TRUNG CUNG LỆNH

"Ngươi có lời gì muốn nói?" Đổng Ngạc phi không phải là người nông cạn hỉ nộ ái ố đêu treo lên mặt, cho nên kinh ngạc nhất thời qua đi liền rất nhanh bình tĩnh trở lại. Ít nhất biểu hiện bên ngoài thì là vậy.
Tang Chi mím môi, trong lòng lại khó xử. Nàng vừa ném hết trói buộc ở nơi này xuống, mà giờ Đổng Ngạc phi lại như thế, Tang Chi hiểu lần này là mình đã vòng một vòng qua Quỷ Môn quan rồi trở về. Nhưng trở về rồi thì thế nào? Rốt cuộc thì nàng vẫn là một cung nữ tầm thường đấy thôi.
Nàng quay người lại, sắc mặt thập phần bình tĩnh, ánh mắt nhìn tới Đổng Ngạc phi, "Nương nương, nô tỳ có lời muốn nói riêng với người."
Đổng Ngạc phi do dự một chút, ánh mắt lăng lăng nhìn Tang Chi thật sâu, rồi lại từ từ ngồi xuống, phất tay, "Các ngươi đều lui ra cả đi."
Đừng nói đến Lan Tú, ngay cả Lục Oanh cũng ngây người. Lục Oanh nhìn về phía Tang Chi, cái nhìn phức tạp.
Tang Chi cảm nhận được ánh mắt Lục Oanh đang khóa trên người mình, nhưng nàng cũng chẳng hồi đáp. Việc cấp bách là phải qua được ải trước mặt này, là điểm mấu chốt quyết định. Xe đến chân núi ắt có đường, nếu như nàng qua được kiếp nạn này, vậy những bước phía sau sẽ có thể tính tiếp.
Rốt cuộc, lúc này trong chính điện Thừa Càn cung rộng lớn xa hoa chỉ còn lại hai người, Đổng Ngạc phi và Tang Chi.
Tang Chi đan tay trước bụng, khẽ khuỵu gối, nàng trầm giọng, "Nương nương sáng suốt."
"Bổn cung không thích nghe lời nịnh nọt." Đổng Ngạc phi đứng dậy, đi tới trước mặt nàng, "Tốt nhất ngươi đừng nên giả thần giả quỷ, nếu không..."
Tang Chi rõ ràng trong lòng, mình tại trước mặt Đổng Ngạc phi đã không còn cách nào che đậy, cho nên nàng đứng thẳng người lên, thản nhiên nhìn Đổng Ngạc phi, nói, "Nương nương, nô tỳ nói người sáng suốt, đây cũng không phải lời nịnh nọt, mà là lời nói thật."
Đổng Ngạc phi cười lạnh.
"Nương nương, thân thể người yếu đuối suy nhược, nhìn tưởng như an phận không tranh giành, lại được Hoàng thượng nuông chiều, nhận ân sủng sâu đậm, hiện tại thế lực vững chắc, quyền nghiêng hậu đình. Đây là điểm sáng suốt thứ nhất của nương nương." Tang Chi dừng một chút, "Mà nương nương sáng suốt nhất lại ở chỗ biết rõ mình nên tranh cái gì, cái gì không nên giành, lúc nào có thể tranh, lúc nào thì không thể. Khả năng nhìn nhận thời thế của người, đương nhiên nô tỳ không thể phán xét."
"Tiếp tục." Đổng Ngạc phi câu mi, ánh mắt sâu thêm vài phần.
"Hồi bẩm nương nương, nô tỳ đến Thừa Càn cung chưa lâu đã nghe cung nhân truyền tai nhau, nương nương nhân từ lại anh minh, lục cung trên dưới đều kính yêu..." Tang Chi khẽ ngẩng đầu, ánh nhìn quét qua mắt Đổng Ngạc phi, "Nếu như người là cao tăng danh sĩ thì chuyện này hẳn là đúng đắn, nếu như người không phải nữ tử ở loại địa phương chỉ toàn tranh đấu như hậu cung, vậy những lời khen này cũng sẽ chẳng gây hoài nghi. Nhưng mà, nương nương, ở nơi gió tanh mưa máu này, 'nhân từ' chính là lời nói dối lớn nhất."
