TRUNG CUNG LỆNH

Vĩnh Thọ cung, Tĩnh phi đã ngồi ngay ngắn trong tẩm điện, đợi người tới từ lâu.
"Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương."
Hoàng hậu cho cung nữ đứng đợi bên ngoài, bước vào đây, dừng lại một chút, cuối cùng vẫn là tới đỡ lấy Tĩnh phi, "Cô mẫu, nơi này cũng không có ai."
"Vậy sao?" Tĩnh phi ngẩng đầu nhìn Tố Lặc, "Nơi này, ở đâu cũng có người." Nói xong lại cầm lấy tay Tố Lặc, kéo nàng vào gian trong, cười cười, "Lần đầu tiên ta gặp con, con mới cao tới chừng này." Nàng giơ tay, "Vậy mà hôm nay đã cao hơn ta rồi."
"Cô mẫu." Tố Lặc quét mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng Cẩm Tú, "Cẩm Tú đâu rồi?"
"Ta thấy nàng quá phiền phức, đuổi người rồi." Tĩnh phi chỉ nhàn nhạt trả lời.
"Cẩm Tú là thiếp thân thị nữ của người, chính người mang theo từ Khoa Nhĩ Thấm, chính là loại nô tài sẽ cùng chủ tử vượt qua hoạn nạn, tìm đường sống cho chủ tử lúc nguy nan." Tố Lặc nhìn thẳng vào mắt Tĩnh phi, ngữ điệu cũng rất bình tĩnh, nhưng chỉ ra rõ ràng rằng câu trả lời này quá sức qua loa rồi.
Tĩnh phi im lặng không nói. Một hồi lâu lại cười lên, nụ cười nhạt nhẽo, "Con có biết Tang Chi sắp chết rồi không?"
"Cái gì?" Biểu tình của Tố Lặc như thể bị đông cứng lại, mất khả năng phản hồi.
"Ta cảm thấy rất kỳ lạ, vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ." Tĩnh phi nhìn Tố Lặc, ánh mắt phảng phất nụ cười, "Tang Chi khi ấy là đại hồng nhân của Thừa Càn cung, là tâm phúc của Đổng Ngạc thị. Ấy thế mà ba phen bảy bận vì con mạo hiểm tính mạng. Ta hoài nghi động cơ của nàng, luôn cảm thấy nàng là quân cờ hữu dụng của Đổng Ngạc thị. Lúc Hoàng thượng nhất quyết muốn phế hậu, nàng mang một thân đầy thương tích đến Vĩnh Thọ cung cầu ta." Tĩnh phi dùng giọng điệu chậm rãi mà nói, lại hơi nheo mắt, "Ta còn nhớ lúc thay đồ của Vĩnh Thọ cung, máu đã thấm ra cả lớp vải ngoài cùng, khiến cho ta cũng không đành lòng nhìn. Lại nói, thương thế ấy cũng là nàng vừa mới nhận được từ Khôn Ninh cung đấy. Khi đó ta đã cảm thấy vô cùng thú vị, hai lần suýt mất mạng, một lần ở Khôn Ninh cung, một lần ở Vĩnh Thọ cung, ấy thế mà vẫn còn lá gan tới Vĩnh Thọ cung tính kế ta. Tính kế ta, chỉ để đến gặp con." Tĩnh phi lại cười, "Thực lòng ta cảm thấy vô cùng hứng thú đấy, cho nên đồng ý dẫn nàng tới gặp con, cũng cố ý nói nàng nghĩ cách để tới báo tin cho Thái hậu, dù ta biết rõ chỉ cần Thái hậu muốn biết, không chuyện gì là không thể biết. Có điều, ta muốn xem nàng có thể vì con mà mạo hiểm tới mức nào."
"Ôi chao, thân phận nô tài, ta vốn tưởng rằng nàng có dùng cả đời để nghĩ cũng chẳng thể nghĩ ra cách để có thể bước chân qua Từ Ninh môn. Điều ta tuyệt đối không ngờ tới chính là Tang Chi người này dám tính kế cả Hoàng thượng, để Hoàng thượng tự mình dẫn nàng bước vào tẩm điện Từ Ninh cung một cách quang minh chính đại! Không những thế mà còn đại náo Từ Ninh cung." Tính phi xoay người, lại cảm thán, "Rất có khí khái, cũng rất thông minh."
