhiên phải cùng thằng bé kia lôi kéo một trận mới có thể tha nó đi.

Hai huynh đệ chọn một đèn l*ng da trâu nhỏ, kỳ thực ánh trăng rất sáng, không thắp đèn l*ng cũng có thể theo con đường đá về nhà. Con đường đá này là tuyến đường chính trong Đại Nguyên thôn, độ rộng cũng chỉ là bằng hai mã xa ép sắt vào nhau mới miễn cưỡng có thể đi qua, là năm đó khi xây dựng trúc thúy viện vì để thông mã xa mà tu kiến. Tiểu Tứ rất hưng phấn, nó hát một ca khúc sôi động quái lạ tự biên, nhìn thấy đom đóm giữa bụi cỏ bên đường còn phải dừng lại bắt mấy con. Tiểu Tam chỉ là kéo nó để nó hảo hảo mà đi cũng phải tốn thật nhiều công sức.

Cũng không còn đi bao lâu, không tới một hồi là đến cửa viện nhà mình. Tiểu Tam đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm của mã xa, hắn biết đó là Thái Kinh Vân, người nọ tựa hồ mỗi ngày đều phải đi một chuyến đến trấn trên, tựa như đi làm rồi tan tầm, sáng sớm ngồi mã xa xuất môn, buổi chiều hoặc buổi tối thì lại ngồi mã xa chạy về trúc viện.

Hắn từng ở trong lòng nói thầm, tuy nói Đại Nguyên thôn cách thị trấn không tính là quá xa, nhưng cứ chạy tới chạy lui mỗi ngày như vậy, thật là không bằng trực tiếp dọn đến trấn trên ở đi! Y cũng không phải không có tiền để mua một căn nhà! Nhưng trong chớp mắt cứ như là nghĩ tới điều gì đó, lập tức lệnh chính mình không được suy nghĩ về chuyện có liên quan đến y…

Nghe thấy tiếng mã xa, Tiểu Tam lập tức kéo Tiểu Tứ chạy về trong viện, cửa bị ’sầm’ một tiếng đóng lại. Bởi vì tiếng đóng cửa quá lớn, Tiểu Tam ở trong lòng hối hận, để Thái Kinh Vân nghe thấy như vậy có thể khiến y có ý nghĩ bất hảo gì đó hay không?

Mã xa đến gần, dừng lại ở cửa viện Hạ gia, Tiểu Tam tựa ở sau ván cửa ngay cả hô hấp đều tạm dừng một chút, giống như chỉ cần làm như vậy, người nào đó sẽ không nhìn ra hắn trốn ở phía sau cửa a!

Một lát sau, mã xa chậm rãi chạy ra xa, Tiểu Tam mới hớp ngụm lớn không khí.

Bị hắn kẹp dưới cánh tay Tiểu Tứ đột nhiên nói: “Tam ca, ngươi không thích thiếu gia kia, vậy có thể thích Lâm Tử ca hay không? Lâm Tử ca nói nếu như ngươi gả cho hắn, hắn sẽ mỗi ngày mua đường cho ta ăn!”





Khoản thời gian này, Tiểu Tam cho rằng bản thân trốn cũng đủ lâu, nhưng kỳ thực ngay cả cuối mùa hạ cũng chưa tới.

Sơn thôn vào mùa hạ kỳ thực cũng không nóng lắm, núi rừng đã hấp thu đại lượng nhiệt khí, mọi người thường cảm thấy nhất chính là ấm áp ướt át.

Mùa hạ mưa tương đối nhiều, hầu như mỗi ngày hoặc cách ngày thì có một trận mưa. Mưa thường thường rất lớn rất mạnh, nhưng không kéo dài, thường thường ước chừng thời gian một bữa cơm thì mưa liền dừng, sau đó lộ ra cầu vồng nơi chân trời.

Cái mùa nhiều mưa này, ma cô mộc nhĩ trong núi sẽ trong một đêm mà nhú ra lớn lên, trong rừng cũng có thể hái táo dại cùng rau quyết mới mọc. Những thứ này đều là lễ vật thiên nhiên ban tặng, Tiểu Tam cho rằng không hái thì phí, hàng năm vào thời gian này, hắn đều cũng vui vẻ lên núi mấy lần thu hoạch chút thổ sản vùng núi.

Đeo giỏ trúc dọc theo sơn đạo chậm rãi bò lên, tuy rằng sau cơn mưa không lâu, nhưng nước đã bị bốc hơi không còn tăm hơi. Bởi vì sáng sớm còn phải đi đến tràng gà, cho nên hiện tại lên núi đã là có chút muộn. May mắn ở trong núi dưới bóng cây, cũng không có nóng nực chỗ nào.

Trên đường thấy cái gì liền nhặt cái đó, vì vậy trái rừng cùng rau quyết dại nằm ngổn ngang xen lẫn trong ma cô. Tiểu Tam đến bây giờ vẫn là rất thích một mình lên núi chơi. Hậu sơn Đại Nguyên thôn, cũng không có bao nhiêu động vật to lớn, hổ lang này nọ chưa bao giờ xuất hiện, tương đối mà nói là khá an toàn, mà cảnh sắc cũng làm cho tâm thần con người được tĩnh lặng.

Một mình xuyên qua nơi rừng rậm tươi tốt, sợ nhất chính là chỗ nào cũng có côn trùng rắn rết. Tiểu Tam mang theo chút dược thảo có thể đuổi đám trùng xà này ở trên người, cho nên cũng không sợ, sự thực của trước đây cũng chứng minh hắn hiện tại mang dược thảo là rất hữu dụng. Hắn tùy ý đi tiếp, thu thập những thứ hắn cho là hữu dụng.

Rau quyết dại thì mọc dưới mặt đất, đợi sau khi nảy mầm không lâu liền hái xuống dùng làm món rau trộn, hương vị ngon miệng lại giải nóng, là một trong những món ngon không tồi của mùa hạ. Tiểu Tam khom lưng tại một sườn dốc chuyên tâm ngắt hái, lấy bộ phận tươi mới thủy nộn nhất, trong lòng nghĩ đến bàn cơm mỹ vị liền vui vẻ ngâm nga một ca khúc.

Có lẽ là có chút vui vẻ quá sớm, Tiểu Tam khom lưng đi qua một mảnh đất, vừa ngẩng đầu thì phát hiện trước mắt thình lình xuất hiện một con rắn hình thể rất lớn, còn là ở ngay trước chóp mũi hắn!

Tiểu Tam hai đời cộng lại cũng là một người hơn chục tuổi, thế nhưng lá gan con người không thể lấy niên linh để tính toán! Tựa như hiện tại, Tiểu Tam nhìn thấy rất rõ, hắn bị “Xà” dọa đến phát sinh một tiếng kinh hô! Âm hưởng triệt sơn lâm (tiếng vang xuyên khắp núi rừng)!

Trước đó từng nói qua, mưa to vừa rơi cũng chưa lâu, tuy nói nước đại bộ phận đều đã bốc hơi, nhưng mặt đất còn có chút trơn ướt, dưới sự kinh hoảng, Tiểu Tam chỉ cảm thấy dưới chân thoáng trượt, thân thể mất đi cân bằng cứ như thế ngã xuống…

_________________

Chương này coi thiệt giận Tam nhi quá đi a!! Thái ca, đánh đòn Tiểu Tam cho em!!!

Mà chương sau mọi người sẽ đc chiêm ngưỡng 1 mặt bá đạo của Thái thiếu na *lắc lắc*~~~

Bình luận

Truyện đang đọc