"Càn rỡ!" Đổng Ngạc phi biến sắc, quát lên, át đi lời Tang Chi.
Tang Chi hơi cúi đầu, "Nương nương còn muốn nghe tiếp?"
Đổng Ngạc phi trầm ngâm hồi lâu, "Bổn cung cũng muốn nhìn xem một tiểu nha đầu như ngươi còn muốn ngông cuồng mê sảng, nói lời đại nghịch bất đạo gì nữa." Nàng xoay người, trở về ngồi trên chủ vị, lại ung dung nhìn Tang Chi, "Tiếp tục nói."
"Vâng." Tang Chi tiếp lời, "Nhưng mặc kệ hai chữ 'nhân từ' này có phải một lời nói dối hay không, nô tỳ tin nương nương quả thực có tâm lương thiện. Chỉ nhìn vào việc nương nương không thẳng tay xử chết cho nô tỳ đã đủ chứng minh rồi."
"A?" Đổng Ngạc phi khẽ cười thành tiếng, "Ngươi cũng tự biết điều này?"
Tang Chi lại nhìn lên, giọng nói trầm đi, nhỏ xuống, nghe vào tai âm âm nhu nhu, "Nô tỳ biết rõ thân phận của chính mình, nhưng mà, nương nương... người biết thân phận của người sao?"
Sắc mặt Đổng Ngạc phi nháy mắt cứng lại, không hề lên tiếng.
"Lo lắng lớn nhất lúc này của nương nương, không phải vì ân sủng của Hoàng thượng, lại càng không phải về Hoàng hậu, mà chính là về Hoàng thái hậu và Vinh Thân vương." Tang Chi nói, như đang khẳng định, "Tiểu Hoàng hậu không đáng lo ngại, vì nàng chắc chắn sẽ không thể có được ân sủng của Hoàng thượng. Nếu như nương nương người thực lòng muốn một ngày ngồi lên Phượng vị, chắc hẳn chỉ cần một câu của người, vô luận thế nào Hoàng thượng cũng sẽ giúp người thượng vị. Và chỉ cần người nhập chủ Trung cung, Vinh Thân vương sẽ danh chính ngôn thuận là Trưởng tử của chính cung, đế nghiệp Đại Thanh, ắt không còn người thứ hai kế vị."
Đổng Ngạc phi nghe đến lời này, đến tay cũng khẽ run lên, đập bàn mà quát, "Ngươi câm miệng!" Chén trà đã nguội rung lên, đổ nghiêng.
"Nương nương cần gì phải sợ? Nơi này chỉ có hai người chúng ta. Nếu bậc khí phách này nương nương cũng không có, vậy nô tỳ xin người hãy sớm bỏ đi ý niệm trong đầu." Tang Chi lại nói, ngữ điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Đổng Ngạc phi dường như vừa bối rối vừa kích động, che đậy được biểu tình trên gương mặt nhưng khó lòng kiểm soát nhịp thở. Lồng ngực nàng phập phồng, ánh mắt lạnh thấu xương phóng tới Tang Chi, "Bổn cung trước nay chưa từng có loại nghịch tâm này!"
Nếu như thực sự không có, Đổng Ngạc phi đã chẳng để nàng sống mà đứng đây nói những lời nhăng cuội này. Tang Chi buông ánh mắt, lại nhìn lên người kia, nói một câu, "Đáng tiếc, đối thủ lớn nhất của nương nương người, và cả Hoàng thượng nữa, không ai khác lại chính là Hoàng thái hậu."