"Ta không hiểu, nhịn không được mà hỏi Cẩm Tú. Cẩm Tú ngẩn người, sau đó nói với ta, dù rằng nàng chưa chắc nghĩ ra được cách như Tang Chi, nhưng chỉ cần là vì ta, chuyện mạo hiểm đến đâu nàng cũng có thể làm."
"Ta kinh ngạc, Cẩm Tú xưa nay chưa từng nói những lời này, cũng chưa bao giờ có dáng vẻ kiên định như thế. Tố Lặc, Tang Chi đối với con, lấy đâu ra loại trung thành của nô tài đối với chủ tử. Chỉ sợ chính là ôm trong lòng một thứ chấp niệm đấy."
Những lời này khiến cho Tố Lặc chấn động, "Người đừng nói bậy! Tang Chi không phải như thế!" Giọng nàng run lên, nâng giọng quát, át đi lời Tĩnh phi, "Người thân là hậu phi, một lòng với Hoàng đế, sao người có thể!" Lớn tiếng quát như thế, nhưng lồng ngực nàng lại quặn thắt, không phủ nhận được những lời Tĩnh phi nói đã giải đáp hết những thắc mắc từ trước tới nay quanh quẩn trong lòng nàng. Tố Lặc cắn chặt hàm răng, cảm giác như ngọn lửa âm ỉ nơi đáy lòng bây giờ không kiểm soát được mà bùng lên. Nàng tự phủ nhận, nhưng cùng lúc, cũng tự cảm thấy được giải phóng. Sự hoảng hốt lo sợ hiện rõ lên trên khuôn mặt nàng, cùng với cả giận giữ và bàng hoàng.
"Dựa vào đâu mà nói ta phải một lòng với hắn?" Tĩnh phi hỏi ngược lại, giọng nói lạnh đi, "Tử Cấm Thành rộng lớn, Đông – Tây lục cung chưa bao giờ vắng người, dựa vào đâu mà nói ta phải vì hắn mà thủ thân như ngọc? Trong mắt Ái Tân Giác La Phúc Lâm hắn ta là ai? Ta là cái gì? Lúc muốn ta tới ta phải tới, lúc không muốn nữa liền đạp ta đi sao? Mạnh Cổ Thanh ta trong mắt hắn là ai vậy? Chân tình đế vương, Tố Lặc, chỉ có kẻ ngu ngốc mới tin! Nữ nhân, nữ nhân đối với Hoàng đế chỉ là một thú tiêu khiển, không hơn không kém. Hôm nay có hứng với người này, ngày mai không có hứng nữa đổi sang người khác, chính là như vậy đấy." Tĩnh phi càng lúc càng không giữ lại điều gì, "Hoàng hậu, ta nói cho người biết, ta thừa nhận, ở bên Cẩm Tú ta mới biết thế nào là làm một nữ nhân. Hoàng đế vốn dĩ chỉ nghĩ đến mình, đã bao giờ nghĩ tới cảm giác của nữ nhân hay chưa? Mà hắn cũng sẽ không bao giờ quan tâm đến chuyện này, vĩnh viễn không, bởi vì nữ nhân quanh hắn quá nhiều, căn bản hắn không cần phải quý trọng! Người cho rằng Đổng Ngạc phi rất hạnh phúc, rất đáng ngưỡng mộ sao? Hoàng hậu nương nương? Ôi chao, không đâu, ta không nghĩ vậy. Nữ nhân khi đối diện với hắn, không hưởng thụ cũng phải tỏ ra hưởng thụ, không yêu thích cũng phải tỏ ra yêu thích, chính là như thế đấy. Hoàng hậu, ta nói cho người rõ, xưa nay Hoàng đế sẽ vĩnh viễn không bao giờ trân trọng phi tử, mà phi tử, xưa nay cũng chưa từng thật lòng yêu Hoàng đế!"