Nàng nói xong câu này, Đổng Ngạc phi cũng không hề ngăn trở. Đáy lòng Tang Chi thầm buông một tiếng thở dài, đúng vậy, hiện tại đã rõ - Đổng Ngạc phi đây quả thực cũng không phải là không có dã tâm muốn thượng vị Trung cung!
Nghĩ một chút thì, chuyện này không có gì khó hiểu. Đổng Ngạc phi là dạng người tâm cơ nhưng thông tuệ, làm sao không biết thân phận của chính bản thân mình và của cả Vinh Thân vương? Nhìn thịnh sủng ngày hôm nay Hoàng đế cho nàng, nếu như có một ngày Hoàng đế buông tay, ngày ấy cũng sẽ chính là ngày nàng và Vinh Thân vương rơi xuống bảy tầng địa ngục. Chỉ sợ rằng không chỉ là mẹ con các nàng, ngay cả Đổng Ngạc thị cũng khó lòng có kết cục tốt. Trong lịch sử còn thiếu gì những tấm gương thế này, ngày trước vinh sủng như núi, cuối cùng kết cục lại thảm hại tới chết không toàn thây. Đổng Ngạc thị đã đi tới bước này, leo lên vị trí hôm nay, ngoài việc cứ tiếp tục đi tới vị trí cao nhất thì cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Nếu nàng lui bước, một ngày kia kết cục sẽ tới, và còn không chỉ tới với một mình nàng.
Lúc này là thời điểm tốt, khi nàng đang áp đảo hậu cung. Sau này ân sủng phai nhạt, hậu cung sẽ còn có người mới tới, Hoàng tộc cũng sẽ sớm khai chi tán diệp, khi ấy lục cung mới thực là tranh đấu khốc liệt, các Hoàng tử lớn lên, không bao lâu nữa sẽ có màn cửu long đoạt đích, đến lúc ấy địa vị của chính nàng và cả của Vinh Thân vương sẽ bị đe dọa. Thế cục phức tạp, điều này làm sao nàng không rõ? Nhưng điều nàng càng rõ ràng hơn chính là không thể gấp gáp. Tuy rằng hôm nay Hoàng thái hậu đã không còn quan tâm đến chuyện hậu cung, nhưng thế lực của lão nhân gia thì tuyệt đối không thể coi thường. Đổng Ngạc thị có tiếng nắm trong tay quyền quản lí lục cung cùng với Hoàng hậu, mọi chuyện nhìn qua thì tưởng rất thuận lợi đấy, nhưng không ít lần nàng có linh cảm như mình chỉ là một quân cờ, và luôn có một bàn tay vô hình nào đó, thâu tóm cả thế cục. Mà bàn tay này còn có thể là bàn tay của ai được, ngoài Hoàng thái hậu kia, nhìn thì tưởng như đang yên phận tĩnh dưỡng tuổi già không màng nhân thế!
Lúc này chuyện duy nhất nàng có thể làm là chờ đợi. Dù sao Hoàng thái hậu tuổi tác đã cao, nàng và Vinh Thân vương thì còn trẻ, chỉ cần Hoàng thái hậu giá hạc quy thiên, thế lực của nàng ở hậu cung này ắt sẽ chẳng còn ai có thể ngăn trở. Kỳ thực, nàng không còn sự lựa chọn nào khác.
Cho nên, lúc này nàng xây dựng một hình tượng thật tốt, thanh danh lan xa, ở hậu cung nàng hiền đức, hiếu thuận, trên tiền triều người của Đổng Ngạc thị dù lập chiến công liên tiếp cũng không kiêu ngạo cậy quyền. Phụ thân nàng quyền cao chức trọng, thân là chính Tam phẩm mà thích làm việc thiện, làm người hiền hòa. Gia tộc Đổng Ngạc thị không ai có thể chê trách.
Vạn sự đã sẵn sàng, chỉ còn chờ có cơ hội. Chỉ tiếc thể chất nàng vốn suy nhược, từ khi sinh hạ Vinh Thân vương vẫn luôn cúc cung tận tụy lo chuyện hậu cung, không bỏ sót một cơ hội củng cố thanh danh, lại suy tính quá nhiều, cho nên sức khỏe lại càng không tốt.
Nhưng hiện nay điều làm cho nàng có chút vui mừng chính là Hoàng thái hậu xưa nay khỏe mạnh, vậy mà lại đột nhiên đổ bệnh. Người càng già đi sẽ càng sợ sinh bệnh. Người già cũng không thể so với người trẻ tuổi, một bệnh nhỏ lặt vặt của người trẻ mà đặt trên người già cũng có thể trở nên nghiêm trọng không thể coi thường. Lại nhân cơ hội này, Đổng Ngạc thị càng có thể tô điểm lên cho cái thanh danh hiếu thuận của mình, cho nên tận tâm tận lực hầu hạ ở bên.
Cung nhân đều cho rằng chữ Hoàng quý phi đều là vì chữ 'hiếu' đấy, nhưng Tang Chi lại chỉ cảm thấy thực buồn cười. Nếu như là thực lòng hiếu thuận, Đổng Ngạc thị phải tự biết mà tốt hơn đừng bước tới bước lui xuất hiện trước mặt Thái hậu mới phải. Lão nhân gia lúc đau ốm không cầu gì ngoài yên tĩnh. Một điều rất hiển nhiên, Hoàng thái hậu chán ghét Đổng Ngạc phi đến cùng cực. Tỷ như phế Hậu Tĩnh phi, tuy rằng nàng oán Hoàng thái hậu, nhưng dù sao đáy lòng vẫn còn giữ lại chút kính yêu với lão nhân gia đấy, cho nên từ khi Thái hậu đổ bệnh tới nay cũng chưa hề tới quấy nhiễu. Tiểu hoàng hậu lại càng sợ làm phiền lòng lão nhân gia, rất ít khi tới lui trước mặt. Dù sao bên người Hiếu Trang Hoàng thái hậu luôn có một Tô Ma Lạt Cô tận tâm tận lực, không ai có thể hiểu làm thế nào có thể chăm sóc Thái hậu rõ hơn người này. Vậy mà hết lần này tới lần khác, Đổng Ngạc thị không chỉ thường xuyên tới quấy rầy, mà còn 'ngày đêm hầu hạ chưa từng rời đi'.
Mọi chuyện trên đời, chỉ cần quá mức bình thường sẽ trở thành bất thường. Thực ra lúc đầu Tang Chi cũng không cảm thấy quá bất thường, nhưng chính là khi ở Từ Ninh cung chứng kiến thái độ lạnh nhạt tuyệt tình của Hoàng thái hậu đối với Đổng Ngạc phi, lúc ấy nàng mới càng thêm chắc chắn. Cứ cho là Đổng Ngạc phi có một phần lòng hiếu thuận, thì chín phần kia chính là làm bộ làm tịch cho Hoàng thượng nhìn, cho hậu cung nhìn, cho toàn bộ Tử Cấm Thành nhìn, và có chăng, còn vừa hay khiến bệnh tình lão nhân gia càng thêm trầm trọng.
Vậy là như ý của nàng, khắp Tử Cấm Thành hôm nay không ai không ca ngợi Hoàng quý phi ôn nhu huệ hạ, hiếu hiền nhu thuận! Ngay cả Hoàng thượng cũng dùng cái tội bất hiếu mà ném lên lưng Hoàng hậu, rồi quay người khen ngợi Đổng Ngạc phi đấy thôi.
Nhưng chút mưu kế này, Tang Chi hiểu được, chẳng lẽ Hoàng thái hậu không hiểu? Tang Chi cảm thán, chuyện hậu cung đều là minh tranh ám đấu, sáng tối bất phân, hầu như không thể chỉ dùng con mắt mà nhìn. Bởi vì nhìn những việc diễn ra trước mắt, tám chín phần đều là giả dối không thật. Nhưng cũng đáng tiếc, trong hậu cung không có nhiều người có não có tâm, hạ nhân chỉ một mực so đo mấy chuyện vặt vãnh, bên trên nói cái gì, ở dưới sẽ cho cái đó là phải.