"Tĩnh phi, ngươi điên rồi sao?" Lời Tĩnh phi nói sắc bén như dao khắc đá mài, ý tứ rõ ràng không che giấu, lời vào tai như sấm sét đánh ngang. Cả một tràng này khiến cho Tố Lặc thất kinh, mặt tái đi không còn một giọt máu.
"Ta không điên. Ta chịu đựng đủ rồi." Tĩnh phi thở ra, thanh âm lại hạ xuống, nhưng như thể bão tố trong lòng vẫn chẳng chịu yên, "Dựa vào cái gì mà ta phải chịu đựng? Dựa vào cái gì mà... ta không thể sống bên người đối xử tốt với ta? Hoàng hậu, ta biết, những câu hỏi này người sẽ không trả lời được. Người không hiểu. Có lẽ Tang Chi sẽ hiểu đấy, nhưng đáng tiếc, có lẽ nàng sắp được rời khỏi thế giới này rồi." Tĩnh phi nói đến đây, thần sắc dịu đi, dần trở nên dịu dàng. Đôi mắt nàng ươn ướt, "Hoàng hậu, người giống như ta, người giống như Tang Chi, quả thực... không thể sống nổi ở nơi này. Người có biết không? Không sống nổi. Ta không biết Tang Chi cảm thấy thế nào, nhưng ta, ta sống như một cái xác không hồn, đôi khi chỉ muốn chết đi cho thống khoái."
"Điên rồi. Tĩnh phi, ngươi thật sự mất trí rồi." Hoàng hậu nghe những lời này, kinh hồn bạt vía, thần thất không thể nói thành tiếng. Lại lẩm bẩm, ánh mắt mất đi tiêu điểm, "Có ta ở đây, nàng không thể chết được. Ta sẽ không để nàng chết."
Tĩnh phi nghe lời này liền bật cười thành tiếng, "Hoàng hậu người sao? Người? Người thì làm được gì? Cho đến tận bây giờ ngoài răm rắp làm theo Thái hậu ra thì Hoàng hậu người còn làm được gì? Quyền hành trong cung thực sự nằm trong tay người đấy sao? Tang Chi không ở trong tay người, nàng đang chịu khổ sở nhục nhã, mà người có cách gì cứu vãn không? Mà nếu ở trong tay người, người sẽ có biện pháp sao? Không. Ta đây, ta vốn là đợi Hoàng hậu người tới đấy. Thay mặt Thái hậu xử lý tàn dư, phải không? Giết người diệt khẩu, bảo vệ tôn nghiêm của Hoàng thất, bảo vệ thể diện của Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị, phải không? Cẩm Tú sẽ chẳng thể sống được. Có điều, bây giờ Cẩm Tú không còn ở đây nữa, có thể làm gì được ta đây?" Bỗng nhiên Tĩnh phi lại nhìn Tố Lặc bằng ánh mắt thương cảm, "Nói như vậy thôi, suy cho cùng chúng ta cũng đều là con rối trong tay lão phật gia. Hoàng thượng còn phải nhìn mặt lão nhân gia mà kiêng dè, huống gì chúng ta."
Hoàng hậu thở dốc, không nói được lời nào. Trầm mặc một hồi thật lâu, rốt cuộc nàng mới ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tĩnh phi mà nói, thanh âm không lớn nhưng đầy kiên định, "Ta mới là trung cung chi chủ. Ta muốn Tang Chi sống, cho dù có là ai cũng không thể khiến nàng chết. Hoàng thượng không thể, Thái hậu cũng không thể."
--- Hết chương 81 ---
Đôi lời cảm thán:
Lại một chương lồng ghép triết lý nhân sinh, bàn về bi kịch giữa bốn bức tường son, bàn về chữ tình trong Tử Cấm Thành.
Lại nói, Tĩnh phi tư tưởng tân tiến, dám nói đạo lý, tinh tường hiểu chuyện. Ngày lành tháng tốt, Hoàng đế chiếu viết, hạ chỉ tấn phong Tĩnh phi Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị lên Trưởng ban Tuyên giáo TCT, phụ trách công tác làm tư tưởng cho phi tử lục cung. Lễ sắc phong chiếu theo điển chế mà làm. Khâm thử.

Bình luận

Truyện đang đọc