Ánh mắt Đổng Ngạc phi ngưng đọng trên gương mặt Tang Chi, Tang Chi cũng không né tránh, cứ để nàng nhìn như vậy. Người đang có quỷ trong lòng chính là Đổng Ngạc thị, Tang Chi tự nhủ bản thân mình không cần phải sợ.
"Ngươi là ai?" Một lúc lâu sau, Đổng Ngạc phi mới lên tiếng.
"Chỉ là một cung nữ quen nhìn chuyện hậu cung mà thôi." Tang Chi thản nhiên trả lời, "Nương nương, chẳng lẽ người không chán ghét đám người kết bè kết lũ, suốt ngày chỉ biết xu nịnh lục đục hay sao?"
Đổng Ngạc phi trầm tư đến ngẩn người, lặng im trong chốc lát, vô thức buông một câu, "Bổn cung không có lựa chọn khác..." Nói xong liền tự mình cả kinh, tựa như không ngờ tâm tư mình lại bị người kia cuốn đi. Nàng nhất thời có chút khẩn trương, chân mày nhíu lại, hỏi Tang Chi, "Ngươi muốn điều gì?"
"Ai có chí nấy." Tang Chi nói, "Nương nương, nô tỳ nguyện ý trợ giúp nương nương, nhưng chỉ thỉnh cầu sau khi đại sự thành công, nương nương có thể đồng ý với nô tỳ một chuyện."
Nhịp tim Đổng Ngạc thị vô giác tăng tốc, "Nói."
"Nô tỳ muốn xóa bỏ nô tịch, thăng làm người Bát Kỳ." Nàng khẽ ngẩng đầu nhìn lên, "Mặt khác, nô tỳ hy vọng có thể được vạn lượng hoàng kim, sau đó được xuất cung rời khỏi nơi này."
Đổng Ngạc phi khẽ giật mình, rồi cười, nụ cười châm chọc, "Ngươi còn dám mở miệng cầu xin. Một Bao y mà được xóa bỏ nô tịch đã là đại thưởng hiếm thấy, còn muốn được thăng làm người Bát Kỳ? Coi như những điều này chưa là gì, nhưng vậy mà còn muốn dựa vào chút tâm kế sư tử ngoặm mà muốn vạn lượng Hoàng kim?"
"Nương nương." Tang Chi trầm giọng, "Vạn lượng Hoàng kim đổi lấy thân phận tự do của một người, đổi lấy vinh quang quyền thế đời đời kiếp kiếp của người và Vinh Thân vương, thậm chỉ là của cả Đổng Ngạc thị, chẳng lẽ không đáng hay sao?"
"Chỉ dựa vào một mình ngươi?" Đầu ngón tay Đổng Ngạc phi khẽ run, ánh mắt sắc bén đến ác liệt chiếu thẳng vào Tang Chi.
"Ít nhất thì từ trước tới nay chưa ai hiểu được tâm tư của nương nương. Muốn làm việc lớn, tuyệt đối không thể không có thân tín. Nương nương người chẳng nhẽ nghĩ rằng người có thể một mình đấu với Hoàng thái hậu quyền khuynh thiên hạ? Ta nghĩ nương nương, nhất định không ngây thơ như thế."
Đổng Ngạc phi vì lời thẳng thừng càn rỡ của nàng mà tái mặt, vẫn ra vẻ cứng rắn, "Nhưng thứ ngươi muốn, như thế là quá nhiều."
"Nương nương anh minh." Tang Chi phản đạo, "Ta nguyện vì nương nương mà tận tâm suy tính, dựa theo người đời hay nói, ta là mưu sĩ của nương nương. Nương nương hẳn là hiểu rõ một mưu sĩ hiểu chủ tướng, ngay cả vạn lượng Hoàng kim cũng khó cầu. Bên Hoàng thái hậu có một tâm phúc Tô Ma Lạt Cô tinh tường không chừa thủ đoạn, còn nương nương nguời, có ai đây? Người còn thấy không đủ?"
Sắc mặt Đổng Ngạc phi lúc đỏ lúc trắng. Nàng quả thực muốn, cũng hiểu rõ nhân tài khó cầu. Nhưng nàng chưa từng nghĩ tới mình cần một tâm phúc. Nữ tử hậu cung trước nay đa số thiển cận, chỉ đơn thuần tranh giành vinh hoa ân sủng mà thôi, há lại có người sâu xa tới vậy? Và chính Đổng Ngạc phi nàng, nếu không có những lời hôm nay của Tang Chi, nàng cũng chưa từng nghĩ mình lại yếu kém như vậy.
Thật hài hước, Đổng Ngạc phi nghĩ thầm, vậy mà mình lại từng nghĩ có thể so chiêu ngang tay với Hoàng thái hậu cơ đấy! Hóa ra, Hoàng thái hậu chỉ là không muốn ra tay mà thôi. Bằng không thì dùng tâm kế sâu xa cùng quyền lực có khả năng chi phối cả nghiệp Đế vương, muốn bóp chết nàng cũng chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến.
Đáy lòng Đổng Ngạc phi lạnh buốt một mảnh, càng cảm thấy tràn đây nguy cơ. Nàng đứng dậy, từng bước tới bên Tang Chi, "Nếu như ngươi thực có thể làm như lời ngươi nói, bổn cung nhất định sẽ thành toàn, tuyệt không nuốt lời."
"Đa tạ nương nương." Tang Chi đan tay trước người, khuỵu gối làm một cái phúc đa tạ, nhưng từ đầu tới cuối chưa từng quỳ lạy. Từ đáy lòng, nàng khẽ cảm thán, "Đổng Ngạc phi a Đổng Ngạc phi, cho dù ta thực lòng nguyện ý giúp ngươi, nhưng đáng tiếc ông trời lại không chịu thành toàn. Ngươi không biết đại nạn đang tới gần, giờ phút này vẫn còn ở đây mà sức cùng lực kiệt mưu đồ việc lớn đấy sao?"
Tang Chi cúi đầu, hết thảy những lời này đều là để Đổng Ngạc phi tin tưởng nàng. Chỉ có có được tín nhiệm của Đổng Ngạc phi, nàng mới có thể tới Khôn Ninh cung, hơn nữa là tới càng nhanh càng tốt.
Nàng ở đây thuyết phục Đổng Ngạc phi, một thân giả dối, lại không biết rằng ở nơi đó Tố Lặc đang đối mặt với một trận đại nạn.
Bởi vì Đổng Ngạc phi phải chịu ủy khuất nhục nhã ở Từ Ninh cung, cho nên Thuận Trị đế nóng giận xung thiên lại chẳng dám phát tác với Thái hậu. Nghĩ tới nghĩ lui, không phải Hoàng hậu đang bị cấm túc ấy là đối tượng thích hợp nhất để trút giận hay sao?
--- Hết chương 29 ---


Editor lảm nhảm: Vầy là đã *phần nào* hiểu được tâm tư của Đổng Ngạc thị hén, từ nay bắt đầu vào trận :v Team nào hôm bữa tin Đổng Ngạc là một bông bạch liên lại còn crush Tố Tố thì nay lật kèo hihi. Đi ngược lại motif Quý phi chanh sả đang đá, chụy không phải dạng vừa đâu =]]]]  
@Phú Sát Lang Hoa, tới kết nạp  Đổng Tiểu Uyển vô team thâm nho "Miệng nam mô bụng một bồ dao găm" nè bà TvT
  Chốt - bữa nay Tang tạm thắng 1-0, thả vote tăng rate cho Tang vui :v  

Bình luận

Truyện đang đọc